Săn Tim Nàng

Đại điện Trạch Thiên, hoàng cung, Huy Thành, Chu Quốc.

Người hầu phất nhẹ cây phất trần, Sài Dật một thân hoàng bào đang rảo bước tiến vào đại điện Trạch Thiên, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ, chúng thần trong đại điện đều quỳ xuống, một tiếng “Vạn tuế” hô lên như xuyên tận trời cao.

Lý Trọng Nguyên đăm chiêu, cho dù là như vậy, khí thế lúc Sài Dật đi qua, vẫn làm hắn kiềm chế không dám thở mạnh, cái gọi là khí chất người hoàng tộc, chính là như vậy.

10 tháng trước, lúc Sài gia rời khỏi Chu Quốc vẫn chỉ là một thần tử của nhà Nam Cung, chưa đầy một năm, Sài Dật khi bước sang tuổi 60

đã có thể khoác trên mình long bào, còn ngồi trên ngai rồng trong đại điện Trạch Thiên. Lý Trọng Nguyên cắn môi, hàng lông mi dài cũng không ngừng dao động, hắn vẫn chưa từng được đặt chân vào chính điện của hoàng cung Chu Quốc, cho dù nhiều năm trước may mắn được cùng Sài Dật vào kinh, Sài Dật cũng chưa từng để cho hắn cùng nhập cung diện kiến thánh thượng.

Lý Trọng Nguyên nhớ rõ, bản thân lúc đó, phải ở lại dịch quán ngoài cung, nóng lòng nhìn về những mái ngói đỏ vô tận phía trước, hắn nghĩ rất nhiều, nghĩ thật khó để có thể bước qua được cửa cung, để nhìn thấy hoàng thất Đại Chu đã không còn được vinh quang.

Sài Dật được gia tộc Nam Cung nhường ngôi đăng cơ, nhạc phụ của hắn đã ngồi trên ngai vàng cao nhất Đại Chu, nhưng ở bên cạnh, lại là vị Sài thiếu chủ đó, còn người con rể này lại chỉ có thể trằn trọc phiêu bạt cả đêm mưa bên ngoài Ung Thành.

Từ đầu đến cuối cùng trong lòng ông ta chỉ có mỗi vị cháu trai bảo bối đó. Lý Trong Nguyên ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng Sài Dật đang đi lên ngai vàng trong chính điện, bóng lưng già nua đó, đang bước từng bước thật ổn định và mạnh mẽ, chứ không phải là yếu đuối loạng choạng như trong dự kiến của hắn trước đó.

“Chúng khanh bình thân.” Sài Chiêu phấn chấn vung áo long bào rồi ngồi xuống ngai vàng một cách thong thả. Tay vịn trong lòng bàn tay được mô phỏng theo dạng hình đầu rồng đang vểnh lên, quần thần đều đứng dậy, duy chỉ có Lý Trọng Nguyên vẫn không hề động đậy, Sài Dật nhìn thẳng vào Lý Trọng Nguyên đang quỳ bên dưới, nói: “Trọng Nguyên, đứng lên nói chuyện.”

“Thần... Không dám.” Lý Trọng Nguyên áp chế hơi thở, nói: “Thần, có tội.”

“Phò mã có tội gì?” Sài Dật nhẹ nhàng nhấc bàn tay, ôn tồn nói: “Đứng lên nói chuyện. Trọng Nguyên là người con rể tốt, là cánh tay đắc lực của trẫm, nên xưng một tiếng nhi thần mới phải.”

“Nhi thần...” Lý Trọng Nguyên đứng lên lẩm bẩm một mình. “Nhi thần... Không bảo vệ được Kỳ vương và Kỳ vương phi, nhi thần tội đáng muôn chết.”


“Con người đều có số mệnh.” Sài Dật nói chậm rãi mà mạnh mẽ: “Chuyện của vợ chồng Kỳ vương... Trẫm cũng đã nghe qua, người mất cũng đã mất rồi, cho dù người còn sống vẫn hối tiếc sâu sắc, vậy có thể làm được gì chứ? Trẫm nghe nói Trọng Nguyên đã phái người tìm kiếm quanh sông Hoài mấy ngày không ngừng, con cũng đã tận lực rồi, Trẫm không hề trách con.”

Lý Trọng Nguyên vẫn cúi đầu quỳ gối nói: “Bề trên gặp nạn, thuộc hạ lại còn sống, trong lòng khó yên! Trọng Nguyên can tâm tình nguyện để hoàng thượng trách phạt, tuyệt đối không oán trách.”

Thái úy Tô Thụy Thuyên và thái phó Lạc Tân nháy mắt nhau, hai con hồ ly giảo quyệt khẽ mỉm cười gật đầu, thái phó Lạc Tân tiến lên trước một bước, nói: “Phò mã và Kỳ vương đã có tình nghĩa nhiều năm, Kỳ vương mất, không ai có thể đau lòng hơn chính phò mã, vẫn xin hoàng thượng khai ân, không trách phạt phò mã.”

Chúng thần trong đại điện đều quay đầu nghị luận sôi nổi, dồn dập phụ họa theo: “Phò mã vô tội, không thể trách phạt phò mã được.”

“Chúng thần đều nói con không có tội, phò mã vẫn còn quỳ làm gì?” Sài Dật nhẹ nhàng ra lệnh: “Đứng lên đi, để phụ hoàng nhìn con thật kĩ.”

Lý Trọng Nguyên ngập ngừng đứng dậy, nhẹ nhàng ngẩng khuôn mặt tuấn dật như xưa, Sài Dật nheo mắt nhìn theo, nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo khôi ngô ngày nào đã nhuốm không ít bụi trần, tựa đáy lòng cũng than nhẹ một tiếng: “Trọng Nguyên vất vả rồi, các tướng sĩ, cũng vất vả rồi.”

“Hoàng thượng quá lời, mạt tướng hoảng sợ.” Những trọng tướng công Lương trong điện đều đồng loạt quỳ xuống lớn tiếng nói.

“Ân nhị thiếu – người đã chiếm lĩnh được Ung Thành có phải đang ở trong đám tướng sĩ đã quay về?” Sài Dật tỉ mỉ quan sát tìm kiếm: “Ân Sùng Quyết đâu?”

Ân Sùng Quyết đứng ở cuối cùng nghe thấy Sài Dật gọi đến tên mình, nhưng lại không lập tức tiến lên phía trước, rủ mắt nhìn xuống dưới ngón chân, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Huynh đệ Ân gia có lẽ đã ở trên điện rồi. Sài Dật ngẩng cao lên tiếng: “Tiến lên phía trước để trẫm nhìn xem nào.”

Thấy Ân Sùng Quyết giống như là không nghe thấy, Ngô Tá ho một tiếng: “Hoàng Thượng gọi ngài kìa, còn không nhanh nhanh tiến lên trước.”

Ân Sùng Quyết dùng mua bàn tay ấn nhẹ chóp mũi bị gió lạnh thổi ửng đỏ, bình tĩnh tiến lên phía trước quỳ một gối cung kính: “Ân Sùng Quyết khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”


“Người anh hùng trẻ, khiến trẫm vô cùng xúc động.” Sài Dật nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nháy sắc nhọn mà bướng bỉnh của Ân Sùng Quyết. “Kỳ vương hết lòng khen ngợi ngươi ưu tú, nghe nói trong đêm mưa gió sấm chớp người đã dẫn đầu chưa đầy ngàn người tiến vào Ung Thành, đại phá hàng vạn tinh binh quân Lương, làm tăng khí chiến đấu của quân sĩ Sài gia, là dẫn đầu dành được công lớn trong lần đánh Lương này.”

Hừm, nhìn vẻ mặt thối đó của Ân Sùng Quyết, Ngô Hữu thấp giọng hừ: “Thật muốn rút giày đập cho hắn mấy cái.”

“Im miệng!” Ngô Tá nghiêm nghị lên tiếng: “Đứng trước mặt hoàng thượng, còn không thôi hỗn xược!”

Lý Trọng Nguyên vẫn kính cẩn nhìn theo Sài Dật đang hết lòng khen ngợi, những lo lắng tích tụ nơi khóe miệng cũng dần dần được gỡ bỏ, sống lưng khom trong một thời gian dài cũng không chịu được duỗi ra một chút.

Người Ân gia đã tình nguyện gia nhập làm tướng soái của Sài gia, vì đại chu vì Sài gia mà trả giá bằng cả mạng sống. Ân Sùng Quyết dõng dạc: “Sùng Quyết chính là như vậy, đại ca của thần cũng như thế, mỗi một tướng sĩ của Tuy Thành, đều can tâm tình nguyện đổ máu, tuyệt không bao giờ do dự.”

“Nói rất hay!” Sài Dật vỗ mạnh vào đầu rồng ở ghế, nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, A Chiêu lúc còn sống cũng nhận nhiệm vụ nguy cấp, dẫn quân trấn thủ Vân Đô, thà chết không chịu lùi nửa bước, Ân Sùng Quyết, khanh biết không, khanh rất giống a Chiêu của trẫm, Sài thiếu chủ của Đại Chu.”

Ân Sùng Quyết hơi nhíu mày, khiêm tốn cúi đầu nói: “Sùng Quyết chỉ là một bụi cỏ hoang dại, nào dám được so sánh với Kỳ vương điện hạ, hoàng thượng đề cao Sùng Quyết rồi.”

“Tô thái úy tiến lên trước xem nào.” Sài Dật liếc đến Tô Thụy Thuyên đã trầm mặc nửa ngày: “Nhìn vị Sài nhị thiếu này xem, có phải có mấy phần khí phách anh hùng của Sài thiếu chủ năm đó?”

Tô Thụy Thuyên đã lăn lộn trong triều đường hàng chục năm, có thể tồn tại qua hai triều đại hẳn sớm đã trở thành kẻ khôn khéo trong những người khôn khéo, hàm ý sâu xa của Sài Dật như vậy còn không nghe ra hay sao? Tô Thụy Thuyên thuận ý vâng theo, đôi mắt giảo trá hơi quét qua Ân Sùng Quyết, hạ mắt cúi đầu nói: “Khí phách của Sài thiếu chủ khắp thiên hạ không ai có thể bì kịp, Ân nhị thiếu gia mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng chỉ cần rèn luyện mài dũa thêm, ắt sẽ là trụ cột của đại Chu, người có thể giao phó trọng trách lớn.”

Loạt lời lẽ trôi trảy như vậy khiến cho Ân Sùng Quyết không kìm được phải nhìn Tô Thụy Thuyên mấy lần, con mắt thâm sâu khó lường của Tô Thụy Thuyên sớm đã thu hồi ánh mắt, dung nhập vào hàng văn võ mãn triều.

Ngô Hữu lại càng phẫn nộ, không nhịn được lén nhìn vẻ mặt của Lý Trọng Nguyên, nhưng trên mặt Lý Trọng Nguyên không lộ ra một chút vui mừng hay giận giữ, lắng đọng như mặt hồ, trong veo nhưng thâm sâu khó chạm tới.


“Tô thái úy đã từng trải qua ba triều đại, gặp qua vô số người, khanh ấy cũng nói khanh nhất định sẽ là trụ cột của đại Chu, thì khanh nhất định có thể.” Sài Dật cười nói ôn hòa: “Nói lâu như vậy, sao không thấy bóng dáng đại ca của khanh, Ân Sùng Húc trực tiếp dẫn quân chiếm đóng Giai Nghiệp, cũng là có công lao lớn.”

“Đại ca, huynh ấy...” Ân Sùng Quyết khó khăn mở lời: “Đại quân đi qua Tuy Thành, đại ca lại không muốn tiến lên phía trước... Đại tẩu lâm bồn không lâu, thay Sài gia hạ sinh một trưởng tôn, đại ca xuất chinh không lâu, vẫn chưa được nhìn mặt con trai mình, đại ca không về Huy Thành.”

“Như vậy...” Sài Dật vừa vuốt bộ râu hoa râm vừa biểu lộ một chút nuối tiếc, nói: “Trẫm vẫn còn nhớ Ân Sùng Húc, tính cách trầm ổn, phẩm hạnh thuần lương, mặc dù không có tài cán xuất chúng, nhưng lại là người chính trực ngay thẳng biết kiềm chế, Ân Gia Bảo Ân bảo chủ thật là có phúc khí, hai đứa con một năng động một điềm tĩnh, mỗi người một sở trường... Thật sự... khiến người trong thiên hạ ngưỡng mộ.”

Quần thần ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, Sài Dật lại tự chọc vào nỗi đau bản thân mình không có con trai, khiến mọi người không biết nên làm sao để tiếp lời. Tuy nhiên, im lặng cũng không được bao lâu, Lý Trọng Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nói: “Phụ Hoàng, con rể cũng gần giống như con trai, nhi thần mặc dù không văn thao võ lược như Kỳ Vương, cũng không văn võ song toàn như huynh đệ Sài gia, nhưng nhi thần nhất định sẽ cùng với công chúa, hết lòng hết sức thay phụ hoàng phân ưu, vì con dân Đại Chu mà cầu phúc.”

Ánh mắt Sài Dật lộ ra nét vui vẻ yên tâm, gật đầu nói Lý Trọng Nguyên: “Có được người con rể như vậy, trẫm cũng rất được an ủi. Trọng Nguyên vốn đã là mưu sĩ đứng đầu quân đội Sài gia, mà nay lại là phò mã của đại Chu, vẫn còn cơ hội phát huy bản lĩnh.”

Sau khi bãi triều, Lý Trọng Nguyên tiến lên trước đỡ lấy Sài Dật đã ngồi ngay ngắn rất lâu, Sài Dật thong thả gạt cổ tay của mình ra, ho một tiếng nói: “Đã gặp Tịnh Nhi chưa? Con bé nhớ con rất lâu rồi. Vợ chồng cửu biệt trùng phùng, sẽ có nhiều điều muốn nói.”

“Tịnh Nhi...” Trong lòng Lý Trọng Nguyên có chút hồi hộp, bật cười: “Đột nhiên tuyết lớn, Tịnh Nhi ở ngoài cửa thành cũng lâu rồi, thật là làm khó nàng ấy rồi, đợi đưa phụ hoàng về nghỉ ngơi, nhi thần lập tức tới gặp Tịnh Nhi.”

“Tịnh Nhi thay trẫm tìm không ít danh y với thuốc hiếm, thân thể của trẫm cũng ngày một tốt hơn, tấm lòng hiếu thảo của phu thê các con, trong lòng trẫm hiểu rất rõ.” Sài Dật khua tay nói: “Không cần ở bên cạnh trẫm, mau đi tìm Tịnh Nhi, tuy miệng nó không nói, nhưng trong lòng không giờ phút nào là không nhớ đến người phu quân này của nó.”

Từng từ của Sài Dật như xuyên thấu tim, trong lòng Lý Trọng Nguyên càng cảm thấy nặng nề, sắc mặt càng khó coi, nói: “Nhi thần, sẽ đi ngay.”

Thấy Lý Trọng Nguyên quay người rời đi, Sài Dật liếc nhìn cận vệ ở bên cạnh, người cận vệ dẫn đầu lập tức tiến lên, tiến gần Sài Dật.

“Diệp Du, trẫm triệu kiến công thần tướng sĩ, cớ vì sao không thấy bóng dáng công chúa? Theo như phò mã nói, công chúa ở ngoài cửa thành đón nó tiến vào Huy Thành, vì cớ gì mà phu thê hai đứa nó lại không cùng nhau vào cung.”

Trên mặt thủ lĩnh cận vệ Diệp Du lộ vẻ lúng túng, cúi thấp nhỏ giọng nói: “Hồi bẩm hoàng thượng... Công chúa xác thực có đi nghênh đón phò mã gia... Nhưng... Không ngờ phò mã gia...”

“Tiếp tục nói.” Thần sắc Sài Dật nghiêm nghị.

“Chúng thuộc hạ tận mắt chứng kiến…” Diệp Du thật trọng nói: “Phò mã... Mang về một cô gái tướng mạo xinh đẹp, thuộc hạ đã lặng lẽ dò hỏi... Cô gái này... trên đường tùy quân, đã cùng với phò mã gia... phát sinh chút chuyện.”


“Phát sinh chuyện gì?” Sắc mặt Sài Dật càng trở nên khó coi, khóe môi hơi giật giật, nói: “Nói... Tiếp tục nói.”

“Người phụ nữ này, đang mang thai... Là cốt nhục của phò mã gia...” Mày kiếm của Diệp Du nhíu chặt, quỳ xuống đất.

“Vô liêm sỉ, đồ vô liêm sỉ.” Sắc mắt Sài Dật tái mét phẫn nộ quát: “Lý Trọng Nguyên... Lại dám cùng người khác phát sinh quan hệ bất chính như vậy, lại còn dám đem người về kinh! Nó ăn gan hùm rồi hay sao. Vẫn là trẫm mờ mắt mới không nhìn ra những gì nó làm.”

Diệp Du thấy sắc mặt già nua của Sài Dật tái nhợt, cơ thể cũng có chút đứng không vững, vội vàng run rẩy nói: “Hoàng Thượng, cẩn thận long thể, không nên tức giận làm tổn hại cơ thể.”

Sài Dật cảm thấy trước mắt tối sầm, người hầu bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cơ thể không ngừng loạng choạng của hắn: “Hoàng Thượng, bảo trọng long thể.”

Sài Dật hít thở sâu cố kiềm chế cơn tức giận sắp bộc phát. Run rẩy nói: “Công chúa đang ở đâu?”

Khuôn mặt Diệp Du lộ vẻ ngập ngừng, nhỏ giọng nói: “Công chúa vẫn chưa hồi cung, cưỡi ngựa bỏ mặc hộ vệ. Xin hoàng thượng thứ tội.”

Ánh mắt Sài Dật đột nhiên biến sắc, run rẩy quay sang dặn dò: “Thay Trẫm điều tra rõ ràng lại lịch của cái người phụ nữ kia, không được để Lý Trọng Nguyên đưa ả ta tiến vào hoàng cung nửa bước.”

“Ti chức tuân lệnh!”

Tuyết rơi nửa ngày vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, phiến đá xanh trên đường của Huy Thành đã sớm phủ đầy một tầng lớp tuyết dày, toàn thành được bao phủ bởi một lớp tuyết trông rất đẹp, màu trắng óng ánh trước mặt đã làm nhòe khóe mắt Trầm Khấp Nguyệt. Nàng ta ở dưới mái hiên đang thử bước đi từng bước một, dẫm lên nền tuyết trắng xóa, nhìn dấu chân của mình nở nụ cười.

“Màu tuyết trắng tinh khiết, ngươi lại từng bước dẫm lên, hỏng mất cảnh sắc của thành, thực là đáng tiếc.”

Trầm Khấp Nguyệt nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Sài Tịnh trong bộ áo lông chồn màu xanh ngọc đang từ từ tiến về phía mình, vội vàng thu hồi bước chân tránh về dưới hiên, rủ đôi mắt đẹp không dám nhìn đến.

“Ngươi đã gặp ta.” Sài Tịnh từng bước tiến đến gần nàng ta: “Vì sao không dám nhìn thẳng vào ta?”

Chia sẻ: Có liên quan


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận