Săn Tim Nàng

Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào tân phòng, Nhạc Hoành dụi đôi măắt nhập nhèm còn buồn ngủ, nhìn bên cạnh đã không thấy người đâu, lòng dâng lên chút nghi hoặc, khoác áo đứng dậy. Nhạc Hoành đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài tìm kiếm, trong viện vang đến tiếng kiếm lạnh thấu xương, cây cối trong vườn bị tuyết phủ trắng xoá, một bóng người mặc đồ đen dáng người oai phong, tay cầm trường kiếm không ngừng bay múa.

Bóng người dần dần rõ ràng, những nơi bị trường kiếm quét qua bung lên từng mảng tuyết lớn, bông tuyết bay đầy trời, tựa như cả đêm tuyết không ngừng rơi, khiến tầm mắt Nhạc Hoành trở lên mơ hồ.

Luyện xong chiêu thức cuối cùng, Sài Chiêu thu hồi trường kiếm, đôi mắt xám liếc thấy Nhạc Hoành bên cửa sổ, đường nét kiên cường trên mặt bỗng nhiên chuyển sang vẻ dịu dàng, bước dài vài bước đã tới trước mặt nàng, vuốt ve bàn tay đang dựa vào cửa sổ của nàng nói: “Sao không ngủ thêm chút nữa đi, trời còn lạnh lắm, đi vào trong nói chuyện thôi.”

“Hàng ngày ta đều dậy rất sớm, không ngờ chàng còn dậy trước ta...” Nhạc Hoành đã thay một bộ y phục thêu hoa văn màu hồng, thấy thời gian còn sớm, xoay người định đi thu xếp lại đệm giường.

“Ta cũng có thói quen dậy sớm.” Sài Chiêu thản nhiên cười nói. “Nhiều năm trước đây, chưa đến canh bốn đều đã phải thức dậy, khi hành quân đánh giặc thức trắng đêm không ngủ là thường. Nếu A Hoành cũng có thói quen dậy sớm thì ta khỏi phải lo lắng chuyện sẽ đánh thức nàng rồi.” Thấy Nhạc Hoành xoay người, Sài Chiêu nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói. “Từ từ đã...”

Nhạc Hoành dừng bước, chỉ thấy Sài Chiêu cụp mi đang nghĩ gì đó, sau thấy y nhặt con dao nhỏ trên bàn rạch một đường trên ngón tay mình.

Thấy máu chảy, Nhạc Hoành vội đoạt lấy đao la lên: “Chàng làm gì thế?”

Sài Chiêu mặt không đổi sắc tiêu sái tiến về phía giường, đè ngón tay đang chảy máu lên tấm đệm giường mới, nhất thời máu thấm lên như bông hoa đào mới nở.

Nhạc Hoành dường như hiểu được y làm gì, lập tức đỏ mặt, ấp úng nói: “Sài Thiếu chủ nhất định là đã từng có nữ nhân phải không? Bằng không thì sao chuyện này chàng cũng biết...”

Sài Chiêu mút đầu ngón tay dính máu, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Nhạc Hoành, trấn định nói: “Chuyện đêm qua không có hoàn thành, tất nhiên nàng không thể đoán được kết quả. Nhưng vô luận như thế nào, cũng phải để cho thiếu chủ ta lưu lại chút mặt mũi chứ?” Nói xong liếc mắt nhìn vết máu trên đệm giường, khóe miệng khẽ giương lên, hạ giọng nói: “Đây chính là bí mật của ta cùng A Hoành, ai cũng không được nói ra.”

Nhạc Hoành thở dốc nhìn đoá hoa đào còn ướt kia, cắn môi không nói gì.

Thấy nàng vẫn còn ngây ra, Sài Chiêu làm như không có chuyện gì kéo tay nàng: “Đi, còn phải đi chào thúc thúc nữa.”

Trái tim Nhạc Hoành bỗng chốc có chút chua xót, cảm thấy có lỗi với Sài Chiêu.

Trong đại sảnh, Sài Dật ngồi ở trung tâm nhàn nhã thưởng thức trà, Lý Trọng Nguyên cùng Sài Tịnh đứng hai bên khuôn mặt đều mỉm cười, Vân Tu thì dài cổ ngoái đầu ra ngoài, tay xoa xoa tỏ vẻ nóng lòng.

“Thiếu chủ đến rồi.” Ngô Hữu chỉ phía bên ngoài nói: “Đến rồi đến rồi…”

“Ngô Hữu.” Lý Trọng Nguyên vội gọi lại: “Ngươi gào lớn làm gì hả, đừng có dọa đến thiếu phu nhân.”

Ngô Hữu thè lưỡi, lùi lại về phía sau Ngô Tá, Vân Tu nhìn thấy vẻ mặt Sài Chiêu hồng hào đầy thoả mãn, cúi đầu cười thích chí.

Sài Chiêu nhìn quanh đại sảnh, thấy bộ dáng mọi người đều đang cố nín nhịn thì nhíu mày nói: “Sao mọi người đều nhìn chằm chằm ta và A Hoành thế hả?”

Thấy không ai lên tiếng, Sài Tịnh vừa cười vừa nói: “Thấy huynh tân hôn, mọi người vui mùng thay huynh chứ có gì đâu, đừng có nghĩ nhiều.” Lại nhìn thấy Nhạc Hoành bên cạnh Sài Chiêu hai gò má đỏ ửng, Sài Tịnh tiến lên thân thiết kéo Nhạc Hoành qua nói nhỏ vào tai: “Đừng để ý lũ đàn ông bọn họ làm gì, A Hoành nói cho ta biết, huynh ấy có làm tẩu đau hay không..?”

Nhạc Hoành đỏ bừng mặt, bây giờ mới biết thì ra Sài quận chúa lớn lên cùng một đống đàn ông cũng là kẻ không tim không phổi, trước mặt mọi người lại ngang nhiên hỏi mình chuyện ngượng ngùng như vậy.

Thế nhưng Sài Chiêu cũng không giải vây cho Nhạc Hoành, khoái chí ngồi lên chiếc ghế gỗ lim bên cạnh Sài Dật, đuôi lông mày giật giật khiêm tốn nói: “Hôn sự của con được tổ chức chu đáo thế, đa tạ thúc thúc đã lo lắng.”

Sài Daật có chút phật ý liếc mắt nhìn con gái đang kéo tay Nhạc Hoành, Sài Tịnh thức thời buông tay ra, kéo Nhạc Hoành ngồi bên cạnh mình, tuy là vẫn còn cười cười nhưng miệng cũng không dám hỏi nữa.

“Tô thái uý đích thân đến Vân Đô tham dự đại hôn của con, nếu hôn sự không làm thoả đáng, chẳng phải kiến cho người kinh thành chê cười sao?” Sài Dật ho một tiếng, Sài Chiêu vội vàng dâng trà cam lộ lên, Sài Dật nhíu mày nhấp một ngụm, lắc đầu nói: “Trà cam lộ này khó uống quá, sau này đừng chuẩn bị cho ta nữa.”

Sài Tịnh nhíu cặp mày thanh tú nói: “Phụ vương lại bướng rồi, trà cam lộ này là do con gái khó khăn lắm mới có được, đại phu cũng nói đối với bệnh phổi của người chỉ có lợi chứ không hại, con cũng đã nếm qua rồi, ngọt dịu mát lành, sao mà khó uống chứ? Cho dù có khó uống, đạo lý thuốc đắc dã tật phụ vương cũng không hiểu sao?”

Sài Dật không biết làm sao, đành nhấp thêm một ngụm, sau đẩy chung trà ra xa: “Phụ vương biết tấm lòng của Tịnh Nhi, con người sống trên đời này phải làm chuyện mà mình không thích, ăn thứ mà mình không thích thì có ý nghĩa gì chứ? A Chiêu con nói xem đúng không?”

Sài Chiêu lạnh nhạt nói: “Cho dù có ăn ít đi một chút cũng không nên uổng tấm lòng của quận chúa.”

Sài Dật vuốt râu cười nói: “A Chiêu làm chuyện gì cũng đều mang bộ dáng cẩn thận này, đúng là rốt tốt, rất tốt.” Sài Dật lại cúi đầu ho khan vài tiếng, chậm rãi nói. “Nhắc đến Tô Thái úy mới nhớ, không biết mọi người có để ý thấy thị vệ mà ông ta mang theo bên cạnh quen mặt không?”

“Người quen sao?” Vân Tu gãi gãi đầu. “Tô Thái úy tự mình tới đây… Không đúng còn mang theo mấy thị vệ… Vương gia ngài đang nói ai chứ?”

Ngô Tá và Lý Trọng Nguyên liếc nhau, nhìn sang thấy Sài Chiêu vẫn ngồi ngay ngắn bất động, họ muốn nói lại thôi.

Ngô Hữu chớp chớp mắt nghĩ một hồi, mắt chợt sáng lên: “Đệ biết…” đang muốn nói tiếp, Ngô Tá bên cạnh hung hăng đẩy tay hắn, Ngô Hữu hiểu ý, không nói nữa lùi ra phía sau vài bước.

Vân Tu vội la lên: “Đang nói sao dừng lại? Ngô Hữu ngươi nói rõ ràng cho mọi người biết, ai quen chứ? Ta có biết không?”

Thấy cả đại sảnh lâm vào trầm mặc, Sài Chiêu nâng chung trà lên nói: “Theo như ý thúc thúc là đang chỉ thị vệ trẻ tuấn tú phía sau Tô thái uý phải không ạ. Đúng thật là nhìn mặt rất quen, lại ăn mặc như vậy đến Sài gia, thật sự không biết là có ý tứ gì. Tô Thái úy anh minh một đời lại không quản được con gái bảo bối của chính mình, thật là chuyện đáng chê cười.”

Nghe Sài Chiêu tự mình nói ra, Sài Tịnh cũng khẽ thở phảo một tiếng, nhìn trượng phu mình không nói gì cả.

“Nữ nhi của Tô thái uý?” Vân Tu bừng tỉnh, nói: “Thì ra là nàng ta, Tô Tinh Trúc. Trách không được ta thấy như đã gặp ở đâu, nào có nam nhân nào lại có diện mạo như thế chứ …” Vân Tu nói đến là hăng hái, thấy không ai để ý đến mình, lại chỉ có Nhạc Hoành liếc mắt nhìn hắn.

“Tô Tinh Trúc? Là ai vậy?” Nhạc Hoành nhìn Vân Tu hỏi?

“Là…” Vân Tu nhất thời giật mình: “Chính là con gái của Tô thái uý đó…”

“A Hoành cũng đã là thê tử của ta, các ngươi còn giấu diếm gì chứ?” Sài Chiêu bình tĩnh nói. “Mọi người cứ thích chuyện bé xé ra to mà thôi, Tô Tinh Trúc chẳng qua là người mà Hoàng Thượng đã tứ hôn cho ta, không có chuyện gì khác, sao đến cả Vân Tu cũng ấp a ấp úng thế?”

“Tô Tinh Trúc…” Nhạc Hoành lẩm bẩm nhắc lại cái tên này.

Sài Tịnh bịt miệng cười trộm, mắt hạnh nhìn về phía Sài Chiêu nói: “May mà huynh dứt khoát từ chối, bằng không bây giờ làm gì còn mặt mũi mà gặp lại A Hoành của huynh, phải không? Nhưng mà tiểu thư Tô gia cải trang thành nam nhi đến Vân Đô uống rượu mùng của huynh, là vì sao chứ?”

Sài Chiêu vẫn thưởng trà coi như không nghe thấy, Nhạc Hoành nhìn trái nhìn phải, trong lòng cũng hiểu được vài phần.

“Tịnh Nhi…” Sài Dật ngắt lời nói. “Cha còn có chuyện quan trọng cần bàn với A Chiêu.”

Sài Tịnh cụp mắt, mấy người đang muốn bàn chuyện thì quản gia vội vàng báo lại: “Tô Thái úy cầu kiến...”

“Thật sự là không thể nói xấu sau lưng người khác.” Sài Tịnh lắc đầu nói. “Mới nhắc đến nữ nhi của ông ta vài câu ông ta đã tới cửa, còn biết sao nữa, mau mời vào đi thôi.”

Nhạc Hoành nhìn Sài Chiêu thấp giọng nói: “Hay là ta tránh đi thì hơn.”

Sài Chiêu đè lại tay nàng. “Người ta chính là muốn gặp nàng, nàng sao tránh đi được? Gặp một lần cũng không sao cả, đều là qua trên của triều đình, ứng phó vài câu là được rồi.”

Đang nói Tô Thuỵ Thuyên đã vào tới đại sảnh, Sài Dật cười đứng dậy đón tiếp, chắp tay nói: “Qủa nhiên hôm nay Tô thái uý đã tới, không đón tiếp từ xa thật thất lễ quá.”

Nhạc Hoành nhìn theo, quả nhiên thấy phía sau Tô Thụy Thuyên có một thị vệ tuấn mỹ khác thường, da trắng như tuyết, môi đỏ mọng như hoa, nếu là ban đêm thì chưa nhìn ra nhưng dưới ánh sáng ban ngày chỉ nhìn thoáng qua đã biết là nữ nhi.

Đúng lúc Tô Tinh Trúc cũng đang nhìn Nhạc Hoành, bốn mắt nhìn nhau, nhưng Nhạc Hoành có chút tò mò, còn Tô Tinh Trúc vừa nhìn là biết cô gái xa lạ này chính là Nhạc Hoành nhưng mặt không chút thay đổi.

Vân Tu lại liếc nhìn mấy lần, nhặt trái cây lên, từ từ lột vỏ.

Tô Thuỵ Thuyên nhìn Nhạc Hoành, vuốt râu cười nói: “Vị này lão phu chưa từng gặp qua, có phải chính là Nhạc Hoành tiểu thư con dâu của Sài vương phủ, phu nhân mới cưới của Sài tướng quân hay không?”

Nhạc Hoành nhẹ nhàng nhún gối: “Nhạc Hoành ra mắt Tô thái uý.”

Tô Thuỵ Thuyên bước tới gần mấy bước để nhìn thật kỹ, tấm tắc khen nói: “Thanh lệ thoát tục, tựa hoa sen mới nở, Nhạc Hoành thành Thương Châu, quả là danh bất hư truyền. Sài tướng quân phí sức mới có thể ôm được giai nhân về, quả là lương duyên trời định thứ gì của cậu nhất định là của cậu.”

Sài Chiêu nhìn Nhạc Hoành, bình tĩnh nói: “Trời xanh rủ lòng thương để cho ta và A Hoành có thể gặp lại nhau, sau này nhất định không bao giờ rời xa nữa.”

Tô Thuỵ Thuyên kéo vạt áo ngồi xuống, Tô Tinh Trúc sớm đã bị người ta nhận ra là nữ nhân, không có ai tiếp đón. Lý Trọng Nguyên thấy thúc cháu Sài gia ngay cả liếc cũng không liếc mắt đến mình, liền cũng làm bộ như không có nhận ra.

Tô Tinh Trúc bỗng nhiên thấy mất vui, khẽ hắng giọng một tiếng, Sài Tịnh vô tình liếc mắt nhìn một cái, nhưng lại rót trà cho Tô thái uý.

“Sài Thiếu chủ.” Cuối cùng Tô Tinh Trúc cũng không nhịn được, đi lên vài bước gần với Sài Chiêu. “Ngài chỉ cần liếc mắt nhìn ta một cái nhất định là nhớ rõ ta là ai.”

Sài Chiêu hơi nâng tầm mắt, lắc đầu nói: “Nhìn có vẻ như đã gặp qua rồi nhưng thực sự không nhớ rõ huynh là ai.”

Tô Tinh Trúc giật mạnh búi tóc trên đầu, mái tóc đen bóng như thác chảy xuống, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng hồng như cánh hoa đào dưới nắng. “Sài Thiếu chủ, như thế này huynh cũng không nhận ra ta là ai sao?”

Không đợi phu quân mở miệng, Nhạc Hoành trừng lớn mắt ngạc nhiên nói: “Cô… Cô là nữ nhi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui