Săn Mỹ Ký

Nhóm người của Vấn Nhã trở lại Kỳ Vương Phủ đã quá nửa đêm, tất cả mọi người mệt mỏi muốn chết, sắc mặt Kỳ Vương gia lại như tuyết trắng. Bất quá hắn như cũ an bài thích đáng cho bọn họ, còn lấy ra binh phù điều đến hai ngàn binh lính, đem Kỳ Vương Phủ bao vây đến nước cũng không lọt được, ngay cả con kiến cũng đừng mơ đi vào.

Quân Nghị Kỳ có được một phần ba binh phù Tiền Hân Quốc, cũng có nghĩa là có thể điều động hai mươi vạn binh lực. Còn có hai khối binh phù khác ở trong tay Hoàng Thượng Quân Nghị Thiên cùng Đại Tướng quân Tiền Hân Quốc – Tư Đồ Hồng Nghĩa.

Cho nên Quân Nghị Thiên lo lắng Quân Nghị Kỳ cấu kết nước khác hẳn cũng có nguyên nhân, binh lực tam quốc khác cũng có khoảng ba mươi vạn, nếu kết hợp cùng hai mươi vạn đại quân của hắn liền so với bốn mươi vạn đại quân của Quân Nghị Thiên cùng Tư Đồ Hồng Nghĩa nhiều hơn mười vạn. Cho nên thời kỳ tam quốc kia bất mãn tân hoàng Tiền Hân Quốc là hắn, hắn không thể không phòng.

Vấn Nhã được an bài ở phòng giữa tây viện, mà Vương Lôi đương nhiên ở tại phòng cách vách của Vấn Nhã. Tính tình Quân Nghị Lân vẫn còn như tiểu hài tử, làm sao cũng phải ở phòng bên kia của Vấn Nhã.

Quân Nghị Kỳ ở tại lầu chính Đông viện của hắn, hắn lặng lẽ hạ lệnh đem toàn bộ thị thiếp của hắn đuổi tới hậu viện, không cho các nàng tiến vào tiền viện nửa bước. Chuyện nay còn không phải sợ Vấn Nhã thấy sao, lại nói hắn hoa tâm.

Ngay cả bị thương cũng nghĩ đến vấn đề này, không thể không nói tâm tư Tam Vương gia thực tinh tế a.

Vấn Nhã trở lại phòng liền cho lui nha hoàn hầu hạ nàng, mệt mỏi nhắm thẳng giường lớn mà làm một giấc. Chỉ chốc lát liền tiến vào mộng đẹp, trong mộng còn luyến tiếc đêm nay chưa ăn được Lãnh đại soái ca, thật đáng tiếc nha.

Trong lúc mông lung đó, Vấn Nhã cảm thấy đột nhiên không thở nổi, làm cả kinh đột nhiệt tỉnh lại. Mở to mắt vừa nhìn, hóa ra là tiểu nam nhân Quân Nghị Lân này đến trộm hương. Trách không được sống chết muốn ở phòng cách vách của nàng.

Hắn thấy Vấn Nhã tỉnh, khàn khàn nói:

“Tiểu Nhã Nhi, Lân ca ca nhớ… Nhã Nhi quá.”

Nói xong miệng rộng liền chắn lấy cái miệng nhỏ nhắn của Vấn Nhã, hai tay cũng không yên tĩnh, sờ lên bộ ngực no đủ cách quần áo của Vấn Nhã.

Vấn Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ đến cách vách còn có Vương đại ca, kiểu này nếu có động tĩnh gì chỗ của hắn chắc chắn nghe được mà. Dùng lực lớn đẩy tiểu nam nhân trên người ra nói:

“Đêm nay không được, Vương đại ca sẽ nghe được, ngại lắm!”

Quân Nghị Lân bất mãn Vấn Nhã đẩy hắn ra, lực lớn hơn nữa xoa nắn Vấn Nhã, đáng thương vô cùng mà nói:

“Chúng ta nhẹ chút không được sao, có được hay không vậy, Lân ca ca thật sự nhịn không nổi!”

Nói xong đã bắt lấy tay nhỏ bé của Vấn Nhã hướng phía bụng dưới hắn mà tìm kiếm. Vấn Nhã bị cử động này của hắn làm cho xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng không khỏi cũng ngứa lên.

Quân Nghị Lân nhìn Vấn Nhã đỏ mặt không ra tiếng, nhanh lại cúi đầu hôn miệng nhỏ của nàng, đầu lưỡi tham lam tiến vào hấp thụ mật ngọt. Bàn tay to luồn qua lớp áo lót của Vấn Nhã, khẩn cấp bao lấy nơi tốt đẹp kia.

“Ừm ~ a ~. .”

Vấn Nhã chịu không nổi nhẹ nhàng mà than ra, sợ tới mức Quân Nghị Lân vội vàng nói:

“Nhã Nhi, nhỏ chút, nhỏ chút a. Vương đại ca nghe thấy sẽ không tốt.”


“Vậy nhanh chút đi!”

Vấn Nhã vừa liếc mắt vừa ngượng ngùng nói.

Quân Nghị Lân vừa nghe vừa vui vẻ, nhanh tay cởi y phục của hắn, thuận tiện đem quần áo Vấn Nhã cũng cởi ra, một hồi đại chiến không tiếng động bắt đầu.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, trong lòng hai người đều có một loại kích thích yêu đương vụng trộm. Quân Nghị Lân hắn lại thỏa mãn quay đầu khẽ hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của Vấn Nhã.

Hai người không biết cách vách Vương Lôi có nghe được hay không, rất nhanh liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Hai canh giờ sau, Quân Nghị Lân lại bò lên trên người Vấn Nhã mà sờ loạn, Vấn Nhã bị hắn đánh thức, lại thấy hắn còn muốn, tức giận đến một cước đá đi qua.

“Huynh có dừng hay không, nhanh quay về phòng mình đi, bị người phát hiện liền có chuyện đấy.”

Vấn Nhã hung hăng đáp hắn.

Quân Nghị Lân vừa thấy Vấn Nhã vừa không chịu vừa muốn phát hỏa, ủy khuất xuống giường mặc quần áo, lưu luyến không rời lui về gian phòng của hắn mà ngủ.

Kỳ thật hắn cũng rất mệt mỏi, bất quá ngủ với Vấn Nhã liền không nhịn được muốn nàng, vừa rời khỏi tự một mình ngủ, rất nhanh lâm ngủ say đi.

Nói đến Vương Lôi ở phòng cách vách, từ lúc Quân Nghị Lân tiến vào phòng của Vấn Nhã hắn đã biết, trong lòng thực buồn khổ, nhưng cũng thực hưng phấn, hắn tính nhiều cũng muốn xông đi vào, đáng tiếc chỉ có thể cười khổ, hắn khi nào thì bị nữ nhân kia mê hoặc như vậy a.

Rạng sáng khi nghe được Quân Nghị Lân mở cửa trở về phòng, Vương Lôi cũng nhịn không được nữa cũng chạy vào phòng của Vấn Nhã, mò lên giường Vấn Nhã.

Vấn Nhã vừa muốn đi vào giấc ngủ, đột nhiên cảm giác trước ngực giống như bị người chụp lấy, vừa sợ mở mắt ra, đập vào trong mắt Vương đại ca chứa đầy tình dục nhìn nàng, lập tức biết Vương đại ca nhất định nghe được thanh âm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên lại nhìn hắn dùng cái tay lớn duỗi ở trong chăn sờ ngực đầy đặn của nàng, chưa từng nghĩ tới hắn cũng sẽ lớn mật như thế, không khỏi sợ hãi hạ thấp giọng kêu lên:

“Vương đại ca, ca. . . ?”

“Tiểu Nhã Nhi, Vương đại ca muốn, chỉ muốn Nhã Nhi một lần thôi, có thể chứ?”

Cái mặt Vương Lôi đỏ thẫm hướng nữ nhân hắn yêu thích mà cầu hoan. Cả mắt đều là khát vọng thật sâu, nhìn đến mức Vấn Nhã ở trong lòng tê rần.

Vấn Nhã kỳ thực mệt chết đi được, nhưng nàng làm sao nhẫn tâm cự tuyệt vị nam nhân ngốc yêu nàng đến mức nuốt mật vàng vào bụng luôn như vậy. Cuối cùng ngượng ngùng gật đầu nhỏ của nàng.

Vương Lôi vừa thấy Vấn Nhã đáp ứng rồi, kích động không biết làm thế nào mới tốt, ngược lại ngây ngô cười nhìn Vấn Nhã.

Vấn Nhã bị vẻ mặt của hắn chọc cười rồi, nũng nịu gọi:


“Vương đại ca ~” .

Vương Lôi lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mạnh mẽ hôn cái miệng nhỏ nhắn của Vấn Nhã, kích động lại nhiệt tình, bàn tay to cũng linh hoạt hẳn lên.

Vương Lôi đang muốn tiến thêm một bước thì lỗ tai vừa động, nghe được tiếng bước chân hướng bên này rất nhanh đi tới, luyến tiếc lại không thể không muốn buông Vấn Nhã ra, nói:

“Nhã Nhi, có người đến đây, nàng mau giả bộ ngủ.”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Vương Lôi căn bản không kịp ra khỏi phòng, chỉ phải thả người nhảy, nằm ngang núp ở trên xà nhà.

Vấn Nhã lại không kịp mặc quần áo, kéo chăn liền giả bộ ngủ.

Vừa mới nằm xong, một tiếng quen thuộc “Nhã Nhi” truyền đến, cùng với tiếng cửa mở.

Hai người Vấn Nhã cùng Vương Lôi đồng thời rung mình, người tới lại là Hoàng Thượng ‘Quân Nghị Thiên’!

Vấn Nhã lòng còn sợ hãi, nghĩ đến vừa rồi Quân Nghị Thiên nếu đến sớm một chút đã bắt nàng cùng Quân Nghị Lân ngủ chung. Vừa rồi Vương Lôi nếu không nghe thấy thanh âm, đã bị hắn bắt lấy nàng và thị vệ thông dâm.

‘Mẫu thân ơi, chuyện này cho dù mình có chín cái mạng cũng không đủ chém đâu, so với ám sát còn kích thích hơn.’

Tâm Vấn Nhã hồi hộp như sắp nhảy ra ngoài, nàng biết nàng không thể giả bộ ngủ rồi, giả bộ chỉ làm cho Quân Nghị Thiên nhìn ra sơ hở, cho nên nàng làm bộ như bừng tỉnh, sợ hãi nhìn hắn mà cà lăm nói:

“Nghị Thiên ca ca, ca, sao ca lại tới đây.”

Nói xong cũng bọc chăn lại, chỉ còn cái đầu nhỏ đưa ra.

Quân Nghị Thiên là một ngày không thấy như cách ba thu, nhào tới ôm chặt lấy Vấn Nhã nói:

“Tiểu Nhã Nhi, Trẫm rất nhớ nàng. Khi Trẫm lâm triều nghe Binh Bộ Thượng Thư Mạc đại nhân nói Tam Vương gia suốt đêm điều hai ngàn binh lính, hơn nữa Hình bộ Triệu đại nhân nói Tam Vương gia vì một vị nữ tử đỡ kiếm, trong vòng một ngày ba lượt ám sát, Vương Lôi cũng ở đó, Trẫm lập tức liền biết là Nhã Nhi nàng, Trẫm lâm triều xong liền chạy đến, thực làm Trẫm lo chết mất. Hoàn hảo hoàn hảo, Tiểu Nhã Nhi không có việc gì, Trẫm an tâm.”

Vấn Nhã dù một cử động cũng không dám, bởi vì bị ăn còn lưu lại mùi của Quân Nghị Lân, hơn nữa nàng không có mặc y phục, bị hắn biết cũng không biết giải thích thế nào mới tốt.

Quân Nghị Thiên thấy Vấn Nhã không nói một lời, kỳ quái nói:

“Tiểu Nhã Nhi, làm sao vậy, không muốn gặp Nghị Thiên ca ca sao? Đi ra chơi hai ngày tâm liền phai nhạt sao?”

Nói xong sắc mặt trầm xuống, trong lòng nghĩ.


Nếu nàng dám nói không nhớ hắn, hắn liền lập tức bóp chết nàng.

Vấn Nhã vừa nghe, vội vàng nói:

“Nhã Nhi chỉ là quá vui mừng cùng ngạc nhiên nha, đến bây giờ còn không có kịp phản ứng, thật là Nghị Thiên ca ca đến thăm Nhã Nhi sao? Vì sao Nghị Thiên ca ca lại biến thành ‘Trẫm’ rồi vậy?”

Vấn Nhã cuối cùng trong lòng bình tĩnh một chút.

‘Việc cấp bách, là ổn định hắn rồi nói sau, trên xà nhà nhưng còn có Vương Lôi nhìn nữa.’

Quân Nghị Thiên nghe vậy, miệng cười lại giương lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vấn Nhã ngượng ngùng nói:

“Trẫm, không, là Nghị Thiên ca ca lại quên mất, Tiểu Nhã Nhi đừng trách nha. Nghị Thiên ca ca nhớ… Nhã Nhi quá, Nhã Nhi có nhớ Nghị Thiên ca ca không?”

Vấn Nhã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói:

“Uh ~ Nhã Nhi cũng nhớ Nghị Thiên ca ca .”

Trong lòng nghĩ:

‘Mới đi ra có hai ngày, có cần như vậy hay không a. Nam nhân này thật sự là vừa buồn nôn mà vừa thú vị mà.’

Bất quá nàng cũng không dám nói ra.

Tâm Quân Nghị Thiên ôn nhu.

‘Tiểu nữ nhân này mới rời đi mình có hai ngày, mà mình đã nhớ vô cùng.’

Hắn tới gần Vấn Nhã, nhẹ nhàng mà hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Vấn Nhã, thấy ánh mắt Vấn Nhã càng trợn càng lớn, tức giận nói:

“Nhắm mắt!”

Trong lòng Vấn Nhã cả kinh.

‘Muốn dở trò sao, sắc lang này sẽ không sáng tinh mơ chạy tới cùng mình yêu yêu chứ hả, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng lộ mất.’

Mắt thấy bàn tay to của Quân Nghị Thiên muốn đưa vào trong chăn, trong lòng Vấn Nhã quýnh lên, đem đầu xoay chuyển liên tục, làm cho Quân Nghị Thiên hôn không được.

Đến lúc quay mặt lại thì mắt tròn to đã nước mắt lưng tròng rồi, ủy khuất nói:

“Nghị Thiên ca ca làm sao có thể như vậy, Nhã Nhi ban ngày bị thích khách dọa ba lượt, cả đêm không ngủ, vừa muốn ngủ thì Nghị Thiên ca ca đem Nhã Nhi đánh thức, hiện tại Nghị Thiên ca ca lại ở đây ầm ỹ Nhã Nhi, Nhã Nhi thật sự mệt mỏi quá a, ô ô, Nghị Thiên ca ca quả thật không quan tâm Nhã Nhi rồi, ô ô, Nhã Nhi không cần . . .”

Càng khóc thanh âm càng lớn.


Quân Nghị Thiên thấy nàng khóc bị dọa sợ, lập tức luống cuống tay chân, vội vàng dỗ nói:

“Nhã Nhi không khóc, Nghị Thiên ca ca không đúng, đó là bởi vì Nghị Thiên ca ca rất nhớ Tiểu Nhã Nhi thôi mà, Nghị Thiên ca ca không tốt, không lo lắng tình huống của Tiểu Nhã Nhi, đừng khóc, đừng khóc, Nghị Thiên ca ca chịu đựng còn không được sao?”

Quân Nghị Thiên nghe nàng vừa nói như thế, đau lòng nha.

“Hiện tại Tiểu Nhã Nhi ngủ tiếp đi, Nghị Thiên ca ca đi xử lý chút chuyện, xem coi ai ăn gan báo dám ám sát tâm can bảo bối của Trẫm! Được rồi, được rồi, đừng khóc, nhanh chút ngủ đi. Ngoan.”

Tâm Quân Nghị Thiên cũng là phi thường tức giận.

‘Thậm chí có người không để mình vào mắt mà ám sát Nhã Nhi.’

Thật là can đảm làm cho hắn cũng có chút ngoài ý muốn . . .

Vấn Nhã rốt cục yên lòng nhẹ nhàng thở ra nhắm hai mắt lại.

Quân Nghị Thiên thấy bộ dạng nàng thật sự mệt chết đi được, đau lòng giúp nàng sắp xếp chăn đệm, hôn một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng liền đứng dậy ra phòng.

Chờ cửa đóng lại được một lát, Vấn Nhã mở to mắt nhìn về phía Vương Lôi trên xà nhà, Vương Lôi vừa vặn cũng nhìn về phía Vấn Nhã, trong lòng hai người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Cho đến khi Quân Nghị Thiên đi xa, Vương Lôi mới nhảy xuống đi đến trước giường Vấn Nhã, cũng không có ý muốn tiếp tục chuyện vừa rồi chưa xong, đỏ mặt không biết làm sao nhìn Vấn Nhã.

Vấn Nhã hiện tại làm sao còn có loại tâm tình này, thầm nghĩ mau tắm rửa, nhìn qua Vương Lôi đang đứng xấu hổ nói :

“Vương đại ca, ca có thể giúp Nhã Nhi chuẩn bị nước ấm được không? Còn có thể đi nói cho Lân ca ca nói Hoàng Thượng tới hay không, Nhã Nhi sợ hắn đợi lát nữa kinh hách quá độ lại nói mê sảng.”

Nói xong khẩn cầu nhìn Vương Lôi.

‘Trong lòng hắn nhất định chịu khổ sở, aizz.’

Trong lòng Vấn Nhã băn khoăn, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

Vương Lôi dù sao cũng là thị vệ của Hoàng Thượng, chủ tử đến đây, hắn làm sao còn dám làm càn a, trong lòng mặc dù tất cả khó khăn, cũng chỉ có thể lặng yên gật gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn Vấn Nhã vẫn đầy thâm tình.

‘Nàng không cự tuyệt mình thì hẳn là nàng đã đem mình xem như là nam nhân của nàng.’

Vương Lôi cũng học bộ dạng của Quân Nghị Thiên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vấn Nhã, xoay người muốn kiếm nước vào.

Vấn Nhã thấy hắn muốn đi, trong lòng có chút đau, ngay lập tức túm hắn lại liền cho hắn một nụ hôn nồng đậm ẩm ướt, hôn sâu đến mức thiếu chút nữa làm cho Vương Lôi chân đứng không vững.

Đợi nàng buông ra, khuôn mặt tuấn tú của Vương Lôi đỏ bừng, thẹn thùng chạy nhanh đi múc nước, trên mặt lộ ra một chút vẻ hạnh phúc mà cứ ngây ngô cười.

Vấn Nhã thấy hắn đi ra ngoài, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng nằm ở trên giường thở dài.

Một màn quá nhiều mạo hiểm a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận