Săn Tim Nàng

“Tịnh Nhi biết.” Sài Tịnh nhẹ nhàng đấm lưng cho Sài Dật, “Phụ hoàng không nên suy nghĩ việc này quá nhiều, an tâm tĩnh dưỡng long thể. Người còn, Đại Chu mới còn.”

Sài Dật hít một hơi thật sâu, nhìn đống tấu chương cao hơn 1 thước nói: “Trẫm luôn nghĩ, làm đế vương rốt cuộc có gì tốt? Ban đêm, dân chúng tầm thường sớm đã yên ổn nghỉ ngơi trên giường ấm, điều lo lắng chẳng qua là chén cơm ngày mai, trẫm vẫn canh gác bên gọn đèn không được yên giấc, lo lắng là cuộc sống của con dân Đại Chu... Thứ trẫm ăn cũng chỉ là một chén cơm, một miếng nước, ngủ cũng chỉ là một cái giường... Ngày không sánh bằng bách tính muôn dân, ngủ trái tim cũng chẳng được nghỉ ngơi. Tịnh Nhi, long ỷ hiển hách, lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cũng không phải là chuyện tốt gì.”

“Tịnh nhi biết.” Sài TỊNH vẫn không ngừng động tác trên tay, “Phụ hoàng ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, là vì sự an vui của con dân thiên hạ, không phải vì yên vui của bản thân, đương nhiên sẽ khổ hơn rất nhiều. Đáng tiếc nhiều người không biết long ỷ trên Trạch Thiên đại điện quá gian khổ…”

Sài Dật cầm thìa sứ khuấy đều nước thuốc đen trong chén, đôi mắt già nua dừng lại nói: “Lý Trọng Nguyên… Tịnh nhi thực sự quyết định hoà ly với nó?”

Sài Tịnh dừng tay, trầm mặc một lúc nói: “Tịnh Nhi đã nghĩ rất kỹ, nếu hắn không đồng ý, chỉ nhờ phụ hoàng cho nữ nhi một phong hưu thư đưa cho hắn…”

“Ba năm phu thê, con thật sự cam lòng?” Sài Dật nói sâu xa: “Hay là con còn có dụng ý khác…”

Sài Tịnh khổ sở nói: “Phu quân này là do con gái lựa chọn, ngọt bùi đắng cay con gái là người rõ ràng nhất. Không nói đến chuyện lần này Lý Trọng Nguyên có mang nữ nhân tên Thẩm Khấp Nguyệt lai lịch bất minh kia về hay không… Cho dù một mình hắn quay về, cũng không còn là Lý Trọng Nguyên khi xưa nữa.”

Sài Dật vỗ vỗ bàn tay lạnh như băng của con gái, gân xanh nổi đầy thái dương lại nặng nề ho khan mấy tiếng, nét mặt tái đi, cố gắng nói: “Phụ hoàng xưng đế gấp gáp, tuổi tác cũng không tha người, không có nhi tử nối dõi để trấn áp bao người… Tịnh Nhi, trẫm có thể sống thêm một ngày, sẽ lo nghĩ cho Đại Chu thêm một ngày, nếu…” Khuôn mặt Sài Dật già nua, tang thương, “Nếu có một ngày trẫm ra đi…”

“Phụ hoàng!” Sài Tịnh ngắt lời nói, “Đừng nói nữa.”

Sài Dật cố gắng cười nói: “Ai có thể sống mãi không chết? Nếu trẫm ra đi, đế vị này, nên để cho ai ngồi lên?”

Sài Tịnh lau khoé mắt nói, “Phụ hoàng được Nam Cung gia nhường ngôi xưng đế, nếu thực sự không tìm về được đại ca, đế vị này phải người thực sự có tài mới ngồi lên được. Phụ hoàng nhất định phải bảo trọng yêu quý long thể, thay bách tính Đại Chu tìm một vị minh quân.”

Sài Dật thương tiếc nhìn Sài Tịnh, tuy là nữ nhi mà không thua kém nam nhi, bàn tay cố sức nắm lấy cổ tay gầy yếu của nàng, “Người đó, chắc chắn sẽ không phải Lý Trọng Nguyên…”

“Tịnh Nhi biết.” Sài Tịnh thoải mái nói, “Hai chúng con hoà ly xong, hắn sẽ không có cơ hội ngồi vào đế vị Đại Chu nữa, giấc mộng không thành này, hắn cũng nên sớm tỉnh đi…”

Tuy Thành, Ân Gia Bảo.

Mục Dung ôm Thành Nhi, nhìn chăm chú vào Ân Sùng Húc đang chuẩn bị rời đi, mắt hạnh rưng rưng, cố nén không rơi lệ. Ân Sùng Húc sửa sang xong hành trang trên lưng ngựa, xoay người đi vào chỗ hai mẹ con Mục Dung, nhẹ nhàng chạm vào gò má nhi tử đang ngủ say, khẽ nói: “Nàng chăm sóc cho Thành Nhi tốt như vậy, bậc phu quân là ta thua thiệt nàng nhiều lắm. Đợi trợ giúp vương gia xong lần này, ta nhất định sẽ không rời xa mẹ con nàng nữa.”

Nước mắt liền chảy xuống, Mục Dung nức nở nói: “Sùng Húc, chàng đừng quên những lời đã nói hôm nay.”


“Sẽ không quên.” Vuốt ve khuôn mặt Mục Dung, nhìn nàng khẳng định nói: “Tuyệt đối sẽ không quên.

“Sùng Húc.” Ân Khôn ho khan nói, “Vương gia đang chờ con đó.”

Ân Sùng Húc lưu luyến nhìn Thành Nhi trong tay Mục Dung, hít sâu một hơi xoay người lên ngựa, “Đi!”

Đoàn ngựa thồ như bay về phía mặt trời mọc, Mục Dung chạy vội gọi theo, “Sùng Húc, đi sớm về sớm.” Ân Nghiệp Thành trong lòng bị mẫu thân đánh thức, cũng cảm giác được phụ thân rời đi, oa một tiếng khóc lớn không thôi.

Ân Khôn thong thả đến bên Mục Dung đang rơi lệ, ý vị thâm trường nói: “Hai nhi tử của Ân gia, ai cũng có sở trường riêng, song kiếm hợp bích, mọi việc đều thuận lợi. Mục Dung, cho dù là vì lý do gì mà Sùng Húc lần thứ hai rút kiếm, con đều phải vì đại cục mà suy nghĩ, chớ vì cái nhìn hạn hẹp của nữ nhân mà cản bước cơ hội của Ân gia ta.”

“Cha.” Mục Dung quật cường nhìn khuôn mặt cay nghiệt của Ân Khôn nói: “Cha cũng nhìn ra được, người trong lòng Sùng Húc...”

Ân Khôn quăng cho Mục Dung ánh mắt cảnh cáo, dù sao Mục Dung cũng có chút sợ ông, nuốt lại lời không dám nói tiếp. Ân Khôn nhìn đoàn ngựa thồ nhanh chóng mất bóng, uy nghiêm nói: “Con chỉ cần biết con là người bên gối của nó, trong lòng nó có ai, cả đời này đều tuyệt đối không thể.”

Ân Khôn đột ngột xoay người bước nhanh hướng Ân Gia Bảo, Mục Dung chớp mắt một cái, chuỗi dài nước mắt lăn xuống, trợn mắt nhìn xa chỉ còn lại bụi đất đoàn ngựa thồ để lại, ánh mắt mông lung không còn thấy gì nữa.

Hoàng cung Đại Chu.

Trong ngự thư phòng, thái y Diệp Huân giúp Sài Dật uống chén thuốc có thất tâm liên, nước không thể tả, Sài Dật uống xong một hơi đã nôn mấy tiếng, bình ổn một lúc mới thoải mái hơn.

“Trẫm đã nhiều ngày cảm thấy...” Sài Dật cau mày nói, “Thân thể tựa hồ không được có tinh thần, có lúc vẫn cảm thấy thở gấp gáp tim đập nhanh, Diệp thái y, đây là vì sao?”

Diệp Huân như đã dự liệu trước, buông tiếng thở dài nói: “Bẩm hoàng thượng, thuốc có công dụng mạnh đều có tác dụng phụ như vậy, mới dùng thấy hiệu quả rất tốt, nhưng càng về sau lại càng yếu đi… Theo như ty chức thấy, thuốc này hoàng thượng vẫn nên ngừng đi.”

“Không thể.” Sài Dật quả quyết, “Trẫm vẫn chậm trễ, còn có quá nhiều chuyện dự định chưa làm được, thuốc này, trẫm tuyệt đối không ngừng được.”

“Nhưng mà!” Diệp Huân lấy hết dũng khí nói, “Hoàng thượng đã có dấu hiệu tim đập nhanh, tim loạn nhịp sẽ hao tổn mạch máu, tuổi cao không tha người, cứ kéo dài như vậy, long thể nhất định sẽ không chịu được dược tính của thất tâm liên, mong hoàng thượng nghĩ lại.”

Sài Dật phất phất tay ý bảo Diệp Huân đi ra ngoài, Diệp Huân muốn nói lại thôi, lắc đầu đành phải thuận theo rời khỏi.


Thấy Diệp thái y đi ra, thị vệ bên ngoài ngự thư phòng liền đi vào nói: “Hoàng thượng, phò mã cầu kiến.”

“Lý Trọng Nguyên?” Sắc mặt Sài Dật có chút khói coi, “Nó tới đây làm gì? Nó còn có mặt mũi đến gặp trẫm? Đuổi đi.”

Thị vệ tỏ vẻ khó xử nói: “Phò mã nói... Muốn gặp hoàng thượng để bàn về chuyện hoà ly với công chúa…”

“Hoà ly?” Nếp nhăn trên mặt Sài Dật sâu như đao khắc, tức giận nói: “Tịnh Nhi đã nói với nó mấy lần, nó đều lảng tránh, cuối cùng nhịn không được định tới cầu xin trẫm sao… Cũng được, cho truyền.”

Diệp Huân dừng bước, suy nghĩ một chút xoay người dặn dò: “Hoàng thượng, người nhất thiết không được nổi giận.” Diệp Huân chỉ chỉ tim mình, “Long thể là quan trọng.”

Sài Dật khẽ gật đầu, ngồi ngay ngắn trên ghế sau bàn, cầm bút lông sói lên lật xem một quyển tấu chương.

“Nhi thần, khấu kiến phụ hoàng!”

Lý Trọng Nguyên đi vào ngự thư phòng, quỳ gối xuống cung kính nói.

Sài Dật phê duyệt tấu chương, không ngẩng đầu lên nói: “Tiếng phụ hoàng này, Trọng Nguyên mới gọi mấy ngày, cũng không biết về sau có còn cơ hội kéo dài duyên phận này không.”

Lý Trọng Nguyên thấy Sài Dật vẫn chưa cho mình bình thân, cũng không dám động đậy, nhu thuận nói: “Nhi thần có lỗi, hết thảy đều là lỗi của nhi thần, mong rằng phụ hoàng nể tình nhi thần thay Sài gia cúc cung tận tụy, tha thứ cho nhi thần lúc này!”

“Tha thứ?” Sài Dật thả bút lông sói xuống cười cười nói: “Ngươi xin trẫm tha thứ chuyện gì? Người ngươi có lỗi không phải là trẫm, là công chúa Vĩnh Lạc của trẫm. Trẫm không có ý định trách phạt gì ngươi cả, chỉ tiếc…” Sài Dật lắc đầu nói, “Trẫm chỉ có một đứa con là Vĩnh Lạc công chúa, nó là bảo bối trong tim trẫm, người khác có thể làm tổn thương trẫm, nhưng nếu là tổn thương con gái trẫm… trẫm vĩnh viễn không bao giờ tha thứ!”

Bên ngoài ngự thư phòng.

Ngô Tá dẫn theo mấy người lo lắng đi qua, thấy cửa thư phòng đóng chặt, thị vệ cũng rút xa vài bước, cảnh giác nhìn bốn phía.

“Ngô tướng quân sao lại rảnh rỗi vào cung thế này?” Thủ lĩnh đám thị vệ Mạc Uyên cúi đầu hỏi, “Hay là có việc cần cầu kiến hoàng thượng…”


“Không phải.” Vẻ mặt Ngô Tá thoáng bối rối, “Chỉ là vô tình đi ngang qua mà thôi.” Ngô Tá giả vờ tự nhiên đi đến gần ngự thư phòng, nhìn qua đám thị vệ thân tín của Sài Dật.

Mạc Uyên đến gần cười hàn huyên nói: “Ngô tướng quân chiến thắng trở về, hoàng thượng vẫn đặc biệt lệnh cho ngài kiêm quản cấm vệ quân của hoàng cung, trọng trách thực sự rất nặng, nhàn rỗi cũng phải tiến cung tuần tra một lượt.”

“Chuyện hoàng thượng phó thác, làm sao dám lơ là?” Ngô Tá tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Hôm nay chỉ có mấy người các ngươi canh giữ ngoài ngự thư phòng sao?”

Mạc Uyên gật đầu nói: “Khi hoàng thượng phê duyệt tấu chương cũng không cần dùng nhiều người, vẫn là mấy người thuộc hạ do chính Ngô tướng quân đích thân lựa chọn.”

“Ừm...” Ngô Tá khẽ đáp, “Vừa rồi ta đi qua phòng nghỉ của thị vệ, thấy đám người của ngươi đang bàn cãi gì đó, ngươi đi qua xem thế nào đi, đều là người của ngươi, ta là cấp trên của ngươi, nếu đứng ra phân xử thì có vẻ không tốt lắm…”

Mặt Mạc Uyên biến sắc, vội nói: “Đa tạ Ngô tướng quân dạy bảo, thuộc hạ đi xem ngay… Cãi cọ trong cung, để hoàng thượng biết được sẽ phạt rất nặng… Chỉ là…” Mạc Uyên tỏ vẻ khó xử, “Phía ngự thư phòng bên này…”

Ngô Tá cười nói: “Mạc thủ lĩnh không phải lo lắng bên này, ta tạm thời thay ngươi canh gác là được.”

“Vậy đa tạ Ngô tướng quân, thuộc hạ đi một lát sẽ trở lại.” Mạc Uyên hành lễ một cái vội vàng hướng hậu viện chạy đi.

Ngô Tá vỗ vỗ vai thị vệ còn lại, nói: “Mấy huynh đệ các ngươi đều là người nóng tính, Mạc thủ lĩnh cũng vậy, ngươi vẫn nên đi xem mọi chuyện thế nào thì hơn.”

Người nọ vội nói, “Đa tạ Ngô tướng quân chỉ điểm, thuộc hạ đi ngay!”

Ngô Tá nhìn chằm chằm theo bóng lưng một trước một sau của hai người này, dùng tay áo xoa mồi hôi trên trán. Phiêu Kị Bùi Hiển cải trang cùng đám hộ vệ phía sau nhìn vẻ mặt Ngô Tá thấp giọng nhắc nhở, “Ngô Hữu tướng quân, ngài vừa lau mồ hôi, nốt ruồi đen trên trán cũng bị lau đi rồi…”

Ngô Hữu cúi đầu nhìn lòng bàn tay có vết mực đen, hung hăng nói, “Lúc nào rồi còn để ý mấy chuyện vặt này? Cùng cầu trời cho mọi chuyện nhanh chóng kết thúc đi.”

Trong ngự thư phòng.

“Vĩnh viễn không bao giờ tha thứ...” Lý Trọng Nguyên thấp giọng thì thầm, “Vĩnh viễn không bao giờ tha thứ... Phụ hoàng, Trọng Nguyên từ nhỏ lớn lên ở Sài vương phủ, không dám nói lập được bao nhiêu công lao, nhưng cũng chưa từng hèn nhát lui bước. Kỳ Vương điện hạ có công lớn là sự thật, nhi thần không có công lao cũng có khổ lao, phụ hoàng lại không để chút nào trong lòng... Một câu vĩnh viễn không bao giờ tha thứ... Là muốt phủi đi tất cả bao năm gian khổ của nhi thần sao!?”

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Sài Dật ho khan vài tiếng nói, “Chuyện ngươi và công chúa hoà ly là chuyện của hai vợ chồng ngươi, trẫm không thể quyết định thay công chúa. Ngươi biết từ nhỏ công chúa đã coi trọng ngươi, không phải ngươi thì không gả đi, vậy mà ngươi vẫn làm ra chuyện như vậy. Ngươi không làm được con rể của trẫm, không làm được phò mã của Vĩnh Lạc công chúa… nhưng trẫm vẫn coi ngươi là thần tử Đại Chu, chẳng qua không còn là phò mã Lý Trọng Nguyên mà thôi, cũng có thể vì con dân Đại Chu, vì trẫm mà tận lực.”

“Phụ hoàng...” Lý Trọng Nguyên cao giọng.

“Đừng gọi trẫm là phụ hoàng nữa.” Sài Dật sắc bén nói: “Hoà ly là chuyện đã định, ngươi sớm đi gặp công chúa chấm dứt việc này sớm ngày nào là giải thoát ngày đó.”

“Phụ... Hoàng thượng...” Lý Trọng Nguyên không cam lòng đứng lên nói, “Người ta nói con rể cũng như một nửa con trai, Lý Trọng Nguyên ta đã ở rể Sài gia, nhưng hoàng thượng có coi ta thực sự là con không...”


“Con?” Đôi mắt thâm sâu của Sài Dật nhìn chăm chú nam nhân trẻ tuổi quen thuộc mà có chút xa lạ trước mắt, “Ngươi biết mình là con rể thì tốt rồi.”

Ấn đường Lý Trọng Nguyên khẽ nhăn lại, đè nén thở gấp nói: “Nhưng Trọng Nguyên chưa bao giờ là đứa con mà hoàng thượng mong đợi, cho dù ta bán mạng cho Sài gia, cũng không được hoàng thượng ưu ái.”

“Có Tịnh Nhi ưu ái ngươi, ngươi còn vọng tưởng xa vời cái gì?” giọng nói Sài Dật đã đè nén lửa giận, “Con người ta sống trên đời khó được như ý muốn, Trọng Nguyên ngươi nên cảm thấy thoả mãn đi.”

Vẻ mặt Lý Trọng Nguyên ngưng trọng, khẽ nhếch môi lẩm bẩm, “Trọng Nguyên đã hiểu… Trọng Nguyên đã hiểu…” Lý Trọng Nguyên chậm rãi nhắm mắt lại, run giong nói: “Cũng bởi vì Tịnh Nhi chung tình với ta, cho nên Trọng Nguyên ta mới không được hoàng thượng ưu ái, không đảm nhiệm được trọng trách thống nhất thiên hạ của Sài gia… Tất cả… đơn giản là vì ta đã lấy Tịnh Nhi.” Lý Trọng Nguyên mở mắt ra, khoé môi cong lên băng lãnh, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu của Sài Dật nói: “Hoàng thượng, đến bây giờ Trọng Nguyên mới hiểu được… Từ ngày ta cưới Tịnh Nhi, ta chính là tự tay cắt đứt tiền đồ của mình.”

Sài Dật vuốt chòm râu hoa râm trầm mặc không nói, cúi đầu nhặt bút lông sói lên, cầm lấy 1 quyển tấu chương tuỳ ý lật mở nói: “Trẫm còn nhiều tấu chương phải phê, ngươi lui ra đi.”

Lý Trọng Nguyên đứng đờ người không có ý tứ rời đi, Sài Dật nhìn Lý Trọng Nguyên đứng bất động, thở dài nói: “Ngươi cứ coi như tình thâm duyên cạn đi, phu thê có chuyện không như ý nguyện cũng là thường tình. Trẫm sẽ cho người thu xếp ổn thoả chuyện ngươi và công chúa hoà ly, cũng là nể mặt phò mã…”

“Hoàng thượng!” Lý Trọng Nguyên tiến lên dứt khoát nói, “Như vậy có phải là, ta không còn là phò mã của Vĩnh Lạc công chúa thì có thể bước cao con đường tiền đồ của chính mình?”

Sài Dật giật mình sững sờ một lúc nói: “Trẫm không hiểu ý ngươi nói.”

“Hoàng thượng cơ trí vô song, làm sao không hiểu được ý của Trọng Nguyên?” Vẻ mặt thư sinh bỗng nhiên tràn ngập đắc ý, “Ý của ta là... Nếu ta đã không còn là phò mã, Lý Trọng Nguyên ta đây có thể tranh giành nhiều hơn không?”

“Làm càn!” Sài Dật chỉ tay vào Lý Trọng Nguyên nói: “Cút ra ngoài.”

Lý Trọng Nguyên nhìn sắc mặt Sài Dật chuyển sang xanh tím, thấp giọng khuyên nhủ: “Hoàng thượng chớ nổi giận, thất tâm liên tuy công hiệu nhưng sẽ tổn hao thân thể rất lớn, đặc biệt là nhịp tim của hoàng thượng…”

“Lý Trọng Nguyên… Ngươi...” Sài Dật ho dữ dội không nói ra lời, quơ lấy chiếc khăn có tẩm thuốc bịt mũi lại thở hổn hển. Lý Trọng Nguyên thấyc chiếc khăn trắng tinh từ từ nhuộm máu đỏ thì môi nhếch lên rất đắc ý.

“Trọng Nguyên lo lắng long thể của hoàng thượng cho nên mới bí mật điều tra và biết được.” Lý Trọng Nguyên thong thả bước đến bên cạnh bàn phê duyệt tấu chương, nhíu mày nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Sài Dật, ánh mắt dừng ở đống tấu chương cao trên bàn, “Long thể hoàng thượng đang bệnh, không thể làm việc tổn hao sức lực như vậy, hẳn là nên sớm chọn người thay mình phân ưu mới phải…”

“Cút ra ngoài!” Sài Dật vung tay đẩy Lý Trọng Nguyên nói, “Người đâu! Đem Lý Trọng Nguyên đuổi ra ngoài! Người đâu!”

“Người đâu!!!”

Bên ngoài ngự thư phòng, không có ai trả lời…. Qụa đen trên cây ở phía sau kêu lên mấy tiếng khàn khàn, tiếng kêu quanh quẩn đáng sợ…

Chia sẻ: Có liên quan


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận