Năm sau phút sau, Phong Lạc Trung thay đổi một bộ quần áo giản dị màu trắng quay lại tìm chúng tôi, sau đó khoác vai Lục Kính Đình thương lượng xem tiếp theo nên đi đầu ăn cơm.
Vốn là tính toán ban đầu như vậy, kết quả còn chưa tìm được chỗ ăn cơm, Phong Lạc Trung đã nhận được điện thoại.
Tôi không thể nghe thấy người bên kia nói cái gì, nhưng có thể thấy được vẻ mặt hưng trí bừng bừng của Phong Lạc Trần vừa rồi dần dần biến mất, cuối cùng không kiên nhẫn hết lên: “Cái gì? Lại đến, rốt cuộc có thôi không vậy.
Sau đó lầm bầm vài câu tôi nghe khônghiểu, cũng không biết đã cúp máy lúc nào.
Phong Lạc Trung gãi đầu tiếc nuối: "Xem ra bữa cơm hôm nay tạm thời không thể ăn được rồi."
“Có chuyện gì vậy?”
“Ài, còn không phải ông cụ trong nhà sao, cả ngày nhàn rỗi không có việc gì thì tìm đối tượng cho tôi xem mắt, tối nay lại muốn mở một bữa cơm bảo tôi tham gia, còn bí mật ngấm ngầm sau lưng tự ý đi xem cho tôi một vị hôn thể bảo tôi đi gặp mặt”
Lục Kính Đình cười khẽ một tiếng, cố ý vô tình ôm chặt tôi một phần, thật giống như cố ý khoe khoang cho Phong Lạc Trung xem vậy.
Động tác nhỏ hiếm có làm cho trong lòng tôi vui vẻ vài phần.
Đồng thời Lục Kính Đình còn không quêntrêu chọc đối phương: “Chuyện đại sự cả đời của mình còn phải để ông cụ làm chủ, xem ra anh vẫn chưa đủ trưởng thành rồi.
Khóe miệng Phong Lạc Trung giật giật, trên mặt nửa thật nửa đùa, ánh mắt khinh bỉ nhìn bộ dạng hai chúng tôi đang dựa vào nhau, tròng mắt đều trong bộ dáng chua xót: “Phải phải phải, tôi vẫn chưa trưởng thành.
Nhưng mà anh lẽ nào không muốn tường thuật lại chuyện với tôi sao? Cũng thành thật nói rõ về người chị dâu xinh đẹp như vậy tới từ đây chứ.
Đột nhiên giọng điệu mập mờ không rõ ràng, trong mắt đánh lên sự chú ý, rõ ràng là không thể bỏ qua.
Lục Kính Đình tựa hồ hiểu được ý của anh ta, khẽ ừ một tiếng, sau đó liền kéo tôi đang cả đầu bối rối lên xe Phong Lạc Trung.
Trong xe, Phong Lạc Trung vừa lái xe, vừahỏi Lục Kính Đinh về chuyện của tôi, nhưng không có nhắc tới Kiều Lam.
Lục Kính Đình nửa thật nửa giả nói một chút, nhưng chuyện tôi từng là tình nhân thì không có nói ra.
Lại đem chuyện ngày đó tôi giải cứu anh và sự liên quan sau đó nói ra một cách mơ hồ, Phong Lạc Trung thật giống như nghe xong một đoạn câu chuyện truyền kỳ, không ngừng tặc lưỡi.
“Ai nha, không ngờ chị dâu vẫn là một người phụ nữ hào kiệt nha, nếu tôi mà đối mặt với loại tình huống đó thì đã sớm đánh cho anh ta tàn tật trước, sau đó tự mình bỏ trốn rồi.
Phong Lạc Trung nói chuyện không quan tâm đến mức độ nặng nhẹ, giọng điệu cũng vô cùng thoải mái, mà Lục Kính Đình dĩ nhiên không để ý chút nào, có thể thấy được quan hệ giữa hai người rất thân thiết, điều này khiến tôiphải chú ý đến.
Nhưng đối phương cũng không phải là một người thiều não, ngay từ đầu còn tưởng nhầm tôi là Kiều Lam phẫu thuật thẩm mỹ cho đến bây giờ tôi vẫn giữ im lặng không nhắc về chuyện của Kiều Lam, có thể thấy anh ta cũng là người nhìn rõ sự việc.
Tôi cười khan hai tiếng, đến nay đều có thể nhớ lại những trải nghiệm giật gân khi gặp Lục Kính Đình lần đầu tiên, khi đó sau khi giải thoát thì nửa hồn của tôi đều như bị treo lên, nào có thoải mái như Phong Lạc Trung nói kia đầu.
Sau đó lại đối mặt với tầm mắt nóng bỏng của Lục Kính Đình, chắc hẳn anh và tôi đang nghĩ đến cùng một chỗ, paly trong nhà vệ sinh cũng khiến người ta không còn lời nào để nói.
Tôi đỏ mặt, cố ý né tránh ánh mắt của anh,nhìn về phía cảnh vật đang chuyển động ngoài cửa sổ, chỉ cười nhẹ rồi không nói gì nữa.
Dọc theo đường đi tôi lờ mờ nghe Phong Lạc Trung nói chuyện với Lục Kinh Đình, nội dung cuộc nói chuyện đại khái tôi không nghe được, trong đầu chứa đầy chuyện khác.
Cũng không biết xe dừng lại khi nào, Lục Kính Đình gọi tôi hai tiếng, tôi không nghe thấy, mãi cho đến khi vành tai đột nhiên truyền đến một dòng điện, dọa tôi hoàn hồn, vội vàng đẩy Lục Kinh Đình ra, trên mặt nóng lên.
Không cần nhìn vào gương cũng có thể tưởng tượng được, vành tai bị anh cắn nhẹ khẳng định đã đỏ thành quả hồng rồi, sắc mặt cũng không có chỗ nào ổn định.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi theo bản năng nhìn người ngồi trước mắt, Phong Lạc Trung hừ nhỏ, giả vờ bình thường như không nhìn thấy gì,nhưng trên thực tế nhất định là đã nhìn thấy rồi.
Lục Kính Đình lại tiến đến bên tại tôi, hơi ẩm phả vào trong tại tôi, hạ thấp giọng nói, có vẻ vô cùng từ tính, ngứa ngáy như mèo con quấy rầy: “Cùng anh ra ngoài chơi cũng không chuyên tâm như vậy, em đang nghĩ cái gì vậy?”
Tôi nửa che mặt, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, trả lời: “Không nghĩ gì cả.”
Vừa nói xong, Lục Kính Đình liền nắm lấy cổ tay đang che mặt của tôi, kéo tôi ra khỏi xe, nói: “Nếu để anh phát hiện trong suy nghĩ của em còn có thứ gì đó ngoài anh thì nhất định phải trừng phạt đấy”
Thực sự quá bá đạo làm cho tôi không thể nói được gì, mà tôi lại bị Phong Lạc Trung xuống xe cùng lúc ở bên cạnh chọc cười.
Nghe những lời Lục Kính Đình nói, anh ta run rẩy cảngười nổi da gà, còn trợn tròn mắt với không
khí.
“Bớt buồn nôn ở đây đi, đến rồi, đi, đi vào thôi.” Phong Lạc Trung xoa xoa cánh tay, đi ở phía trước dẫn đường.
Lúc này tôi mới phát hiện, chiếc xe dừng lại bên ngoài một khách sạn năm sao bạch kim, tòa nhà cao chót vót có cảm giác như sắp đổ xuống, bề mặt trơn tru phản chiếu bầu trời xanh mây trắng trên bầu trời.
Sau khi đi vào, chỉ có thể dùng những từ nguy nga lộng lẫy để miêu tả, trần dài cao chừng mười mét, cứ cách bốn mét thì có một đường thạch cao hình vòm.
Nó giống như một lối đi trong hoàng cung Châu u.
Đèn chùm trên trần nhà được mạ vàng, lấp lánh ngay cả khi không bật đèn.
Mức độ khí phải khiến tôi nghĩ đến phongcách trong nhà Lục Kính Đình, quả thực không phải loại người tầm thường như tôi có thể tưởng tượng được.
Sang trọng không kém với những khách sạn ở Dubai Ả Rập mà tôi đã từng nghe nói đến.
Lục Kính Đình dắt tôi vòng qua một khúc cua, cuối cùng lên thang máy, đợi sau khi ra khỏi thang máy, bên tại chính là khúc violin du dương, trước mắt tràn ngập ánh sáng như sao lấp lánh.
Nơi này hoàn toàn ngăn cách với phong cảnh bên ngoài, lại trang trí theo phong cách châu u, đặt đồ trang trí đều là đồ cổ Châu u và Mỹ.
Chỉ có thể dùng khí phải sang trọng để hình dung.
Xung quanh đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, nâng chén chậm rãi nói chuyện, đều dung nhập vào bữa tiệc."Các người cứ tự nhiên vui chơi, tôi đi tìm ông cụ nhà." Phong Lạc Trung bỏ lại hai người bọn tôi rồi đi về một hưởng.
Lục Kinh Đinh hỏi tôi muốn chơi cái gì, tôi cũng chỉ lắc đầu, loại tiệc rượu lớn này tuy rằng cũng đã từng tham gia, nhưng lại chưa từng đến nơi có khí phải sang trọng như vậy, suy cho cùng vẫn có chút kiềm chế.
Có lẽ đã nhìn ra tâm tư của tôi, Lục Kính Đình kéo tôi đến bàn bánh ngọt, cầm một miếng bánh ngọt nhỏ đút vào miệng tôi, vị ngọt của nó dường như tan chảy vào tim tôi, sự dịu dàng gần như khiến tôi choáng ngợp.
“Nghe nói khi tâm tình phụ nữ không tốt ăn đồ ngọt có thể giảm căng thẳng.
Lục Kính Đình cười với tôi, ôn nhu làm cho tôi như muốn tan chảy cả xương cốt, luôn có cảm giác ngây ngô hẹn hò, tôi cũng đã lớn đầu rồi, dĩ nhiên sẽ cóloại tâm tính nữ sinh nhỏ bé này.
Nhìn tôi ăn vui vẻ, anh lại liên tục lấy thêm vài miếng đút cho tôi, ăn đến mức ê ẩm hết cả răng.
Tôi vội vàng xua tay: “Tâm tình em rất tốt, đừng đút nữa.
Lục Kính Đình dường như không tin lời tôi nói, nhíu mày dày, như gương sáng mắt phảng phất có thể nhìn xuyên qua tôi: "Có phải em có tâm sự gì không?”
Tôi không biết mình đã lỡ chân ngựa ở đâu mà để cho anh nhìn ra nó.
Nhưng nghĩ lại, cậu ba Lục lăn lộn nhiều năm trên xã hội đen vốn sắc bén, nhìn ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên nên cũng không có gì phải giấu diễm.
Tôi do dự một chút, mở miệng nói ra chuyện tài xế hôm nay mang hành lý Kiều Lam vào phòng, còn có chút lo lắng hỏi một câu: "Ở cùng chúng ta có thể không tốt lắm haykhông?”
Lục Kinh Đình sững sờ, đột nhiên cười khẽ dùng đôi tay rộng lớn của anh che đầu tôi, xoa xoa hai cải trên tóc, động tác nhẹ nhàng, từ chỗ lòng bàn tay anh tựa hồ có thể kết nối với trái tim.
“Đồ ngốc, nghĩ cái gì đấy, cho dù ở cùng với chúng ta cũng là bởi vì cô ấy cũng là người của nhà họ Lục.
Mà em là vợ anh, không cần lo lắng về anh quá nhiều.
Anh đã đoán thấu tâm tư của tôi, tôi không kinh ngạc lắm, chỉ là tâm tình phức tạp nên suy nghĩ lung tung một hồi rồi gật đầu.
Sự an tâm đến mức tôi không thể làm được, nhưng tựa hồ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để tận hưởng sự ôn nhu của anh hôm nay, nhưng hết lần này tới lần khác anh nhận được điện thoại, bảo tôi chờanh tại chỗ một lát, sau đó tôi nhìn bóng lưng anh vội vàng rời đi.
Nhưng tôi đã đợi khoảng thời gian rất lâu mà vẫn chưa thấy anh quay trở lại.
Mấy người nữ lặng lẽ không tiếng động đi đến vây quanh tôi, trong đó có một người tôi nhận ra, là người phụ nữ tôi đã từng giao tiếng khi cùng chị Tiểu Tiểu tham gia bữa tiệc rượu đó, là tình nhân giống như tôi, tên gì tôi cũng không nhớ nữa, chỉ biết lúc ấy chị Tiểu Tiểu sau đó còn nói với tôi một câu đơn giản.
Người phụ nữ này cũng không sai biệt lắm là từ tình nhân lên đỉnh cao, làm một con ngựa của bậc thầy vĩ đại, thủ đoạn không kém so với thẻ đỏ mà mẹ đưa ra.
Giả trang người thứ ba lại làm chuyện của vợ chính, đem vợ đầu của ngài kia ngược đãi thành cặn bã, trực tiếp kéo xuống ngựa.Lúc ấy đáy lòng tôi còn nhếch lưỡi, muốn tránh xa người này, kết quả không nghĩ tới hôm nay cô ta lại đi tới trước mặt tôi.
Đầu ngón tay trắng nõn cao quý xoa quanh chiếc ly thủy tinh, bên trong đựng nửa ly rượu vang đỏ màu sắc trong suốt, giống như hồng bảo thạch lấp lánh.
Cô ta đi đôi giày cao gót màu đỏ, thân hình xinh đẹp được bọc trong bộ sườn xám màu đỏ tinh xảo, hoa văn thêu bằng tơ vàng sống động như thật trên vảy của cô ta.
Cảm giác thanh lịch và hào phóng của vẻ đẹp được cô ta làm nổi bật hoàn hảo.
Trên người cô ta nhìn không ra một tia hương vị của vùng đất bụi đỏ.
Tôi ngạc nhiên, nhưng không có nhiều biểu hiện trên khuôn mặt của.
Vẻ mặt thản nhiên nghênh đón ánh mắt kiểm tra đột ngột của côta.
“Nghe nói quan hệ của cô Tân và cụ trưởng Chu lúc trước không nhỏ nha, hôm nay có phải dẫn Cục trưởng Chu tới đây không?”
Chuyện tôi bị Chu Phong vứt bỏ đã không còn là bí mật nữa, người phụ nữ này nói lời này, ngay từ đầu đã biểu lộ là đến gây sự, làm cho trong lòng tôi sinh ra phản cảm, không muốn tiếp tục đối thoại nữa.
“Không phải, ngại quá, tôi còn có việc, xin đi trước.
Cũng không quan tâm những lời Lục Kính Đình nói với tôi lúc trước, muốn nhanhchóng rời khỏi chỗ này..