Lúc tôi thay xong trang phục rồi cùng Lục Kinh Đình xuống lầu, anh Nghĩa đã đang chờ bên dưới.
Chiếc xe màu đen trong màn đêm giống như một con báo đang mai phục, đây là ngày đầu Lục Kính Đình trở về, anh ấy đã trang trọng dẫn tôi ra ngoài như thể, không hiểu vì sao tôi cứ có dự cảm sẽ có chuyện gì xảy ra trong chuyến đi tối nay,
Lục Kính Đình nằm chặt tay tôi, đi ra ngoài, anh Nghĩa thấy chúng tôi ra đến liền xuống xe mở cửa, tôi lên xe rồi mà Lục Kinh Đình vẫn đứng trước xe đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, đứng yên bất động, tôi hỏi anh có sao không, mới thấy anh lên xe mà không quay đầu lại: "Anh có ngôi nhà ở Thanh Hải, để trồng, em don den dó o di." “Hai ngày nữa đi làm thủ tục, sang tên ngôi nhà ở Phúc Mao Viên cho cô ấy
Lời nói thứ hai là anh nói với anh Nghĩa, nhưng khiến tôi sững người, Thanh Hải vốn là thành phố tác đất tác vàng, những ngôi nhà gần trung tâm thành phố diện tích to một chút thôi thì người bình thường có đi làm công cả đời cũng không mưa nói, đi theo Chủ Phong hai năm rồi, anh ta cũng chỉ tặng trang sức cho tôi chứ chưa hề nói sẽ sang tên ngôi nhà nào cho tôi cả, tôi kinh ngạc nghiêng đầu hỏi anh vì sao,
Anh chỉ trả lời tôi hai chữ, anh thích
Hai chữ này thôi bao hàm quá nhiều cảm xúc ngoài ý muốn, đến mức xe chạy được một đoạn đường rồi, ánh mắt tôi từ đầu chỉ cuối vẫn đọng lại trên khuôn mặt vì ánh đèn đường mà không mấy chân thật của Lục Kinh Đình, tim đập xuất thần...!“Cậu ba, đến rồi."
Giọng nói anh Nghĩa kéo tôi về với thực tại, quay đầu mới phát hiện xe dừng ngay ngoài cửa của một hội sở, hội sở này tôi chưa từng đến qua, nhưng chỉ nhìn những chiếc xe đỗ trong bãi xe ngoài cửa đã đủ nhận thấy được, tầng lớp khách khứa nơi đây tuyệt đối không tầm thường.
Lục Kính Đình mở cửa bước xuống, tôi đi theo sau anh, anh Nghĩa đỗ xe, chúng tôi ngồi thang máy đi lên trước.
Vừa lên đến nơi, lộ trình dường như đã được sắp xếp trước, thang máy vang lên một tiếng tăng, chủng tôi vừa từ thang máy bước ra, liền thấy bên ngoài có hai cô gái mặc áo dài bên.
Hai có giải đó thấy chúng tôi bước ra, với bước đến nghênh đón cô gái bên trái có giọng nói đặc biệt để nghe, yếu điều nhẹ nhàng, cô bước đến gần hỏi: "Là cậu ba đúng không ạ?" "Đúng!" Lục Kinh Đinh đáp.
Liền thấy cô gái nở một nụ cười: "Anh Tan đã chơ anh được một lúc rồi ạ.
Cô ta dứt lời liền xoay người đi trước dẫn đường, nhưng khi tôi nghe thấy cái họ đó, trong lòng bỗng nhỏi lên, tôi kéo kéo vạt áo của Lục Kính Đình, anh cúi đầu hỏi tôi sao thế, tôi ghé sát bên tai anh nhỏ nhẹ nói, anh Tần là anh Tần nào thế? Đọc truyện mới nhất tại Tamlinh247.com
Anh nhìn tôi, bất giác cười phá lên rồi nói: “Em quen biết được bao nhiêu người họ Tần thế?" "Ở thì chỉ có một, nhưng...!Nhưng chẳng phải Tần Phúc đang ở Hương Hải sao? Tôi do dự một lúc, câu hồi sau đó không nói ra ngoài.
"Thế là đúng rồi."
Anh vừa nói vừa dẫn tôi đi vào trong, tôi không lên tiếng, an phận đi theo sau anh ấy, đi đến cuối đường dừng lại trước hai cánh cửa, cô gái mặc áo dài dừng lại, ý chỉ đến rồi, cong mười ngón tay gỗ cửa, bên trong vọng ra tiếng nói mới vào, có ta mới đẩy cửa, bước lùi ra sau, nhường chỗ mới chúng tôi bước vào.
Giây phút vào cửa, hương thơm của trà phút chiếc xông thẳng vào mũi, thuận theo lối dân của họ liên thấy bên trong đang có một người ngồi quay lưng lại với chúng tôi, sau lưng như có đôi mắt vậy, chở đến lúc chúng tôi đi đến gần khoảng cách chỉ còn hai bước nữa mới quay đầu
Tôi nhìn thấy khuôn mặt anh ta ngay, quả nhiên là Tần Phúc thật, tôi có chút ngạc nhiên sao anh ta lại đến Thanh Hải,
Anh ta liếc nhìn đồng hồ lấp lánh dưới ánh đèn trên cổ tay: "Cậu ba rất đúng giờ.
“Ông chủ Tấm lần này giúp tôi được việc lớn như thể, đương nhiên không thể để anh chờ được” Lục Kinh Đình vừa nói vừa năm tay tôi đi đến ngồi phía đối diện, cô gái phục vụ bên cạnh cũng mặc áo dài, màu sắc áo dài khác với cô gái dẫn chúng tôi vào, tôi đoán màu sắc khác nhau sẽ phụ trách lĩnh vực khác nhau.
Màu xanh lông công trước mắt sẽ phụ trách rót trà cho khách trong phòng.
Thủ pháp của cô ta điều luyện chờ nước đầu sôi, rồi rửa chén, chờ nước thứ hai rót ra hai chén trà, đặt trước mặt tôi và Lục Kinh Đình mời chúng tôi thường thức, suốt quá trình đó trong phòng rất yên ắng, cho đến lúc pha xong trà Lục Kính Đình cũng không nói gì, chỉ cầm chiến trà lên, nhấp hai ngụm, Tân Phức ngồi dối diện, cũng dáng và tự nhiên thành thói
Tôi hoàn toàn không rõ rốt cuộc bọn họ gặp mặt lần này để làm gì, cho đến khi anh Nghĩa mang tập văn kiện bước vào cửa, Lục Kinh Đính ra hiệu ý chỉ anh ta đưa cho Tân Phúc, anh Nghĩa đặt phần văn kiện trên cùng xuống bàn, Tần Phúc không xem, chỉ đẩy về bên phía bản, lúc này tôi mới phát hiện đứng bên cạnh anh ta là một người có dáng vẻ như vệ sĩ, khuôn mặt bình thường, thân hình cao to, chẳng nói chẳng rằng,
Tần Phúc chau mày, liền làm theo, đeo tai nghe lên tại, nhấn nút mở, bút ghi âm nhấp nháy vài cái, chắc là đang trong trạng thái phát, nghe được vài câu liên thấy sắc mặt anh ta trầm xuống, cặp mắt đuôi phương dài đọng lại một lớp bằng giá, anh ta ngắng dầu: "Tôi tin danh tiếng của cậu ba, không phải dạng người làm giả tư liệu hàng khiêu khích lý gián người khác như thiếu "Chẳng qua chỉ là nhắc nhờ ông chủ Tấn thôi, hoặc là anh cũng có thể cho rằng đây đều là giả" Lực kinh Đình quả quơ tay, Tần Phúc cười một tiếng, nói lời cảm ơn, dẫn theo thuộc hạ rời khỏi trước.
Sau khi anh ta rời khỏi không bao lâu, Lục Kinh Đình uống cạn chén trà liền đứng dậy, nói đi thôi, thể rồi dẫn tôi xuống lầu, tôi mơ hồ không biết chuyện gì cả, lên xe, khi anh Nghĩa hỏi làm thể có thể đánh gục được Chu Phong thật không? Trong đầu tôi bằng chốc chấn động một phát, nghĩ đến lúc Chu Phong tìm tôi có nói hợp tác của anh ta với Tần Phúc là do chỉ thị của bên trên...!“Không quan tâm có đánh gục được hay không, ít ra thi Tần Phúc đã biết chuyện..