"Đừng hiểu lầm, chỉ vì có người nhờ tôi đưa cô ra khỏi đây." Tần Thiên Khải thở ở trả lời, vô cùng không rõ ràng.
Mà tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, để chăn dưới chân giường xuống thấp một chút.
Cùng lúc đó, điện thoại của tôi lại lần nữa sáng lên, tôi vội cúi đầu xuống nhìn xem, là Lục Kính Đình goi den.
Anh ấy đã gọi đến mấy cuộc điện thoại, tôi không nghe máy, cuối cùng anh ấy gửi một đống tin nhắn, hỏi tôi tại sao không nghe máy, đang làm gì.
Tôi ngày người một lúc, liền dứt khoát tắt máy, sau đó yên lặng nghe cuộc nói chuyện của hai người họ.
Lộ khiết nghe Tần Thiên Khải trả lời, vô cùng kích động, liền hỏi có phải là Vương Thiết kiên nhờ anh ta giúp không.
Tần Thiên Khải kêu một tiếng, hoảng sợ nói, "Đây là bí mật, cô trả lời vấn đề của tôi trước đi
Lộ khiết im lặng một lúc, thông minh hơn tôi nghĩ nhiều, “Cũng phải, nếu như anh là người mà anh Kiên đến tìm tôi, làm sao lại hỏi tôi vẫn để này.
Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng cái gì tôi cũng sẽ không nói, tôi tin anh Kiên nhất định trở về tìm tôi
Tôi tự giễu từ tận đáy lòng, siết chặt bàn tay.
Tôi cũng không tiếp xúc nhiều với Lộ khiết, không biết tình cảm cô ấy đối với Vương Thiết Kiên sâu như thế nào, nhưng mù quảng tin tưởng như vậy, thật khiến người đau lòng như vậy, khó tránh khiến tôi nhớ đến những lời nói của mẹ cô ấy trước khỏi qua đời.
Tần Thiên Khải thở dài, “Được thôi! Vậy cũng không còn cách nào, nhưng cô nói anh Kiên của cô, tôi nghĩ cô sớm gặp được anh ta." "Thật sao?" Ngay cả khi không nhìn thấy biểu cảm của Lộ Khiết, cũng có thể tưởng tượng ra lúc này cô ấy đang cười tươi như hoa, đơn thuần như một đứa trẻ, vừa được dỗ dành bởi một viên kẹo.
Tần Thiên Khải ừ một tiếng, sau đó hỏi cô ấy ở đây có thời gian không, Lê Khiết trầm mặc một lúc, sa sút nói không có.
Tần Thiên Khải không nói chuyện, cũng không biết đang làm gì, tôi cẩn thận vén khăn trải giường lên, thấy anh ta đang nhìn tôi, còn làm một động tác phát tay.
Tôi thật sự không hiểu ý của anh ta, dứt khoát mở điện thoại lên, sau đó gửi tin nhắn cho anh ta hỏi anh ta muốn làm gì, anh ta liền kêu tôi một mình quay lại,
Tôi trầm mặc một lúc, sau đó tắt điện thoại, đời anh ta tán gẫu cùng Lộ khiết mấy câu, rồi đưa người ra ngoài, tôi mới bỏ từ gầm giường ra
Tôi vỗ nhẹ bụi dính trên người, ở đây vệ sinh cũng khá sạch sẽ, quần áo không bị bẩn.
Sau khi chính trăng xong, tôi lên liếc mắt nhìn ngoài cửa, xác nhận không có người mới có thể đi ra ngoài.
Trước khi bước ra ngoài, Tần Thiên Khải liền gửi cho tôi một tin nhắn, nói tôi đi lối bên trái ra ngoài cửa.
Tuy không biết là chuyện gì, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Bên phải là thang máy chuyên dụng cho nhân viên, lúc này không có người, trên đường đi rất vắng vė.
Sau khi thang máy xuống tới bãi đậu xe, tôi vừa ra khỏi thang máy, bước chân của tôi đột nhiên dừng lại, liền ngây người một lúc, tầm mắt tôi nhất thời không rời khỏi được, hai người đang ôm nhau bên cạnh một chiếc xe Benltey đậu cách đó không xa.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, người phụ nữ kiếng chân lên, động tác khẽ hôn lên môi anh ấy.
Cả người tôi lạnh lẽo, nhìn màn hình điện thoại màu đen, màu hình trơn bóng đến có thể phản chiếu rõ ràng gương mặt tôi.
Từ lúc đầu tôi đã biết Lục Kính Đình đến tìm Kiểu Lam, cũng biết quan hệ giữa hai người họ không đơn giản như ngoài mặt.
Nhưng khi tôi tận mắt nhìn thấy hai người họ hôn nhau, cả trái tim tôi như nứt ra thành bốn năm mành.
Tôi hít một hơi thật sâu, lau nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào trên khóa mắt, chọn đi ra từ lối bên trái, dọc đường không thấy chuyện gì cả.
Về đến khách sạn, tôi đi tắm trước, chuẩn bị điện thoại cho Lục Kinh Đinh một lúc, nhưng anh ấy đã điện cho tôi trước một bước, tôi vội nghe điện thoại, còn chưa kịp nói gì, thì đối phương đã hỏi tôi làm sao mà không nghe điện thoại.
Tôi dừng lại, xoa nhẹ cổ họng, khiến bản thân phát ra tiếng lười biếng, "Thật ngại quả, vừa mới ngủ, để điện thoại trong phòng tắm, quên lấy ra, nên không nghe thấy." “Tại sao lại để trong phòng tắm?" “Bởi vì trước khi ngủ đã đi tắm, điện thoại để trong phòng tắm.
Tôi trả lời ngắn gọn, trình độ nói dối của bản thân đều dùng vào chuyện này.
Lục Kính Đình im lặng một lúc, trầm giọng hỏi tôi đang ở đâu, tôi liếc nhìn thành phố mở ảo bên ngoài cửa sổ, nói, “Ở nhà, làm sao vậy?" "Không sao, hôm nay anh nhìn thấy một người rất giống ở Thanh Đông "
Trong lòng tôi kêu lộp bộp một tiếng, khẩn trương bàn tay siết chặt điện thoại, cười khan hai tiếng, "Phải không?"
Lục Kinh Đình ừ một tiếng, mà sau đó là sự im lặng để đáng sợ, qua một lúc, anh ấy đột nhiên trêu chọc tôi, "Chắc là anh quá nhớ em, cho nên mới nhìn người khác thành em.
Không phải nói nhớ một người, trong ánh mắt của người đó đều sẽ biến thành người mình nhớ."
Mặt tôi đỏ bừng, tuy biết anh ấy đang pha trò để làm dịu không khí, nhưng vẫn không nhịn được mà tim đập nhanh hơn, tim đập nhanh như không có thuốc chữa.
Tôi nhếch môi, khẽ ừ một tiếng.
“Vậy được rồi, em nghỉ ngơi sớm chút đi, rất nhanh anh sẽ trở về"
Sau khi cúp máy, tôi đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Câu nói đùa của anh ấy vẫn còn vang bên tai tôi, hình ảnh Lục Kinh Đình và Kiểu Lam hôn nhau xuất hiện trong đầu tôi, xông lên khiến đầu óc tôi như muốn nói tung
Tôi đau đầu xoa chân mày, không biết có phải vì tôi ngâm mình trong bồn tắm quá lâu hay không, mất nước, hay vì nguyên nhân khác, luôn cảm thấy chống mặt và buồn nôn.
Nhưng ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, tôi chậm rãi ngắng đầu lên, đi ra mở cửa, Tần Thiên Khải đang đứng trước cửa, liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, nụ cười trên khóe môi.
“Chuẩn bị đi ngủ sao?"
Anh ta hỏi tôi, tôi gật đầu, cố ý kéo cổ áo lên trước ngực một chút, áo choàng tắm này khá bảo thủ.
“Nói cho em một tin tốt, sau khi em rời đi, tôi đi tìm ông Phương mượn Lộ khiết một ngày, em có thể quyết định được ngày nào."
Tôi suy nghĩ một chút, hỏi có phải ngày mai Vương Thiết Kiên đến không, Tần Thiên Khải gật đầu.
Với cái này, không bằng để Lộ khiết nhìn rõ con người của Vương Thiết Kiên.
Nghĩ đến đây, tôi mìm cười, chậm rãi nói: "Vậy thì ngày mai đi." Vừa nói xong, thì cơn chóng mặt lại nổi lên, hai chân tôi mềm nhữn, ánh mắt đen láy phút chốc không có ý thức.
Đợi khi tôi hồi phục, đã ngã vào lòng của Tan Thiên Khải
Anh ta đỡ tôi, lo lắng hỏi tôi: "Làm sao vậy?"
Tôi lắc đầu, cảm giác chống mặt trong đầu cũng không còn, nhưng tôi lại cảm thấy buồn nôn và trái tim thắt lại.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, liền nên một trận.
Sau khi chậm rãi đi ra, thì không biết từ lúc nào Tần Thiên Khải đã đứng trước cửa phòng tắm, nhíu mày nửa đùa nửa thật nói, "Có phải em không hợp thủy thổ không, nhưng đến có hơi nhanh.
Sắc mặt tôi đen lại, lúc đầu tôi cũng là người Thanh Đông, làm gì có mấy chuyện đó chứ.
Tôi lau miệng, tất nước vào mặt, tuy ngực tôi có chút ngột ngạt, nhưng cũng không khó chịu như lúc näy.
Tần Thiên Khải trách ra khỏi cửa để tôi đi ra ngoài, đợi sau khi tôi đi ra ngoài, anh ta ở sau lưng tôi mở miệng, muốn đưa tôi đi bệnh viện xem sao, có thể là tôi đã bị bệnh, chẳng hạn như thời tiết nắng nóng, bị trúng nắng hay gì đó.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, trả lời thản nhiên, không sao đâu."
Sau đó làm theo kế hoạch, vốn muốn đưa Vương Thiết Kiến đến Hương Hải, nhưng người của Tần Thiên Khải tìm các lý do đưa Vương Thiết Kiên đến Đông Quan, đã nói xong lúc hai giờ chiều nay hẹn gặp nhau tại Hội trường Bida Halloween.
Tôi cũng đi qua, luôn trốn trong phòng đánh bida bên cạnh ăn điểm tâm, vừa nhâm nhi đồ uống, nhìn mọi thứ trong phòng đánh bida.
Đây là một căn phòng được làm bằng kính đặc biệt, ở bên trong có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài, nhưng đối với người bên ngoài, thì chỉ là một tấm kính.
Với sự phản chiếu của kính, cả căn phòng đánh bida như chìm trong ánh sáng lấp lánh, vô cùng lộng lẫy.
Tần Thiên Khải mặc bộ đồ vest màu hạt dẻ, mái tóc lộn xộn, không dùng keo vuốt tóc để làm cứng tóc, đường cong trên gương mặt nhẹ nhàng, vô cùng mề hoặc người khác khi cuối xuống nhìn chăm chăm quả banh bida.
Đặc biệt là đôi mắt mềm mại, nhưng điều đáng sợ là, trong ánh mắt anh ta nhìn thấy sự dịu dàng.
Tần Thiên Khải vừa đánh vào một quả banh màu đỏ, có tiếng bước chân lên xộn ngoài cửa, mắt tôi nhìn về hưởng cánh cửa, thấy Vương Thiết kiên đang co rùm được một người đàn ông dẫn vào
Anh Tần, đây là anh Vương Thiết Kiên, trước đây tôi đã giới thiệu với anh.
Người đàn ông vừa dẫn người qua, vừa giới thiệu Vương Thiết Kiên
Vương Thiết Kiên dẫn chưa từng thấy trận thế lớn như vậy, nhìn xung quanh với vẻ mặt đau khổ, sau khi nghe người đàn ông giới thiệu, mới thu trái tim lại, ảnh mắt nhìn về phía Tần Thiên Khải, cười nịnh nọt.
Ngây người một lúc, sau đó kinh ngạc mở miệng, “Anh là?"
Tần Thiên Khải cười nhạt, thu cây gậy đánh bida lại, nửa người ngồi trên bàn bida, một chân để trên đất, “Đúng vậy, là tôi, đã lâu không gặp.
Nếu như tôi nhớ không lầm, anh là anh họ của cô Tân đúng không
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Vương Thiết Kiên khi lớn lên, Tần Thiên Khải cũng bởi vì chuyện của Vương Thiết Kiên mà cố ý tìm tôi hỏi qua.
Vương Thiết Kiên liền đáp lại, gật đầu nói phải, bộ dạng anh ta hớn hở như nhặt được bầu vật.
Tần Thiên Khải ừ một tiếng, kêu người đàn ông đi ra ngoài, sau đó cả phòng đánh bida chỉ còn hai người họ.
"Tôi thấy anh cũng là nhân vật lớn, không ngờ em họ tôi lại quen được người như anh.
Nhưng có một câu không biết có tiền hỏi không "
Vương Thiết kiên nịnh nọt một phen, ngước mắt lên còn có chút cảnh giác.
Tần Thiên Khải nhưởng mày, ừ một tiếng, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
"Anh cùng em họ tôi có quan hệ gì?” "Có quan hệ gì?" Tần Thiên Khải ngẩng đầu, ảnh mắt nhìn về phía tôi có chút ẩn ý, tuy bên ngoài chỉ là một tấm kính, nhưng bên này tôi nhận lại được ánh mắt đầy ý cười, sau lưng có một chút ẩm ướt.
"Chỉ là một giao dịch mà thôi."
Lời nói và việc làm của Tần Thiên Khải luôn khiến người khác không thể đoán trước được, nhất thời dọa tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh, tôi có chút lo lắng một này nào đó anh ta thấy Lục Kinh Đìnhn có hứng thú, thì có thể bán tôi.
Vương Thiết Kiên thở dài một tiếng, nhưng rõ ràng là đang nhẹ nhõm, chỉ sợ là Tần Thiên Khải kéo anh ta đến đây, là muốn hại anh ta.
Với câu trả lời này, Vương Thiết Kiện nói chuyện vui vẻ hơn trước một chút, “Vậy anh Tần, trước đây tôi có một người anh em nói, bên chỗ anh đang thiếu người làm việc phải không? Anh thấy tôi như thế nào?"
Tần Thiên Khải giả vờ nhìn anh ta và đánh giá anh ta một phen, nói một câu rất tốt, sau đó liền chuyển hướng câu chuyện, “Nhưng, hôm qua tôi đi Hồng Lâu quen một cô gái, cô ấy kể cho tôi nghe một số chuyện trong quá khứ của mình, tôi lại từ miệng cô ấy nghe được tên của anh, có phải anh quen cô gái này không?"
Sắc mặt Vương Thiết Kiên trắng bệch, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ, "Cô gái nào?".