Săn Mỹ Ký

Trong phòng Tam Vương gia Quân Nghị Kỳ.

Vẻ mặt Quân Nghị Lân khó chịu ngồi ở bên giường hướng Quân Nghị Kỳ đang bị thương mà oán giận.

“Tam ca, huynh xem Tứ ca, cũng thật là, ban ngày ban mặt còn dằn vặt nàng nữa, Nhã Nhi tối hôm qua cũng đủ mệt nha, sao không thể quan tâm nàng nhiều một chút, cũng không biết sáng sớm đến ôm người nào đó làm gì.”

“Ngũ đệ, đệ đừng quá đáng, Nhã Nhi là phi tử của Tứ đệ, Tứ đệ muốn làm gì thì làm cái đấy, hình như là đệ danh bất chính, ngôn bất thuận, đệ phải cẩn thận một chút, đừng lộ ra sơ hở, hại Nhã Nhi.”

Quân Nghị Kỳ thật muốn đánh đầu tiểu hài tử này mà.

“Ta cũng vậy biết a. Nhưng trong lòng lại không thoải mái. Tam ca, chẳng lẽ huynh một chút cũng không ăn giấm sao?”

Quân Nghị Lân cũng không tin Quân Nghị Kỳ có thể thờ ơ, trừ phi lúc trước hắn nói và làm tất cả đều là lừa mọi người.

“Trong lòng không thoải mái thì có thể làm sao, Nhã Nhi không phải bất cứ ai cũng có thể giữ cho riêng mình, có được nàng sẽ rất hạnh phúc, nhưng đồng dạng sẽ rất thống khổ, chuyện này chẳng lẽ đệ chưa từng nghĩ qua sao? Điểm này đệ cũng làm không được, ta nghĩ đệ vẫn nên sớm một chút buông tha đi, đi tới ‘Phong Hương viện’ tiêu dao khoái hoạt đi.”

Quân Nghị Kỳ thật ra đã nhìn thấu triệt.

“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng ta lại không bỏ nàng xuống được, Tam ca huynh không biết nàng là người không giống người thường cỡ nào, hiện tại ta nghĩ đến nữ nhân khác, quả thực cảm giác mình lúc trước ngủ căn bản không gọi là nữ nhân.”

Quân Nghị Lân nghĩ vài ngày nay cùng Nhã Nhi ở trên giường đại chiến vài lần, thật sự là ý do vị tẫn, hai mắt còn lòe lòe sáng lên.

‘Tình cảm của hắn thật đúng là bị công phu trên giường của Nhã Nhi chinh phục rồi.’

Quân Nghị Kỳ vừa thấy hắn không đứng đắn, vừa mắng câu:

“Không có tiền đồ.”

Rồi hắn liền lâm vào trong ký ức của hắn rồi. Nghĩ đến ngày hôm qua Tiểu Nhã Nhi hướng hắn cầu hoan thì thật là lớn mật, mặt lập tức đỏ lên, mà hắn lại không hăng hái đến mức hôn mê bất tỉnh. Dù sao hắn đường đường Tam Vương gia, nữ nhân vô số, khi nào thì bị uất ức như vậy a. Thế nhưng dưới loại tình huống này lúc mấu chốt có thể bị nàng dọa ngất đi, nói ra thật đúng là thể diện quét rác a. . .

Ước chừng hai canh giờ sau, trong Tây viện truyền ra một tiếng:

“Cao công công, chuẩn bị kiệu hồi cung!”

Cao công công trong lòng buồn bực a.

‘Hoàng Thượng lúc đến là muốn đi càng nhanh càng tốt nên dùng khoái mã, lúc này trở về lại muốn ngồi kiệu rồi, Nhã Quý Phi người này nhìn qua tuy nhỏ nhưng cũng thật biết dằn vặt a.

Chốc lát sau, chỉ thấy mặt Quân Nghị Thiên cười khổ chậm rãi đi ra, mà tiểu nữ nhân phía sau cũng là che miệng cười trộm. Hỏi vì sao? Còn không phải hung hăng thu phục Quân Nghị Thiên à, ha ha.

Quân Nghị Thiên kẹp chặt hai chân đi đường, khổ nói không nên lời, làm sao còn có thể cưỡi ngựa, chỉ sợ ngay cả phu thê chi thực cũng phải mấy ngày sau đó, nhưng lại có một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, thỏa mãn đến nỗi hắn nghĩ lại liền sẽ run lạnh liên tục.

Trong lúc lưu luyến không rời đi của Quân Nghị Thiên, Quân Nghị Lân nhìn trên mặt hắn tiều tụy cùng trên chân tập tễnh, tròng mắt cả kinh thiếu chút rơi xuống đất, quay đầu nhìn lại Vấn Nhã âm hiểm cười mờ ám, bỗng nhiên thân thể cũng run lên.

‘Tiểu nữ nhân này làm cái gì a, thật lợi hại đi!’

Trong lòng hắn ăn vị chua, không khỏi ghen tị nói:

“Hai canh giờ? Thật sự là phu thê tình thâm a!”

Vấn Nhã vừa thấy bộ dạng ghen của hắn, đi đến gần hắn liền nhéo lỗ tai của hắn lại, cười duyên nói :

“Lân ca ca là ghen hả? Lần sau Nhã Nhi cũng ‘chăm sóc’ Lân ca ca như thế được không a!”

Quân Nghị Lân vừa nghe.

‘Lời này làm sao nghe cứ như không được tự nhiên như vậy?’

Nhưng lại nhịn không được tâm hoa nộ phóng, nhãn sắc sáng lên, hơi cúi người mà chấp nhận lỗ tai bị đau mà nói:

“Tiểu Nhã Nhi nói như vậy là thật sao? Khi nào thì …?”

“So với vàng thật còn đúng hơn, hắc hắc. Rất nhanh! Rất nhanh!”

Vấn Nhã buông tai hắn ra hướng phòng Tam Vương gia Quân Nghị Kỳ đi đến, Quân Nghị Lân ngốc hề hề theo sát ở đằng sau Vấn Nhã, làm cho hắn đã quên ghen luôn, chỉ nghĩ Vấn Nhã sẽ ‘chăm sóc’ hắn như thế nào đây.

Quân Nghị Kỳ nhìn thấy Vấn Nhã đến thăm hắn, trong lòng không khỏi suy nghĩ đến việc ngày hôm qua nghe được, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên. Trong lòng Vấn Nhã thấy thì càng buồn bực.

‘Chẳng lẽ mình cùng Quân Nghị Thiên làm chuyện kia ở nơi này cũng nghe được sao? Không thể nào, đông viện cùng tây viện cách xa nhau, mình cũng không phải loa phát thanh công suất lớn, hắn làm sao thấy ta liền đỏ mặt?’

Vấn Nhã nghĩ đến cái gì nói cái đó:

“Kỳ ca ca, mặt ca sao lại đỏ như vậy, chẳng lẽ miệng vết thương nhiễm trùng, phát sốt sao?”

Vấn Nhã trong đầu chuyển tới điểm ấy chạy nhanh tiến lên dùng tay nhỏ bé sờ lên cái trán Quân Nghị Kỳ.

“Không phát sốt mà, kỳ lạ!”

Vấn Nhã vẻ mặt khó hiểu.

Quân Nghị Kỳ bị Vấn Nhã sờ mặt thì càng đỏ hơn, chỉ có thể nói có lệ:

“Nhã Nhi, Kỳ ca ca không có việc gì, không có việc gì, chỉ là hơi nóng mà thôi.”

“Hóa ra như vậy a, Kỳ ca ca, thương thế của ca có còn đau không?”

Vấn Nhã cảm thấy Quân Nghị Kỳ đỏ mặt lại tuấn tú, trực tiếp ngồi ở bên giường nhìn hắn nói chuyện phiếm.

“Tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa là có thể động được.”

Quân Nghị Kỳ sợ Vấn Nhã lại muốn hướng hắn cầu hoan, chừa cho mình chút đường sống, có điểm ngượng ngùng nhìn Vấn Nhã.

“À. . Đúng rồi, sao lại không thấy thị thiếp của Kỳ ca ca đến chiếu cố một chút a, làm thê tử người ta như vậy mà được sao?”

Vấn Nhã thay hắn bất bình nói.

“Thị thiếp của Tam ca toàn bộ đã bị Tam ca đuổi ra hậu viện rồi, Nhã Nhi ở nơi này, chỉ sợ các nàng ra không được a.”

Quân Nghị Lân gặp ánh mắt lửa nóng của Vấn Nhã nhìn Quân Nghị Kỳ, đã nghĩ muốn vui sướng khi người gặp họa.

“Khụ khụ khụ. .”

Quân Nghị Kỳ vừa nghe ho khan lớn.

‘Ngũ đệ này cũng thật mang thù a.’

“Có thật không? Kỳ ca ca ca thật vô tình vậy sao, tốt xấu gì lúc trước các nàng cũng làm ấm giường cho ca, làm sao ca có thể đem các nàng đuổi đi ra a, Nhã Nhi nhớ rõ lần trước cái gì gọi là Âu Dương Vũ Điệp còn có bộ dạng rất xinh đẹp mà.”

“Không phải, không phải, nàng đừng nghe Ngũ đệ nói bừa, Kỳ ca ca bị thương, muốn yên tĩnh một chút mới để cho các nàng đừng loạn đi lại.”

Quân Nghị Kỳ đúng là không nghĩ Vấn Nhã cho rằng hắn là một người vô tình, hắn bây giờ tuy rằng còn không dám xác định hắn là thật có thể cùng nam nhân khác cùng chung Vấn Nhã hay không nữa, nhưng hắn yêu nàng là khẳng định, vậy không thể để cho nàng sinh ra hiểu lầm. Chờ đến lúc hắn nghĩ thông suốt thì nàng cũng sẽ không ghét bỏ hắn.

Quân Nghị Kỳ nghĩ đến đây bỗng nhiên nhìn Vấn Nhã ngây ngẩn cả người.

‘Nhã Nhi giống như không cần mình!’

Quân Nghị Kỳ đột nhiên cảm giác được Vấn Nhã thật sự không cần hắn, thế nhưng nói đến thị thiếp của hắn một chút cũng không ăn giấm.

‘Chẳng lẽ mình cự tuyệt cầu hoan của nàng, nên nàng mới mất đi tin tưởng đối với mình rồi sao?’

Trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Vấn Nhã vừa thấy vẻ mặt của hắn, liền đoán được thái độ kỳ quái của hắn đối với thị thiếp không giống với thái độ hắn đối với nàng, làm cho hắn cảm thấy nàng đối với hắn thất vọng rồi, nàng không phải vừa vặn tương kế tựu kế sao.

Kỳ thật, người có đôi khi chính là như vậy, rất dễ dàng lấy được rồi sẽ không biết quý trọng, mất đi chỉ biết hối hận mà thôi, đưa tới cửa là không đáng giá, nhưng trên cửa người khác thì mình liền toàn thân không thoải mái, bằng chứng điển hình bị coi thường.

Vấn Nhã hiện tại muốn để cho hắn có cảm giác thất lạc, cảm giác nàng không cần hắn. Lúc trước tự nàng muốn đem hắn thu làm nam nhân trong đội ngũ của nàng, hắn nghĩ này nghĩ nọ rồi do dự, như vậy hiện tại nàng lại dùng một chiêu lạt mềm buộc chặt, để cho chính hắn nếm thử hương vị thực chua sót đi.

“Vậy sao, Kỳ ca ca à, ca ca nghỉ ngơi cho tốt đi, Nhã Nhi cùng Lân ca ca đi thăm phủ Kỳ ca ca Kỳ Vương Phủ một chút, Lân ca ca, ca cần đi cùng Nhã Nhi nha ~”

Vấn Nhã làm nũng đi đến kéo bàn tay to Quân Nghị Lân, Quân Nghị Kỳ thấy buồn bực vô cùng.

Quân Nghị Lân là cầu còn không được, cao hứng nói:

“Được, Lân ca ca mang Tiểu Nhã Nhi đi thăm, nơi này của Tam ca so với Lân Vương phủ ta cũng xa hoa hơn nha.”

Nói xong lôi kéo Vấn Nhã nhanh ra cửa.

“Kỳ ca ca, vậy ca tĩnh dưỡng cho tốt một chút nha.”

Vấn Nhã trước khi ra cửa lặp lại lần nữa, nàng vẫn muốn cho Quân Nghị Kỳ cẩn thận suy nghĩ.

‘Mình đã không còn tinh lực lại cùng hắn dây dưa nữa rồi, không ăn không nỡ, đánh mất rồi lại tiếc, liền xem lần này đi, được thì được, không thì mình liền buông tha thôi. Sắc nữ nên cầm được, thả được, tiền đồ quang minh vẫn chờ mình a.’ :beer:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui