Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bản thân phải đứng trên phương diện một người vợ đối phó với những người phụ nữ nham hiểm, luôn có mưu đồ với chồng của mình.
Khi tôi đến biệt thự, từ xa đã truyền đến hương thơm món ăn của bà Lưu, nhưng tôi lại ăn không ngon miệng
Biểu hiện của ba chúng tôi trở nên xa lạ hơn bao giờ hết, tôi không hỏi Lục Kinh Đình tại sao không đưa Kiều Lam về, cổ nên sự khó chịu trong lòng mới cô ta vào nhà.
Vào cửa vú nuôi đã đem thức ăn dọn sẵn lên bàn.
Rửa tay xong ngồi vào chỗ, Lục Kính Đình ngồi ở vị trí chủ nhà, tôi cùng Kiều Lam chia ra ngồi ở hai bên anh, vú nuôi bưng bát cơm lên đặt lên bàn, chúng tôi ăn được một nửa, bên kia Kiều Lam từ từ ôm bụng không động đũa
Tôi cau mày, còn chưa kịp phản ứng, một đôi đũa đã kẹp mấy miếng thức ăn, bỏ vào trong chén của cô ta.
"Không ăn được cũng cổ ăn một ít"
Lục Kinh Đình vừa nói, động tác gặp thức ăn không được tự nhiên.
Kiều Lam liếc mắt nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Anh Kinh Đình, hay là anh gấp thức ăn cho cô Tần đi, em thật sự không ăn nổi."
Mặc dù cô ta nói như vậy, nhưng tôi thấy thần sắc trong mắt cô ta căn bản không phải như thế.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, không ngừng ôm bụng, trong người thật sự khó chịu đã sớm không có sức lực ngồi lâu, cô ta làm sao lại có thể như vậy, rõ ràng là đang ngầm khiêu khích, thị uy với tôi.
Hơn nữa trước đây tôi chưa từng thấy biểu cảm này của cô ta, từ khi Lục Kinh Đình quay về, liên đột nhiên thay đổi thái độ
Lúc tôi đang quan sát cô ta, Lục Kinh Đình gấp hai đứa thức ăn bỏ vào trong chén của tôi: "Kiêu Lam không được khỏe, trong nhà còn nhiều phòng trống, hay là để cho cô ấy ngủ lại mot dem?" "Có thể" Tôi nhìn ánh mắt làm bộ làm tịch của Kiều Lam, liền lập tức đồng ý.
Sau khi tôi đồng ý, trên mặt cô ta thoáng qua vẻ kinh ngạc, có lẽ không ngờ tới tôi lại đồng ý nhanh như vậy, cho rằng muốn tôi thỏa hiệp cũng phải cùng Lục Kinh Đình lựa chọn thỏa hiệp một hồi mới đồng ý, nhưng tôi không làm thế.
Cơm nước xong tôi lên lần trước, bảo vú nuôi sắp xếp phòng cho Kiều Lam.
Tôi cố ý chọn phòng khách đối diện phòng ngủ chính cho Kiều Lam,
Đêm tháng mười, thời tiết thật ra có chút hơi se lạnh, nhưng không phải là cái lạnh cắt da cắt thịt, tôi dặn vú nuôi chuẩn bị cái chăn dày nhất ở dưới giường còn lót thêm hai tấm đệm.
Vũ nuôi chân chừ nhìn tôi." Cô Tân, thời tiết này một cái mền dày như vậy đã đủ nóng rồi, phía dưới lại lót thêm hai tấm đêm, đây là...
Tôi mặn mê bàn tay, thổi bụi giữa các ngón tay, liếc nhìn bà ấy: "Cô Kiều, thân thể không thoải mái, hiếm khi muốn ở lại nhà chúng ta ngủ một đêm, đương nhiên là phải tiếp đãi thật chu đảo, không đúng sao?"
Vú nuôi ngẩn người một chút, một lúc sau mới phản ứng lại, lập tức gật đầu nói phải, sau đó cũng không dám nhiều lời, lập tức đưa đệm lót tới.
Lót hai lớp ở trên thực ra thì cảm thấy giường mềm mại hơn, chỉ là sẽ cảm thấy quá nóng, phải bật điều hòa thì mới cảm thấy tốt hơn một chút, trước khi vú nuôi xuống lầu, tôi gọi bà ấy lại, đem chiếc điều khiển từ xa của máy điều hòa đưa cho bà ấy." Cô Kiều cơ thể không thoải mái, nếu bật điều hòa, thổi vào người càng khó chịu hơn, chiếc điều khiển này, bà hãy đem nó cất đi.
Vú nuôi hiểu ý của tôi, gật đầu đem chiếc điều khiến nhét vào túi
Buổi tối, Kiều Lam ngủ ở phòng đối diện với chúng tôi, Lục Kinh Đình trở về phòng tầm rửa, tắm xong, anh quần chiếc áo tầm rộng thùng thình từ bên trong đi ra, mái tóc đen rối bù như tơ lụa trước trăn, ướt nhẹp, những giọt nước không ngừng chảy xuống
Tôi lấy khăn tắm nhanh chóng lau khô cho anh, cố ý chạm vào ngực anh: "Sẽ không đi nữa chứ?" Anh vươn tay ôm lấy tôi, nở một nụ cười xấu xa: "Mới đi mấy ngày, liền không nỡ xa anh rồi sao?" không thể không nói, Lục Kính Đinh mặc loại quần áo mang tới cảm giác lười nhác này thật sự quá đẹp trai, nhất là khi anh cong nửa môi, nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt lúc đó càng làm cho người ta có cảm giác gian ác mê hoặc lòng người, tà mị, so với phụ nữ còn phong tình hơn vạn lần.
"Đúng vậy, không bỏ được.
Tôi tự nhiên thừa nhận, vin vào cổ anh, liên tiếp ép anh lui về phía sau dựa vào sofa, trực tiếp vặt ngang chân lên trên đùi anh,
Kiều Lam đang ở đối diện, không dám đảm bảo nửa đêm sẽ không khó chịu muốn Lục Kính Đình đi xem cô ta diễn trò.
Cho nên trước khi Lục Kính Đình từ phòng tắm đi ra tôi đã thay một bộ đồ ngủ gợi cảm đợi anh.
Ngôi như vậy, chỗ đó của tôi cũng dính chặt vào giữa chân anh, vì mới tầm xong, tôi cái đó cũng rất nóng, một lát sau anh mới cảm nhận được, ôm chặt lấy eo tôi rồi đánh một cái vào mông tôi.
"Muốn?"
Tôi cần lò tại anh, thì thào: "Anh đoán thử?" "Anh đoán là em muốn"
Anh cắn môi, dễ như trở bàn tay, trời đất quay cuồng, tôi bị anh ôm đặt trên ghế sofa, chỗ nào đó cứng như sắt chuẩn bị tiến vào.
Cả đêm tôi nhiều lần nghe được âm thanh mở cửa rồi đóng của của phòng đối diện.
Mỗi lần cửa mở, tôi càng ra sức rên rỉ, cứ dày và mãi đến sáng hôm sau mới chịu đi ngủ, nhưng tôi nghĩ tran trọc suốt đêm không chỉ có hai chúng tôi.
Ngày hôm sau, đến tận giờ cơm trưa chúng tôi mới thức dậy, bữa trưa vú nuôi làm cho một mình Kiều Lam ăn.
Khi cô ta định gọi chúng tôi, tôi mặc áo ngủ móng tang để lộ ra một khu hở trước ngực, không để cho cô ta vào, nói là Lục Kính Đinh vẫn còn đang ngủ, cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được.
Buổi chiều thức dậy Lục Kính Đình dặn Nghĩa đưa tới hai bộ lễ phục, chắc là chuẩn bị để tôi mặc trên du thuyền, ngay trước mặt anh, tôi hỏi Kiều Lam tối hôm qua ngủ có ngon không
Cô ta trợn mắt nhìn tôi, ngượng ngùng nói: "Rất ngon.
"Cô gọi Lục Kính Đình là anh Kính Đình, anh ấy xem cô như em gái vậy nên chúng ta cũng coi như người trong nhà, không cần phải khách sáo, chi bằng ở lại thêm vài hôm nữa?" Cô ta lập tức nói: "Lần sau có cơ hội, trong tiệm đột nhiên xảy ra chút chuyện, tôi phải qua đó một chuyển."
Nói xong, buổi chiều cô ta để cho Nghĩa tiện thể đưa về trận này tôi thắng, tâm tình vui vẻ đi lên lầu, ngẩng đầu liên thấy Lục Kính Đình dựa vào cửa hai tay vòng trước ngực bình tĩnh nhìn tôi: "Ép người ta đi, vui mừng vậy sao?"
Anh hỏi ngược lại tôi, nhưng không phải giọng điệu chất van.
Tôi bị anh nhìn thấu, cũng không hề giấu điểm, dứt khoát thừa nhận: "Nếu như sau này có một ngày, anh có người phụ nữ mình yêu, muốn ly hôn với em để cưới cô ấy, vậy em khẳng định sẽ không buông lời bậy bạ, lập tức cuốn gói đi, nhưng bây giờ đây là nhà của chúng ta, em là vợ trên danh nghĩa của anh, anh công khai mang phụ nữ khác về nhà, trong lòng em có thể thoải mái không?"
Anh cười bất đắc dĩ "Được, được, được, thật trẻ con.
Nhanh qua đây chọn cà vạt cho chồng em đi, buổi tối còn có bữa tiệc quan trọng phải tham dự.
"Anh nói anh là gì của em?"
Anh bước đến phòng ảo quản, liếc mắt nhìn tôi: "Là chông, không đúng sao?"
Anh nói một cách thản nhiên, nhưng hai chữ kia giống như hòn đá rơi thẳng vào tim tôi, dâng lên những gợn sóng...
Tôi đi theo, lễ phục đã được chuẩn bị sẵn có màu sắc tươi sáng, bộ vest đưa đến cho anh có màu xanh lam, bộ lễ phục của tôi màu bạc đỉnh kim cương tinh xảo, hai màu này quá phách lối rồi, tôi rất hiếm khi thấy anh mặc chói mắt như vậy, thầm nghĩ tối nay có chuyện gì.
Đêm đến, bầu trời tối dần, thành phố này đều bị bao phủ trong màn đêm, nhưng bến tàu rực sáng ánh đèn.
Dọc đường đi, có không ít ô tô hạng sang đỗ ven đường.
đều là loại mấy tỷ trở lên, chiếm hết hai bên đường dọc theo lối vào bến tàu.
“Tối nay mới chính thức khai trương đã có nhiều người đến như vậy sao?" Tôi nhìn thấy một dàn xe kia, có chút choáng vắng, tôi đã nhận ân tình của chị Tưởng Thanh, coi là giúp chị ta một chuyện, tham gia trận như một bữa tiệc Hải Thiên, người tham gia đều không phải là người trong giới giải trí, nhưng tùy tiên kéo một người ra thì vóc dáng tướng mạo đều là đứng đầu, một chút cũng không thua những minh tinh bộ dạng non nớt kia, bởi vì những người đến chơi đều là người không đạt tới đẳng cấp phú nhị đại, đều có mối quan hệ với tầng lớp ở trên.
Xã hội này, tiền rất quan trọng, nhưng so với người có tiền thì người có quyền càng kiêu ngạo hơn.
Du thuyền bắt đầu lúc tám giờ, thời gian chúng tôi đi vừa vặn không sớm không muộn, tôi sợ không khí bên trong quá ngột ngạt nên cùng Lục Kinh Đinh đi ra ngoài hỏng mất một chút, quay đầu liền nghe thấy âm thanh trên bến tàu.
"Giá trị của của hai chiếc xe này làm sao nói ba mươi lăm tỷ là đủ rồi, dựa vào cái gì không cho tôi đổi chip?"
Srung họ của các bạn là động lực xuống tạo củai lạc giải.