Săn Tim Nàng

Vân Đô là thành trì quan trọng của Chu Quốc, sừng sững ở phía Tây bắc trăm năm nay, huynh đệ Sài gia xây dựng nó bao năm đã biến nó trở thành đệ nhất thành trì của Chu Quốc, phồn vinh giàu mạnh. Sài gia bị biếm đến Thương Sơn ở ẩn gần chục năm nay, khi chú cháu Sài Dật và Sài Chiêu đại phá quân Lương, cuối cùng họ cũng có thể trở về chốn cũ Vân Đô.

“Ngày mai, vào giờ này, chúng ta đã đến vương phủ ở Vân Đô rồi!” Vân Tu vui mừng, xoa tay nói: “Chuyến này đi rất thuận lợi cũng là nhờ phúc của thiếu phu nhân! Tối nay cố gắng ở trong cái miếu tồi tàn này một đêm thôi, tối mai là có thể ngủ trong chăn ấm nệm êm rồi!”

Càng về phía Bắc, thời tiết càng lạnh. Gió bắc thấu xương không ngừng thổi vù vù khiến gương mặt mềm mại của Nhạc Hoành cũng bị đau rát.

Bầu trời u ám bỗng có những bông tuyết rơi lả tả. Nhạc Hoành ở phương Nam, rất lâu rồi không được nhìn thấy tuyết nên không kìm được, mở cửa ra, đứng dưới mái hiên ngắm nhìn sắc tuyết trắng bay đầy trời.

Gió rét bỗng ùa vào phòng, Sài Chiêu thấy Nhạc Hoành giậm chân khe khẽ để giữ ấm nên vừa đứng dậy vừa cởi chiếc áo lông chồn của mình ra, đang định qua đó thì Vân Tu đã cởi áo khoác của mình ra, nhét vào tay y: “Thiếu chủ, sức khỏe của ngài quan trọng, tôi da dày không sợ lạnh.”

Sài Chiêu cũng không khách sáo với hắn, nhận lấy áo đi về phía Nhạc Hoành. Vân Tu hà hơi sưởi ấm, đến gần Lý Trọng Nguyên, dùng khuỷu tay chọt vào hắn, nói: “Thiếu chủ và thiếu phu nhân sẽ làm tiệc vui sau khi về tới Vân Đô đúng không? Trong thư huynh nói thế nào với quận chúa?”

“Nhiều chuyện.” Lý Trọng Nguyên giả vờ không vui. “Thiếu chủ tự có sắp xếp, đó không phải chuyện ta và huynh có thể bàn tán.”

Nhạc Hoành đang ngắm tuyết đến ngây người thì bỗng cảm thấy người ấm áp. Nàng đưa tay lên sờ, lông chồn ấm áo mềm mại. Còn chưa kịp lên tiếng thì Sài Chiêu đã đến phía trước mặt nàng, cẩn thận buộc dây áo lại, nói khẽ: “Chưa từng nhìn thấy tuyết hay sao vậy, lạnh thế này mà còn đứng ở ngoài.”

“Thấy rồi.” Nhạc Hoành khẽ hé môi trả lời. “Có điều tuyết ở Thương Châu, còn chưa kịp chạm đất đã hóa thành nước, khác hẳn với nơi này.”


“Tuyết nơi này…” Sài Chiêu ngẩng đầu nhìn. Tuyết ngày càng dày, phản chiếu khiến phía chân cũng trở nên trắng toát. Y vươn tay ra, không bao lâu sau lòng bàn tay đã chứa đầy bông tuyết trắng tinh khôi. Sài Chiêu giơ tay mình ra trước mặt Nhạc Hoành. “Tuyết nơi này phải đọng mấy ngày mới từ từ tan chảy, giống như là những hạt cát trắng vậy, khô ráo hơn nhiều so với những tơ tuyết mềm mại của phương nam.”

Vốc tuyết trắng ấy, Nhạc Hoành vừa khẽ chạm vào là đã theo gió tung bay. Không đợi nàng hoàn hồn, bàn tay của Sài Chiêu đã bao vây lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng.

“Vân Đô tuyết trắng xóa, không nơi nào đẹp hơn nơi ấy.” Sài Chiêu ngóng về phương Bắc, nói với vẻ khát vọng. “Ta rời xa nó khi còn nhỏ, bao năm nay từng giây từng phút đều mong có ngày được trở lại Vân Đô. Nàng theo ta đến đó, cả đời này sẽ không phải hối hận.”

“Năm đó, nếu huynh đón ta đến Thương Sơn…” Nhạc Hoành ngước mắt nhìn đôi mắt xám mấy năm qua vẫn không quên được. “Ta cũng sẽ không từ chối.”

Sài Chiêu nâng tay Nhạc Hoành lên để sát vào môi mình, chạm nhẹ, nói: “Ta biết, trong mắt nàng, ta vẫn chỉ là một người xa lạ. Nhưng ta và nàng còn có cả đời, trong lòng nàng chắc chắn sẽ có ta.”

Sài Chiêu dắt tay Nhạc Hoành đi vào căn phòng đốt lửa ấm áp, Vân Tu nhìn hai người, không nén được cười. “Thế mới phải chứ, Thiếu chủ và thiếu phu nhân là duyên trời tác hợp, trai tài gái sắc… Còn gì nữa nhỉ…” Vân Tu gãi đầu suy nghĩ mà vẫn không nghĩ ra nên nhìn Lý Trọng Nguyên cầu cứu.

Lý Trọng Nguyên liếc hắn một cái, đứng dậy nói: “Nhạc tiểu thư ngồi đây đi, bên này ấm hơn.”

Sài Chiêu kéo Nhạc Hoành đến ngồi bên cạnh mình rồi nhìn một lượt những người ở đây qua ánh lửa bập bùng. “A Hoành, trên đường đi vội vã, còn chưa kịp giới thiệu với nàng những phụ tá đắc lực của ta.” Nói xong, y chỉ Lý Trọng Nguyên, nói: “Huynh ấy là Lý Trọng Nguyên, phu quân của Sài quận chúa, vừa là con rể nhà họ Sài vừa là mưu sĩ mà thúc thúc ta coi trọng nhất.”

Lý Trọng Nguyên gật đầu cười với Nhạc Hoành, nàng cũng gật đầu nói: “Sài quận chúa đã nói với ta phu quân tương lai của nàng ấy tuy không phải là vương hầu đại tướng gì nhưng lại là người mà nàng ấy yêu thật lòng. Chào quận mã gia.”


Lý Trọng Nguyên tự trêu mình nhưng cũng khó giấu được vẻ vui mừng. “Tịnh Nhi đúng là có gì thì nói nấy, để Nhạc tiểu thư chê cười rồi. Năm đó ta chẳng qua chỉ là bạn cùng học cưỡi ngựa với quận chúa, may mà quận chúa không chê, còn bằng lòng gả cho ta, đây chính là phúc phận mà Lý Trọng Nguyên đã được tu từ kiếp trước.”

Sài Chiêu nhìn Ngô Tá, Ngô Hữu rồi nghiêng đầu qua nhìn Nhạc Hoành. “A Hoành, hai người này là huynh đệ Ngô Tá, Ngô Hữu, từ đời cha ông họ đã là gia tướng của Sài gia, rất trung thành, dù Sài gia bị biếm đến Thương Sơn cũng không ruồng bỏ. Không biết nàng có thể nhìn ra trong hai người họ, ai là huynh, ai là đệ không?”

Nhạc Hoành thấy hai người này có ngoại hình giống hệt nhau, vả lại họ đang im lặng nhìn nàng nên càng khó phân biệt ai lớn ai nhỏ. Nàng bèn nhíu mày nói: “Ta và họ không quen cho lắm, làm sao nhận ra được…”

Sài Chiêu cụp mắt cười, Ngô Tá chỉ vào giữa hai chân mày mình, nói: “Nhạc tiểu thư nhìn xem, chỗ nào của Ngô Tá có một nốt ruồi, tôi chính là ca ca. Chỉ cần nhớ nốt ruồi này thì sẽ không nhận lầm.”

“Ngô Hữu cũng toét miệng cười. “Nhạc tiểu thư… không đúng, không đúng, là thiếu phu nhân. Tôi là Ngô Hữu, sau này thiếu phu nhân có chuyện gì cần thì cứ tìm tôi!”

Sài Chiêu vừa định bảo Vân Tu qua đó thì Nhạc Hoành đã lên tiếng: “Người này ta biết, Vân tướng quân Vân Tu.”

“ha ha!” Vân Tu tròn mắt cười to. “Được thiếu phu nhân nhớ đến, tôi thật nở mày nở mặt.”

Nhạc Hoành không chịu thua kém. “Ta cũng muốn quên lắm nhưng huynh cứ lảng vảng trước mắt ta, muốn quên cũng khó.”


Vân Tu chớp chớp mắt, nói: “Vân Tu từ nhỏ lẻ loi cô độc, trôi dạt đầu đường. Nếu không nhờ quen biết với thiếu chủ mười mấy năm trước thì không chừng đã bị chết đói. Những năm tháng đó, tôi và thiếu chủ dựa vào nhau mà sống, ngài ấy còn nhận một người bị vứt bỏ như tôi làm huynh đệ.” Vân Tu bỗng mỉm cười. “Lúc ấy tôi cũng không biết thiếu chủ chính là con trai độc nhất của Sài gia.”

Sài Chiêu chụm thêm ít củi khô vào trong đống lửa, nói: “Thế nào, nếu ngươi biết thì sẽ không nhận ta làm đại ca ư?”

Vân Tu nhìn ánh lửa bập bùng, lắc đầu nói: “Nhận thiếu chủ làm đại ca còn có phúc hơn cả Lý Trọng Nguyên cưới được quận chúa, sao đệ có thể bỏ qua chứ! Mấy năm sau cả nhà thiếu chủ được rửa sạch oan tình, thúc thúc đón ngài ấy về vương phủ… Khi ấy tôi mới biết thiếu chũ đã cầu xin thúc thúc mình dẫn tôi cùng đi…”

“Võ công của ngươi giỏi như vậy, sao có thể để lãng phí được chứ. Thay vì ở ngoài gây họa, chi bằng đến Sài gia tìm tương lai tốt hơn.” Sài Chiêu kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của Nhạc Hoành đến gần đống lửa, khom người xua làn khói giúp nàng.

“Kể từ đó, cũng có thêm một người ức hiếp tôi…” Ngô Hữu có vẻ chán nản. “Làm đệ đệ thế này thật là uất ức.”

Mọi người nghe thấy đều bật cười ha hả. Nhạc Hoành thấy chàng trai cao to như Ngô Hữu giả vờ làm bộ ấm ức thì cũng che miệng cười trộm.

Tiếng cười này khẽ như kim rơi xuống đất nhưng lại bị Sài Chiêu tinh ý nghe thấy. Y quay đầu sang nhìn Nhạc Hoành, mỉm cười thật khẽ khi thấy nàng giật mình.

“Sao mặt của thiếu phu nhân lại đỏ lên thế!” Vân Tu chỉ Nhạc Hoành, lớn tiếng nói.

Nhạc Hoành đứng bật dậy, xoa đôi gò má đang nóng ran, nói: “Lửa cháy lớn thế này, mặt không đỏ sao được! Không nói chuyện với các người nữa, ta buồn ngủ rồi…” Nói xong thì quay người, chạy ra phía sau trốn tránh.

Đầu tiên, mọi người đều ngẩn ra, sau đó thì bật cười. Gió đêm thổi vù vù, Sài Chiêu rút cái nút của túi rượu đeo bên người ra, uống một ngụm rồi đưa cho Lý Trọng Nguyên. Lý Trọng Nguyên ngửa đầu uống, mặt tươi cười. “Lần này về, chuyện vui cũng đến gần. Trọng Nguyên chúc mừng thiếu chủ trước.”


Vân Tu giành lấy túi rượu, lắc vài cái rồi cũng uống mấy ngụm, sau đó ném cho Ngô Tá. “Đại hôn của thiếu chủ, thế nào cũng phải làm tiệc rượu ba ngày ba đêm, mọi người không say không về!”

Sài Chiêu thấy mọi người càng nói càng hăng thì thôi không cười nữa, nói nhỏ: “Đừng làm A Hoành sợ. Ngày mai còn phải vội đi sớm, mọi người đi nghỉ đi.”

Đợi đám người Vân Tu tản đi, Sài Chiêu do dự giây lát rồi nhẹ nhàng cất bước đến góc mà Nhạc Hoành nghỉ ngơi. Thấy nàng lẳng lặng nằm đó không nhúc nhích, y cảm thấy như trở lại với thâm cốc vào đêm đó, nàng nằm trong lòng y ngủ ngon lành. Sài Chiêu nhất thời nhìn nàng đến thất thần. Đứng được một lát, y cởi áo lông chồn của mình ra, nín thở, đắp nó lên người Nhạc Hoành.

Nghe tiếng bước chân dần biến mất, Nhạc Hoành khẽ thở phào một hơi, mở mắt, buông lỏng bàn tay đang nắm con dao nhỏ ra. Nàng níu chặt chiếc áo khoác lông chồn của Sài Chiêu, người thấy hơi thở nam tính trên người hắn, từ từ chìm vào giấc ngủ.

——–

“Vân Đô!”

“Phía trước chính là Vân Đô!” Sài Chiêu nhìn Nhạc Hoành đang đứng sóng đôi với mình, nói.

Bạch Long bước từng bước trên nền tuyết trắng tinh khôi, nhìn thấy tòa thành cổ nguy nga cách đó không xa, nó cũng hớn hở hí vang vài tiếng.

“Dường như Bạch Long của A Hoành rất thích nơi này.” Sài Chiêu đưa tay vuốt bờm của Bạch Long. Nói ra cũng thật lạ, ấy vậy mà Bạch Long lại dúi đầu về phía y làm Nhạc Hoành tức tối kéo dây cương thật mạnh, đấm nhẹ cho nó mấy cái.

Nhạc Hoành ngắm nhìn Vân Đô từ xa, chỉ thấy cửa thành ầm ầm mở ra, từ trong có một toán người thúc ngựa đến. Nhạc Hoành còn chưa kịp nhìn rõ thì Lý Trọng Nguyên đã chỉ phía trước, vui mừng nói: “Mọi người xem, là quận chúa, quận chúa đích thân mang người đến đón Nhạc tiểu thư!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận