"Khách sáo rồi." Lục Kính Đình đối với ông ta rất khách sáo, hai người tán gẫu trò chuyện đội câu cùng nhau, chính vì thế mà mối quan hệ giữa họ cũng xích lại gần thêm một chút, bỗng nhiên, Phong Thiến đặt chủ đề lên tôi:
"Người này là ai thế?"
Tôi cứ cho rằng, Lục Kính Đình vẫn sẽ giống như trước đây, thẳng thắn bảo tôi là bà xã của anh, nhưng hiện tại, đột nhiên anh lại trầm mặc vài giây, trong đôi mắt ám muội thầm lóe lên một tia sáng nhỏ bé, khiến tôi như có cảm giác
ngắm hoa trong sương vậy.
"Bạn gái." Anh ngắn gọn súc tích giới thiệu
tôi, ngay sau đó, chủ đề nhanh chóng được mởrộng.
Đã lâu rồi tôi chưa gặp thầy Phong nhi Lần trước, tôi còn chơi bóng rổ cùng con trai bắc kia mà.
Hạ hạ, đúng vậy, khi ấy cậu ba rất khác so với hiện tại.
Phong Thiến đáp lại lời nói của anh một cách tự nhiên, thế nhưng ánh mặt văn đang dùng trên người tôi.
Tôi không quả để ý đến ánh mắt của Phong Thiền, nhưng trong lòng giống hệt như đang bị vuốt mèo vờn qua vờn lại, khó chịu vô cùng.
Hiện tại đầu óc cứ mãi suy nghĩ về lý do tại sao Lục Kinh Đình lại muốn giấu điểm thân phận của tôi, sự bình yên mà tôi vốn có, gần như khiến tôi đã quen, nhưng lần này thật sự giống như một mũi tiêm phòng dự bị, báo cho tôi rằng bản thân không nên lộ mặt ra trong một số trường hợp.
Giống như những gì mà chị Nam đã nóitrước kia, khiến lòng tôi dao động, tôi lo sợ rằng, cô ta sẽ nói chuyện tôi đi tiếp khách trước
mặt nhiều người.
Trong đầu suy nghĩ quá nhiều, tôi không hề
hay chú ý rằng Lục Kinh Đình và Phong Thiến đã nói những gì rồi, chỉ biết là một lúc sau, Phong Thiến đã mời anh đi vào phòng riêng uống rượu.
Lục Kính Đình cũng đồng ý, anh theo sau
Phong Thiến đang đi phía trước, nhưng anh không gọi tôi.
Tôi chỉ đơn giản là vô thức mà
lẽo đẽo theo sau.
Khi đi ngang qua dãy hành lang dài, đến
cuối hành lang thì dừng lại trước một phòng riêng.
Trông giống như đã sớm chuẩn bị thật kỹ càng, trước cửa, có hai người đàn ông dáng dấp cao to đang đứng, khoác trên mình bộ lễ phục sọc trắng đen, gương mặt thập phần đoanchính.
Phong Thiến đầu tiên là sai bảo họ xuống lấy đồ, sau đó đích thân mở cửa ra, mời chúng tôi đi vào.
Không gian của phòng hẹp hơn so với bên ngoài rất nhiều, trên vách tường đỉnh gạch men sứ màu đen, hắt ánh sáng của ánh đèn lấp lánh lên gạch tráng men khắp căn phòng, như thể đang ngắm phong cảnh của Thanh Hải về đêm vậy.
Ba người chúng tôi vừa ngồi xuống, bên ngoài đã có hai người phục vụ đứng trước cửa ban nãy bưng tới vài ly rượu Cocktails tiến vào, và đặt chúng trên bàn thủy tinh.
Lục Kính Đình còn cố ý chọn một trong số đó đưa cho tôi, khiến cho đầu óc vốn đang suy nghĩ rất nhiều của tôi dừng lại một chút.
Sau đó, tôi im lặng ngồi bên cạnh nghe hai ngườihọ nói chuyện,
“Thật kỳ lạ, trước kia khi tham gia những bữa tiệc thế này, rất ít khi tôi thấy cậu ba dẫn người khác theo, không biết, cô đây có gì đặc biệt nhỉ?”
Phong Thiến vô cùng tự nhiên mà chuyển chủ đề lên người tôi, ánh mắt thâm trầm kia quét ngang qua khiến tôi khẽ rùng mình, hệt như một con mồi đang bị thợ săn nhằm trúng.
“Không có gì đặc biệt cả, tôi chỉ là hứng thú mà thôi.” Lục Kính Đình không chút quan tâm trả lời, đồng thời nhẹ nhàng nhấp một chút rượu.
Nhưng anh đâu hay, lời anh nói từng chút một chọc đến tâm tôi.
Tôi cau mày nhìn anh, ánh mắt anh lại vô cùng tùy ý, từ đầu đến cuối vẫn không hề đối mặt với tôi.Phong Thiến dường như cũng không tin lời anh nói, tôi thấy dáng vẻ ông ta giống như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, trong lòng đó chút bận tâm, sợ rằng ông ta có định kiến với tôi.
Kết quả, lời mà ông ta muốn nói đã bị Lục Kính Đình trực tiếp đánh gãy: “Thầy Phong, lần này tôi đến đây, thật ra là có việc muốn bàn với bác.”
Phong Thiến dừng lại một chút, sau đó chuyển sự chú ý quá mức của ông ta ra khỏi tôi, và hỏi: “Gì chứ?"
Lục Kính Đình chăm chú quan sát vào số ít người trong phòng riêng, ngoại trừ phục vụ ra, trong đây còn có cả chị Nam.
Cô ta hệt như một con bạch tuộc mà dính lấy Phong Thiến, thế nhưng lại đang liếc mắt đưa tình Lục Kính Đình.Phong Thiến quan sát đến ánh mắt của Lục Kính Đình, hiểu rõ ý của đối phương, ông ta thầm run bả vai, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đang dính chặt lấy mình.
Ông ta liếc mắt nhìn chị Nam một cái, ý bảo cô ta mau đi ra ngoài.
Chị Nam không tình nguyện quay người ra sau, giày cao gót bước trên mặt đất, phát ra tiếng động lọc cọc sắc bén.
Nhưng cũng rất nhanh biến mất trong phòng.
Tuy rằng không ai đuổi tôi đi cả, nhưng ta vẫn hiểu chuyện mà chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng mông còn chưa kịp nhắc, chị Nam đã đứng ngay trước mặt tôi, cô ta trịch thượng nói:
“Cô Tân, mời đi, tôi đưa cô ra ngoài đi dạo.”
Tôi đang nhấc mông muốn đứng dậy giữa chừng thì đột nhiên muốn ngồi trở lại, nhưng lạilén lút nhìn Lục Kinh Đình, thấy anh không có ý
định trả lời tôi.
So với việc ngồi đây mà bị Phong Thiến soi kĩ, và cùng cô ta ra ngoài đi dạo nhưng bị ức hiếp, tôi càng muốn ngồi lại hơn.
Thế nên, tôi lên kéo góc áo của Lục Kính Đình một chút, nhưng anh lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói cười qua lại cùng Phong Thiến.
Nhìn thấy anh cố ý xa cách, tôi cũng chỉ có thể theo chị Nam đi ra ngoài.
Mới ra tới cửa, cử chỉ hiền lành vừa rồi của chị Nam trong nháy mắt đã thay đổi hoàn toàn, cô ta mạnh bạo nằm lấy cổ tay tôi, hung hăng kéo tôi đến cầu thang, không hề nương tay mà đẩy mạnh tôi vào tường.
Sau lưng hôn vách tường một cú, tôi đauđớn cảm giác hệt như xương cốt tôi đang dẫn
nhô ra, sau lại lặn đi.
Tôi đau đến muốn chết đi sống lại, chị Nam chống tay bên cạnh trán tôi, chế trụ tôi ở một chỗ, sau lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi: “Những gì tôi đã nói trước kia, xem ra cô đã không nhớ kỹ, có phải có muốn nếm đủ đau đớn rồi mới chịu nhớ lại đúng không?”
Tim tôi đập liên hồi, trước kia cố ý ức hiếp tôi, hiện tại lại quang minh chính đại gây khó dễ cho tôi, người phụ nữ này vô cùng khó đối phó.
“Tôi không hiểu chị đang nói gì cả.” Tôi khẽ tránh mặt sang một bên, không nhìn vào ánh mắt trông như rắn độc kia, trong lòng tôi đã an ổn hơn rất nhiều.
Chị Nam cười lạnh một tiếng, móng tay khẽ cào lên mặt tôi, sau đó, cô ta dùng tay bóp lấycầm tôi, bẻ ép mặt tôi phải đối diện cùng với cô
ta.
Rồi rằm một hồi lâu sau, tôi mới nghe được một lời từ miệng cô ta: “Nếu cô muốn bỏ chạy, tôi có thể giúp cô
Lòng tôi khẽ quặn thắt lại, chỉ nghĩ đến việc phải rời xa Lục Kính Đình thôi, trăm mối cảm xúc trong tôi đã ngổn ngang, sự miễn cưỡng lẫn chua xót chồng chất nhau nơi lồng ngực.Tôi theo bản năng cần môi không lên tiếng, nhưng đối phương lại không cho tôi chút thời gian suy xét, trực tiếp túm lấy tóc tôi, nhấc đầu tôi lên, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: “Con ranh này, căn bản có phải là cô không muốn rời khỏi cậu ba không hả? Muốn ở lại đây yểm trợ đánh trận với tôi sao?”
Một phen túm tóc khiến chân tóc tôi như muốn đứt lìa khỏi đầu, tôi đau đớn nắm lấy tay cô ta, sau đó lạnh nhạt mà nói: “Tôi muốn rời đi hay không cũng chẳng liên quan đến chị, nếu muốn chia cắt mối quan hệ này của chúng tôi, có bản lĩnh, thì tự đi mà tìm cậu ba nói chuyện.”.