Săn Tim Nàng

Ân Sùng Quyết đứng dậy, tuy đã là hoàng hậu cao quý, ánh mắt Nhạc Hoành vẫn trong sáng quật cường như ở Tuy Thành, ánh mắt nhìn mình như mũi tên nhọn xuyên thủng tất cả, Ân Sùng Quyết vội xoay người, thấp giọng nói: Mạt tướng đương nhiên biết, hoàng hậu trọng tình trọng nghĩa, tình huynh muội cũng nhớ mãi trong lòng... Mạt tướng và đại ca sẽ không chỉ dựa vào sự che chở của hoàng hậu, đại ca thay hoàng thượng mở mang bờ cõi, mạt tướng cũng nên làm tròn bổn phận của kẻ bề tôi... Hoàng hậu... Không cần nhắc lại làm gì.” Ân Sùng Quyết đi mấy bước lại dừng chân nói: “Hoàng hậu đừng … gọi mạt tướng là nhị ca nữa... Quân thần khác biệt, mạt tướng... Không đảm đương nổi.”

—— “... Nhị ca...” Nhạc Hoành gọi khẽ đến mức chỉ mình nghe thấy, Ân Sùng Quyết mắt nhìn thẳng bên ngoài quyết liệt rời đi, ánh mắt không có liếc nhìn ai nữa.

Ân Sùng Quyết lang thang đi trên đường lớn ở Huy Thành hồi lâu, trên đường dân chúng náo nhiệt qua lại, tiếng rao hàng quanh quẩn bên tai Ân Sùng Quyết, trong thoáng chốc hắn bỗng nhớ lại ba năm về trước ở Tuy Thành, vào lúc này mỗi ngày, Nhạc Hoành sẽ đeo giỏ trúc mangg theo những con thú săn được đi rao, ban đầu Nhạc Hoành cũng ngại ngùng, do dự một lúc mới rao một tiếng, hắn đứng ở góc đường không xa, không chớp mắt nhìn cô gái nhỏ có hai gò má đỏ ửng, ngực hắn không ngừng rung động. Cho dù Nhạc Hoành không có ở lại Ân Gia Bảo, nhưng dù sao vẫn ở trước mắt mình, chỉ cần hắn bước lên một bước là có thể nắm lấy tay nàng, bao lấy cánh tay nàng giương cung, mũi tên kia, đã bắn vào lòng hắn, … cũng khó có thể rút ra.

Bên cạnh thềm đá, nữ săn Huy Thành thấy trời đã tối bèn dọn dẹp con mồi còn dư lại chuẩn bị về nhà, Ân Sùng Quyết kinh ngạc nhìn cảnh tượng quen thuộc này, viền mắt bỗng dưng cay cay.

“Trung Nghĩa hầu muốn quên mà lại càng khó quên, rõ ràng là tình thâm nhưng duyên cạn, nên sớm buông lòng đi mới phải.”

Đèn dầu vừa lên, dưới ánh sáng đèn đôi mắt Tô Tinh Trúc rạng rỡ nhìn khuôn mặt có chút bất kham của Ân Sùng Quyết, Ân Sùng Quyết mới lơi lỏng một giây nữ săn đã cõng giỏ trúc hướng cửa thành đi tới, Ân Sùng Quyết nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của cô gái kia, ánh mắt tràn ngập luyến tiếc.

Ân Sùng Quyết không có đáp lại Tô Tinh Trúc, thong thả bước đi theo nữ thợ săn, Tô Tinh Trúc cười khẽ đi theo hắn, dẫm lên dấu chân của Ân Sùng Quyết, khoé môi khẽ cong.

“Như vậy thú vị lắm sao?” cuối cùng Ân Sùng Quyết cũng mở miệng nói.

“Thú vị!” Tô Tinh Trúc đi tới bên cạnh Ân Sùng Quyết, chỉ vào bóng hai người nói: “Triều đình trên dưới đều nói Trung Nghĩa hầu cùng Tô tiểu thư lui tới quá mức thân mật... Lâu ngày sinh tình. Ngài nhìn xem, bóng chúng ta đan vào nhau, có phải rất thân mật không?”

Ân Sùng Quyết lạnh lùng liếc mắt nhìn cái bóng dưới đất, cúi đầu hừ một tiếng.


“Cha cũng từng hỏi qua tiểu nữ.” Tô Tinh Trúc tự nhiên nói, “Ngài mới từ trong cung đi ra, lúc này hoàng hậu triệu kiến ngài không phải vì hiềm nghi mối quan hệ của vị nhị ca là ngài với ta chứ?”

Thấy Ân Sùng Quyết không đáp lại, Tô Tinh Trúc cũng không giận, tiếp tục thoải mái nói: “Để Tinh Trúc đoán thử coi, có phải hoàng hậu nói với ngài, … Tô gia nữ nhi, không thể chạm vào không?”

Ân Sùng Quyết có chút sửng sốt, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Tô Tinh Trúc khẽ cười nói: “Ha ha, Tô gia lập công không nhỏ, nhưng lòng người ấm lạnh phải hành sự vô cùng cẩn thận, lòng vua khó dò, hoàng hậu và hoàng thượng vẫn kiêng kị Thái Úy phủ chúng ta như vậy … thực sự là … khiến cho Tinh Trúc vô cùng đau lòng.”

“Nguyên lão tam triều, cũng là Tô gia có bản lĩnh.” Ân Sùng Quyết thản nhiên nói, “Tô tiểu thư thông tuệ nhạy bén, cũng không như nữ tử bình thường, nếu là thân nam nhi, tất thành nghiệp lớn.”

“Hoàng thượng và hoàng hậu cũng sẽ không cho phép Ân gia cùng Tô gia kết thông gia.” Tô Tinh Trúc nói thẳng, “Tinh Trúc chưa bao giờ có ý với cao tới Trung Nghĩa hầu. Lòng Trung Nghĩa hầu đang ở trên người nữ nhân khác, nam tử như vậy Tinh Trúc muốn với mà không được.”

“Cô biết ta với cô không có khả năng lập được hôn ước, thế hàng ngày vẫn theo ta làm gì?” Ân Sùng Quyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp mê người của Tô Tinh Trúc, “Hay là Tô tiểu thư thực sự quá rảnh rỗi?”

Ngón tay Tô Tinh Trúc khẽ phất qua chong chóng trên sạp hàng ven đường, môi khẽ mở thổi một cái, chong chóng đã quay tít mù.

Tô Tinh Trúc cầm lấy chong chóng đưa tới trước mặt Ân Sùng Quyết, cười khẽ nói: “Chong chóng không quay thì có ý nghĩa gì? Quay càng nhanh mới càng thú vị.” Tô Tinh Trúc chợt quay người nhìn về phía cửa cung, thấp giọng nói: “Người ở đó tựa hồ nắm mọi thứ trong tay.. rồi lại như …. Rất dễ vụt mất tất cả.”

“Bản hầu không rõ ý tứ của tiểu thư.” Ân Sùng Quyết vung vạt áo đi về phía trước.


Tô Tinh Trúc tay cầm chong chóng chắp sau lưng, nhìn bóng lưng Ân Sùng Quyết khẽ nói: “Có phải ngài muốn rời khỏi Huy Thành không?”

Bước chân Ân Sùng Quyết bỗng dưng ngừng lại, định thần nhìn thẳng vào mắt Tô Tinh Trúc. Tô Tinh Trúc thấy hắn dừng bước, cách nửa trượng khẽ mỉm cười nói: “Một mình ngài không khó ra khỏi thành … điều ngài vướng bận chính là mẹ con đại tẩu của mình … làm sao có thể thoát được. Mẹ con họ rất khó rời đi… nếu là ta không đoán sai…” Tô Tinh Trúc khẽ bước đến bên cạnh Ân Sùng Quyết, khẽ ghé vào tai hắn nói: “Trung Nghĩa hầu lúc này đang lo lắng, không phải là làm thế nào mang mẹ con họ đi được, mà là do dự … có nên bỏ lại mẹ con họ không?”

Ân Sùng Quyết như sét đánh ngang tai, lông mày nhăn tít lại, nắm chặt bàn tay cố gắng trấn định nói: “Hồ ngôn loạn ngữ! Nhất định là cô điên rồi!”

“Tiểu nữ có thể giúp mọi người rời khỏi thành.” Tô Tinh Trúc khẽ cắn vành tai Ân Sùng Quyết, trong miệng tràn ngập mùi của Ân Sùng Quyết, “Ta có thể giúp ngài.”

“Cô muốn gì?” Ân Sùng Quyết bất động nói.

Tô Tinh Trúc bĩu môi làm bộ suy nghĩ sâu xa, chợt cười khanh khách nói: “Nếu tiểu nữ nói không muốn gì cả nhất định là doạ ngài rồi. Tiểu nữ sẽ nói cho ngài biết một nguyên nhân.” Tô Tinh Trúc ôm lấy vai Ân Sùng Quyết, khẽ đặt cằm lên vai hắn nói: ‘Trong lòng Sài Chiêu chỉ có Nhạc Hoành, ta hận hai người bọn họ có tất cả mọi thứ, thế gian sao có thể mọi chuyện đều như ý muốn, vì Nhạc Hoành Sài Chiêu không thèm liếc mắt nhìn ta, cho nên ta không muốn hắn đời này có thể viên mãn. Không phải Sài Chiêu muốn nhất thống thiên hạ sao? Ta muốn hắn hết lần này tới lần khác đại sự sắp thành nhưng lại bại.”

Tô Tinh Trúc thăm dò dán vào chóp mũi Ân Sùng Quyết, môi đỏ khẽ hôn lên, nhưng không có chạm vào viền môi của hắn, Tô Tinh Trúc hơi cong môi nói: “Ân Sùng Quyết chính là người còn sót lại trên thế gian, Lý Trọng Nguyên vô dụng, Kỷ Minh khí số đã hết … chỉ có … Ân Sùng Quyết ngài …”

“Thật sự là cô không muốn gì sao?” Ân Sùng Quyết không có đẩy thân thể càng lúc càng dán lấy mình của Tô Tinh Trúc ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mắt mập mờ của nàng ta, “Ta không thích nợ người khác gì cả, cô muốn gì, cứ nói ra.”

“Ân Sùng Quyết không thích nợ ân tình người khác, tình nguyện đem nữ nhân mình yêu dâng cho Sài thiếu chủ, cũng không cầu mong hắn thành toàn cho mình.” Ánh mắt Tô Tinh Trúc như tơ nói: “Bằng vào điều này, Ân nhị thiếu đã có thể là người thành nghiệp lớn. Sài Chiêu nợ Ân Gia Bảo nhiều ân tình như vậy, hôm nay có lẽ nên trả cả gốc lẫn lãi cho phụ tử ngài rồi. Tô Tinh Trúc ta cũng mong ngài đừng bao giờ quên món nợ này, cuối cùng sẽ có một ngày...” Tô Tinh Trúc khẽ cắn môi Ân Sùng Quyết lẩm bẩm nói: “Sẽ có một ngày ta đòi lại món nợ của mình.”


Ân Sùng Quyết định cười lớn, nhưng lại vuốt vạt áo nói: “Vậy tại hạ sẽ nghi nhớ, cô dự định … sẽ đưa ba người chúng ta ra khỏi Huy Thành như thế nào mà thần không biết quỷ không hay?”

Tô Tinh Trúc mỉm cười nói: “Nam nhân quả nhiên đều nóng vội, ngài cũng vậy mà thôi. Hoàng thượng đứng trong bóng tối theo dõi hai toà hầu phủ, mấy người nhìn tưởng là bình thường, nhưng thực chất lại không thể rời khỏi Huy Thành nửa bước. Thái uý phủ tuy không còn đắc thế như xưa, nhưng cha con Tô gia vẫn có thể dùng được … Ngài về hầu phủ trước, Tinh Trúc sẽ đợi đến khi đại ca ngài đoạt được Lương Đô, đưa ba người bình an rời khỏi Huy Thành.”

Ân Sùng Quyết không muốn tin nàng, có vẻ quá sâu độc. Hắn nhìn khuôn mặt cười như hoa của Tô Tinh Trúc, không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt….

Kinh đô Lương Quốc.

Ngày hạ Lương Đô là tiết Kinh Trập, lúc quân sĩ Đại Chu phá tan cửa thành, từ phía chân trời sấm sét vang dội, dông cả nửa ngày cuối cùng mưa cũng như trút nước mà đổ xuống, khiến quân sĩ Lương Quốc chạy tán loạn, rửa sạch máu tanh đại chiến.

Dưới thành Ân Sùng Húc ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên định đầy nước không biết là nước mưa hay nước mắt vì kích động.

“Đô thống hãy nhìn xem.” Thị vệ sau lưng chỉ vào cờ hiệu hình chim ưng trên thành Lương Đô, “Chúng ta đã hạ được Lương Đô, hạ được Lương Đô rồi.”

Ngô Tá vuốt nước mưa trên mặt, hô lớn: “Lương Quốc đã tận, theo ta tiến vào Lương Đô lấy đầu Kỷ Minh.”

—— “Giết a!!!”

Quân sĩ như tre già măng mọc tiến ào ào vào cửa thành, Ân Sùng Húc thở dốc từng hơi, ngựa dưới chân không có bước lên. Thân tín Đinh Ninh đi theo sau hắn, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cờ hiệu tung bay trên thành, mắt loé sáng.

—— “Theo ta vào thành.” Ân Sùng Húc trầm giọng nói, “Thứ Kỷ Minh nợ A Hoành, cũng nên trả rồi.”


Trong đại điện hoàng cung Lương Đô trống rỗng, có một nam tử mặc cẩm bào thêu kim tuyến, ánh mắt tà mị lạnh lùng nhìn quân sĩ Đại Chu đang đến gần mình, trong mắt không chút kinh sợ.

Bọn họ nghe được tiếng bước chân vững chãi cửa Ân Sùng Húc phía sau, đồng loạt rẽ ra nhường đường, Ân Sùng Húc tay cầm binh khí nhắm thẳng vào Kỷ Minh trong đại điện, hận không thể lập tức xông lên lấy mạng của hắn.

Tiếng bước chân đơn bạc vang vọng trong đại điện trống rỗng, thấy Sở Vương – Kỷ Minh hai tay trống trơn, cau mày nói: “Kim Lưu cung ở đâu?”

—— “Ha ha ha ha ha ha!” Kỷ Minh cười to kinh người khiến mọi người ngoài đại điện đều run rẩy, “Ân Sùng Húc, ngươi thật vất vả chiếm lấy Lương Đô của ta, lời đầu tiên hỏi bản vương lại là Kim Lưu cung của Nhạc Hoành sao? Buồn cười, thực sự là buồn cười!”

“Kim Lưu cung, ở đâu” Ân Sùng Húc từng bước đến gần khiến Kỷ Minh run sợ.

Kỷ Minh ngừng cười, ánh mắt không chút hảo ý nhìn Ân Sùng Húc, thấp giọng giễu cợt, “Trách không được, trách không được bản vương đưa cho ngươi ngọc tỷ ngươi cũng không cần... nhìn coi... thứ mà khiến Ân Sùng Húc động lòng chỉ có thanh Kim Lưu cung này sao... Kim Lưu cung? Hay là... chủ nhân của Kim Lưu cung—— Thương Châu, Nhạc Hoành!”

Quân sĩ trên điện đều là thân vệ ở Tuy Thành của Ân Sùng Húc, nghe Kỷ Minh nói, bước chân đều lui ra ngoài cửa canh chừng cảnh giác nhìn Kỷ Minh, phần lớn binh sĩ bên ngoài đại điện là người Sài gia đang bất đắc dĩ nhìn hai người trong điện. Ngô Tá nhón chân lên hồ nghi nói, “Lương đế đã tự tử, thi thể cũng đã tìm được, trong đại điện, là Sở vương Kỷ Minh?”

Đinh Ninh bình tĩnh nói, “Chẳng qua là hai bên đang đôi co thôi, trước khi đi đô thống được hoàng thượng uỷ thác, đòi lại đồ của hoàng hậu.”

Ngô Tá biết ý Đinh Ninh nói, gật đầu, xoay người đi đến nơi khác của hoàng cung.

Trong đại điện.

“Ngọc tỷ bản Đô thống sẽ dâng cho hoàng thượng, Kim Lưu cung là đồ của hoàng hậu, bản Đô thống tự nhiên cũng muốn mang về. Kỷ Minh, ngươi hôm nay hẳn là phải chết, giao ra Kim Lưu cung, ta bảo đảm ngươi được toàn thây.” Ân Sùng Húc rút ra bội kiếm bên hông ném dưới chân Kỷ Minh, “Bản Đô thống cho ngươi tự kết liễu, coi như là thành toàn cho Sở vương hi sinh vì tổ quốc.”! —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận