“Buông ra!” Tôi lập tức lạnh giọng.
“Tân Ái Phương, em không muốn gặp anh đến vậy sao?” “Không muốn!”.
Tôi trả lời dứt khoát, giẫy tay định đi.
Hắn ta từng bước sán lại gần tôi, cho đến khi tôi xuống tầng một, hắn ta liền ôm lấy tôi từ phía sau.
| “Tân Ái Phương, xin lỗi em, anh biết anh không tốt, thật đấy.
Anh bị chủ nợ đuổi đến đường cùng nên mới đưa em cho chị Hồng.
Chỗ chị Hồng có không ít người có thể bảo vệ em an toàn.
Về sau, khi anh mượn được một khoản tiền, cùng Vương lão nhị vực dậy sự nghiệp xong đi tìm em thì chị Hồng nói với anh em đã bị người ta bao nuôi rồi.
Anh đã tìm em rất lâu.
Anh đã tìm khắp cái đất Thanh Đông này.
Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em”.
Anh ta nghẹn ngào nói, giọng điệu ngập tràn sự ân hận.
Có một khoảnh khắc tôi ngỡ như đã quay lại trước kia, anh ta không phải người đàn ông đã bán tôi vì tiền, tôi cũng phải là nhân tình nằm dưới thân đàn ông để kiếm sống, tất cả những thủ đoạn trong ngành mà tôi đã dùng trong mấy năm nay giống như một giấc mơ.
Một chiếc xe Bentley lao đến, tiếng còi xe như tiếng sấm inh ỏi đã làm tôi tỉnh.
táo lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía đó, liền nhìn thấy cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng cong cong, ẩn chứa sự khinh miệt.
Tôi sửng sốt, không phải có tật giật mình, nhưng ánh mắt của anh ta giống như tôi đã làm chuyện khiến người ta phải cười nhạo.
Người tôi cứng đờ như điện giật, lập tức đẩy Từ Hoàng ra.
| Tôi không cảm thấy mình là một người phụ nữ tốt, nhưng không thể phủ nhận tôi đã từng rất ngây thơ.
Ở trong ngành đã lâu, gặp gỡ đủ loại đàn ông, tôi đã quá hiểu đàn ông rồi.
Một người đàn ông nói yêu bạn, dù thế nào cũng sẽ không vứt bỏ bạn.
Tôi hiểu rõ lòng của Từ Hoàng trước kia.
Tôi của khi đó, không biết trang điểm, không có kỹ thuật, ở trên giường không rành tư thế nào, không biết nên giống như con cá chết.
Anh ta đã chơi chán tôi từ lâu nên mới đưa tôi cho chị Hồng rồi nhận một khoản tiền bỏ đi.
Còn anh ta bảo về sau có đi tìm tôi, có ma mới tin.
“Tôi ở Non Xanh Nước Biếc ba tháng mới bị đưa đi.
Dù có đúng như anh nói, thì anh không nghĩ vứt tôi ở một nơi như vậy ba tháng sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
“Bây giờ anh lại nói nhớ tôi, là cô đơn hay là anh cho rằng tôi vẫn là con ngốc muốn bên anh gánh khoản nợ mấy trăm triệu rồi bị anh bán đi như trước kia? Muốn lừa tôi thêm lần nữa hả?”
Tôi lạnh lùng nhìn dáng vẻ muốn mở miệng phản bác nhưng bị tội vạch trần mà không thốt nên lời của hắn ta, chỉ cảm thấy nực cười.
Không cho anh ta cơ hội dây dưa nữa, tôi quay người mở cửa lên chiếc taxi đậu bên đường.
Ai ngờ vừa ngồi lên xe, hắn ta cũng lên theo.
Tôi xuống xe, hắn ta cũng xuống theo.
Tôi mất kiên nhẫn nhìn hắn ta, “Rốt cuộc anh muốn gì?”.
“Không thể cho anh thêm một cơ hội sao.
Hay là như chị Hồng đã nói, giờ em
làm nhân tình của người ta rồi, không từ bỏ được cuộc sống sung sướng hiện tại?” Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đỏ ngầu, từng câu từng chữ giống như đang chỉ trích tôi là kẻ phản bội trong tình yêu vậy.
Người đi qua càng lúc càng nhiều, ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.
Tôi đi đến đâu, anh ta theo đến đấy.
Tôi tức giận lườm anh ta.
Đúng lúc tôi định gọi điện bảo kim chủ sai người đến xử lí chuyện rắc rối này thì chiếc xe Bentley bên kia đường đã rẽ sang chỗ chúng tôi đứng.
| Tài xế bấm còi, tôi quay lại liền nhìn thấy Lục Kính Đình nhướn mày ra hiệu cho tôi lên xe.
Tôi không nghĩ nhiều, dứt khoát mở cửa lên xe.
Tài xế lập tức lái xe đi, Từ Hoàng cũng không dám bám theo nữa.
Nhìn bóng dáng người đàn ông dần biến mất trong kính chiếu hậu, tiếng cười giễu bên cạnh đã kéo tầm mắt tôi lại.
“Là Chu Phong không thỏa mãn được cô, hay là vụng trộm với tôi không kích thích, thể mà cô lại qua lại với loại đàn ông kia?”
Tôi lừ mắt trừng anh ta, “Anh không hiểu tình hình thì đừng nói bừa”
“Ô?” Anh ta nhướn mày, “Từ Hoàng, tình đầu của cô, cô theo anh ta từ năm mười chín tuổi.
Hai năm sau anh ta nợ Vương mặt rỗ hơn sáu tỉ, liền bán cô vào ổ gái mại dâm, sau đó nhờ cậy vào em trai của Vương mặt rỗ để trở mình.
Tôi nói bừa chỗ nào?”.
Tôi nhíu mày, chạm phải ánh mắt của anh ta, khiến tôi có cảm giác ngượng ngùng như bị lột trần ngồi trước mặt anh ta.
Cảm giác này khiến người ta cảm thấy không an toàn.
Nhưng ai bảo anh ta là Lục Kính Đình chứ, là Cậu ba khiến Chu Phong cũng phải bó tay.
Muốn điều tra quá khứ của người nào đó là một chuyện hết sức dễ dàng.
Chỉ cần động ngón tay liền có thể điều tra đến tận mười tám đời tổ tông nhà người ta.
Tôi không tiếp lời của anh ta, “Cảm ơn Cậu ba lại giúp đỡ tôi một lần nữa, làm phiền anh đưa tôi về, cho tôi xuống ngay đường phía trước nhé.”.
Anh ta lơ đẹp lời tôi nói.
Thấy anh ta không lên tiếng, tài xế không thể dừng xe, vẫn giữ nguyên tốc độ 140 km trên giờ lái thẳng lên căn biệt thự ở lưng chừng núi.
Xe vừa dừng lại, lập tức có người bên trong chạy ra mở cửa xe cho Lục Kính Đình.
Dọc hai bên thảm đỏ, không ít người cúi chào “Cậu ba”.
Anh ta liếc qua, mặt vẫn lạnh tanh.
Khí thế đó giống như một vị vương giả.
Anh ta ngoảnh lại nhìn tôi, “Xuống xe!”
“Tôi...” Tôi định từ chối nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh của anh ta, tôi đành nuốt ngược những lời phía sau lại.
Dù lòng tôi rất không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn phải theo đuổi anh ta đi vào nhà.
Sau khi đi vào nhà, từ cuộc đối thoại của bọn họ tôi mới biết hóa ra đây không phải biệt thự tư nhân gì cả, đây là nơi chuyên để gặp gỡ và thực hiện một số mối làm ăn phi pháp của họ.
Người đến đây đều là những nhân vật có máu mặt trong giới giang hồ, có sự bảo mật tuyệt đối, những tên tép riu hoàn toàn không thể trà trộn vào đây.
Một khi mổi buôn lậu phi pháp này bị lộ ra ngoài, hậu quả không chỉ là một lô hàng mà có khi còn bị tiêu diệt cả nút.
Tôi từng nghe kim chủ kể Lục Kính Đình tội ác đầy mình, việc gì cũng dám làm, nhưng không ngờ anh ta còn trẻ tuổi mà lại có địa vị cao trong giới như vậy.
Đi được một đoạn, gặp ai cũng kính trọng chào anh ta một tiếng “Cậu ba”
Đi theo anh ta, tôi nhíu mày, “Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
| “Chốc nữa cô sẽ biết ngay thôi” Anh ta không buồn ngoảnh lại, đẩy cửa bước vào căn phòng to nhất trên tầng thượng.
Bên trong không có một ai, cả căn phòng rộng lớn này toàn là thiết bị điện tử.
Người dẫn bọn tôi vào phòng rót trà cho chúng tôi xong liền ra khỏi phòng, ngay cả tài xế cũng chỉ đứng canh ở ngoài cửa mà không vào phòng.
| “Ngồi” Lục Kính Đình chỉ về phía sofa.
Tôi vừa mới đặt mông lên sofa, anh ta đã ấn điều khiển, màn hình trên tường sáng lên, tiếng của kim chủ lập tức vọng ra từ màn hình.
Tôi chấn động, trượt tay đánh rơi chiếc cốc vỡ tan tành.
Tôi đứng phắt dậy, “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn thấy tôi khó chịu thì cứ bắn chết tôi đi, cần gì phải chơi tôi như vậy?”
Nói xong, tôi xoay người đi thẳng ra cửa.
Vừa chạm tay lên tay nắm cửa, tiếng của Lục Kính Đình vang lên ở phía sau.
Bây giờ cô đi ra, không sợ gặp phải Chu Phong sao?”
“Vậy còn tốt hơn bị anh đùa giỡn hết lần này đến lần khác!” Tôi ngập ngừng một thoáng rồi vặn tay nắm cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa, từ bên trong không thể mở cửa được.
“Anh mà không bảo người mở cửa thì tôi đập cửa đấy!” Tôi nghiến răng nói, quay lại thấy một bóng đen sán lại gần, mang theo hơi thở đặc thù trên người Lục Kính Đình.
Tôi không kịp tránh, liền bị anh ta kéo vào lòng.
“Cô đập một cái tôi xem?”
- ----------------------.