Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Ánh mắt anh ta đột nhiên thay đổi, giống như một con chó sói đang nhìn chăm chăm con mồi của mình, trong lòng tôi sợ hãi, vô thức lùi về sau mấy bước, cảnh giác hỏi anh ta muốn làm gì.
Anh ta khịt mũi, lấy dù trên đầu tôi xuống, mưa lại lần nữa tạt lên người tôi, "Không gì, tôi chỉ muốn mời cô Tân vào nhà ngồi."
Không cho tôi lựa chọn, anh ta vẫy tay, hai người đàn ông lúc nãy mới buông tôi ra, lại hai bên trái phải nhét tôi vào một chiếc xe thể thao màu đen.
Tôi vùng vẫy hai lần cũng không vô dụng.

Vì trong bụng tôi còn đứa bé nên chỉ có thể thuận theo động tác của bọn họ mà lên xe, còn không quên hét lên: “Dù ông có bắt tôi cũng vô dụng thôi."
Ông Phương đứng dưới mưa, nở nụ cười kỳ quái, giọng nói âm u: "Cô lại không biết tôi muốn làm gì, làm sao biết là vô dụng?"
Lời này khiến sự thấy Takeji khó hiểu, nhưng tôi chỉ có thể yếu ớt nhìn chiếc xe đang chạy về một hưởng nào.

Khi tôi quay đầu lại, mơ hồ nhìn thấy trong mưa, thắng đen bị người của ông Phương đánh một trên, sau đó ném ở đó.
Qua mười phút lái xe, ông Phương đã đưa tôi đến Hồng Lâu.
Bên ngoài có mưa và tiếng sấm, ở đây tỏa sáng như một thế giới xa hoa, cả tòa nhà chìm trong màu sắc sặc sở, giống như vòng eo nhỏ.
Người của ông Phương lôi tôi ra khỏi xe, để tôi đi sau ông Phương.
Ông Phương vừa đi phía trước, vừa nói với tôi: “Thật không giấu, tối hôm nay tôi có một khách hàng rất quan trọng, họ chỉ đích danh muốn Kiểu Lam, nhưng bây giờ người đã biến mất, nhưng tôi cũng không để khách hàng đó leo cây, cô nói phải không”
Bước chân tôi hỗn lộn đi theo ông ta, cánh tay bị đè ở phía sau, cả người căng thẳng khó chịu: "Vậy thì có liên quan gì đến tôi?"
Vừa nói xong, ông Phương liền dừng bước, không biết lúc nào tôi đã đi đến bên ngoài một căn phòng, ông Phương quay lưng lại với tôi hồi lâu, mới xoay người lại nở một nụ cười, giống như đang nhìn một thứ đồ chơi, “Có thể cô Tân đã hiểu lầm, không phải tôi muốn một người vợ, mà là người có thể lợi dụng" Trong lòng tôi có tiếng lộp bộp, trong đầu như có cái gì đó xẹt qua, vừa mới hiểu ra cái gì, liền bị hai người đẩy vào trong phòng.
Tôi loạng choạng bước về phía trước hai lần, suýt nữa ngã trên mặt đất, cửa đã đóng lại, ông Phương và hai người phụ ăn mặc xinh đẹp đứng trước mặt tôi, chặn ở cửa.
Tôi hoảng sợ, hét lên hỏi ông ta rốt cuộc muốn làm gì.
Ông ta cười và nói với tôi: "Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ cô là người phụ nữ mà cậu ba nhà họ Lục thích, không có Kiểu Lam thì cô cũng rất tốt, để cô đi đón khách hàng, chắc khách hàng của tôi sẽ không tức giận.
Sắc mặt tôi tái nhợt, điên cuồng lao ra cửa, bị hai người phụ nữ chặt, bị kéo đến bên giường và ép ngồi xuống.

tôi đấu tranh tư tưởng: “Ông Phương, ông làm như vậy không sợ Lục Kính Đình sẽ tìm phiền phức cho ông sao??" "Ó, cô Tân, cô cảm thấy cậu ba nhà họ Lục tìm phiền phức cho tôi còn ít sao?"
Tôi không nói nên lời, tôi cũng nghĩ như vậy, lúc này càng không chắc chắn hơn.

Ông Phương không thèm nói những lời với vấn với tối, dặn dò hai người phụ nữ trang điểm lại cho tôi một chút, sau đó đưa tôi đến phòng VIP
Sau khi dặn dò xong ông ta muốn đi ra ngoài, vừa đặt tay lên nắm tay cửa, đột nhiên quay đầu lại, cưới nói: “Đúng rồi, tôi quên nhắc cô Tân, cô đang mang thai đừng quá tức giận, nếu không rất dễ bị sảy thai? Nếu một xác hại mạng, tôi không gánh nổi."
Tôi kinh ngạc, chưa kịp hỏi làm sao ông ta biết được, thì người đã rời đi.

Quả thật như lời ông Phương nói, có lẽ là lý do tại sao tôi vừa mắc mưa, thì cảm thấy có chút đau bụng, cho nên không dám tức giận, chỉ có thể thuận theo hai người phụ nữ mặc một bộ áo dài màu đỏ bó sát người, bộ đổ bó sát người hiện lên đường cong cơ thể.
Với lớp trang điểm đậm và dày trên mặt, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

Nhìn người phụ nữ trong gương rất quyền rũ, xinh đẹp không thôi, đến bản thân cũng kinh ngạc.
Sau hơn hai tiếng, cuối cùng cũng kết thúc, tôi bắt an nhìn đồng hồ tròn cổ điển treo trên tường, có lẽ Lộ khiết cũng đã báo với Lục Kinh Đình, theo lý mà nói, thì Lục Kinh Đinh rất nhanh sẽ đến.
Nhưng đến khi ông Phương bước vào đưa tôi đi cũng không có gì thay đổi.
Trên đường, ông Phương không nhanh không châm uy hiếp tôi, “Nếu như cô Tân không chịu thành thật, chỉ sợ đứa bé trong bụng cô cũng khó mà giữ dudc."
Tôi ngừng lại, mở miệng vừa muốn nói chuyện, mấy người đàn ông vây quanh tôi liền đầy tôi về phía trước, ý muốn kêu tôi tiếp tục đi.

"Có phải cô Tân rất hiếu kỳ làm sao tôi biết cô đang mang thai?" Ông Phương quay đầu liếc nhìn tôi đầy bí ẩn, bộ dạng cũng không muốn nói với tôi.
Tôi quay mặt, thấp giọng nói, “Ông biết hay không thì có liên quan gì đến tôi?"
Ông Phương sửng sốt, quay đầu lại liền bật cười.

Ngay sau đó rất nhanh chúng tôi dừng trước cửa phòng VIP.

Cánh cửa gỗ màu đỏ son phía trước rất nặng, ánh sáng rực rỡ của đèn chùm pha lê ngoài hành lang chiếu vào, làm màu sắc càng thêm lộng lẫy.
Trong lòng tôi khó tránh có chút nặng trĩu, không biết lòng bàn tay từ lúc nào đã ướt một mảnh.
Ông Phương quay sang một bên và tránh khỏi cửa, nở nụ cười kỳ quái nhìn tôi.

Sau đó giơ tay lên, người đàn ông đứng bên cạnh để một cái điện thoại vào lòng bàn tay ông ta, cái điện thoại này rất quen thuộc.

“Tôi thấy có vẻ như cô Tân không cam tâm, tôi cho có một cơ hội, cô có thể gọi điện cho cậu ba, kêu anh ta dùng Kiểu Lam đến đổi cô, nếu như không đến, vậy thì không còn cách nào khác
Nói xong cho người buông tay, sau đó đưa điện thoại cho tôi.

Lúc này tôi mới phát hiện thì ra khi nãy thay đồ cho tôi, thì đã lấy từ trên người tôi.
Tuy tôi không biết ông ta có chủ ý gì, nhưng tôi vội vàng mở máy và nhanh chóng tìm số điện thoại của Lục Kinh Đình, tôi điên cuồng điện cho anh, nhưng hết lần này đến lần khác đều không được.
Khi tôi muốn bỏ cuộc, thì điện thoại kết nối được, tôi như thấy được tia sáng của hy vọng, khẩn trương đợi Lục Kính Đình.
Muốn nói nhưng chưa nói được, thì đầu bên kia đã chặn lại những gì tôi muốn nói: "Alo
Không phải giọng của Lục Kính Đình, mà là Kiều Lam.
Tôi ngây người, tay cầm điện thoại cũng run lên bần bật, ngước mắt nhìn thấy nụ cười của ông Phương, giống như đang xem một vở kịch.
Tôi mím môi, thật lâu mới khó khăn cất giọng “Lục Kinh Đỉnh đâu? Kêu anh ấy nghe điện thoại " "À, thì ra là cô Tân, chỉ sợ bây giờ anh Đình có chút không tiện, dù sao chúng tôi vừa làm vận động kịch liệt, bây giờ đang trong phòng tắm.
Một cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy tôi, tôi nhéo vào lòng bàn tay, cảm giác nếu không cẩn thận tuyến nước mắt sẽ vỡ ra.
Tôi mất khống chế hội cô ta có ý gì, trong lòng tôi tự an ủi mình nhất định không phải như tôi nghĩ Tuy nhiên Kiều Lam hội ngược lại tôi, có muốn nghe thật chi tiết không.
Ngực tôi như muốn nổ tung, sự tức giận dâng lên, nhưng chỉ có thể kiềm chế lại, bụng tôi giống như bị để vào một cái cối xay thịt, đau đớn khó chịu, cơ thể không khống chế được mà run rẩy.
Tôi ủ rũ một lúc lâu, mới vô lực cầu xin: “Bây giờ tôi đang ở chỗ của ông Phương, xin cô đề Lục Kinh Đình đến cứu tôi..." “Được, tôi sẽ nói với anh ấy." Kiểu Lam thoải mái đồng ý, nhưng tôi cũng không dám tin.

Sau đó cô ta thấp giọng nói một câu: "Nhưng anh ấy có đến hay không thì tôi không biết
Nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.

Tối ngày người nhìn màn hình điện thoại đã tối sớm, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh buốt thấu xưởng.
Ông Phương thở dài tiếc nuối: "Xem ra, cô Tấn đã cầu cứu thất bại, vậy thì không còn cách nào”
Rốt cuộc tôi hoàn toàn mất không chế, xoay người muốn bỏ chạy, bị hai người đàn ông nhanh tay giữ chặt, bắt tôi đến trước mặt ông Phương.
Ông Phương cúi gằm mặt, véo cắm và uy hiếp tôi.

“Cô Phương, xem ra cô không muốn đứa bé trong bụng nữa."
Tôi bị hai người đàn ông áp chế, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ông ta, hét lên: "Có khác biệt sao? Sau khi đi vào con tôi có thể giữ được sao?" “Có thể hay không thì tôi không biết, nhưng so với cô liều lĩnh như bây giờ thì sẽ lạc quan hơn."
Ông ta nói đúng, tôi phải bình tĩnh lại, lồng ngực phập phồng cổ bình tĩnh lại.
Ông Phương thấy tôi dẫn dẫn nghe lời, mới thả tôi ra, sau đó nặng nề mở cánh cửa, bên trong có tiếng nhạc vô cùng điếc tai, mùi nồng nặc của rượu và thuốc xộc vào mũi
Giữa bữa tiệc linh đình, có một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế sofa bằng da màu đen, dáng người cao gây hiền lành, bên cạnh người đàn ông là một cô gái đang ca hát, một bên uống rượu, hình ảnh thật dung tục, nhưng rất vui vẻ.
Người đàn ông hoàn toàn không chú ý đến cánh cửa, cho đến khi ông Phương đi qua nói gì đó, ông là mới buông micro xuống, thả những người phụ nữ bên cạnh ra, đi đến trước mặt tôi, nhìn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó đưa một ngón tay cái lên khen ngợi tôi.
Ông Phương cười hai tiếng, nói: "Ông hài lòng chứ"
Vừa dứt lời, ông ta rời khỏi phòng, và đóng cửa lại.
Người đàn ông ôm eo tôi, đưa tôi qua, trước tiên ông ta để tôi ngồi xuống, cảm giác đầu tiên với người khác là ông ta không thô lỗ, vốn nghĩ ông ta là người tốt bụng, tôi cho rằng ông ta thích kiểu người nhẹ nhàng như nước.

Nhưng sự thật chứng minh tôi đã sai lám.
Ông ta cúi xuống và nâng cằm tôi lên đánh giá, hỏi: “Đây có phải là lần đầu tiên của cô Tân?"
Cơ thể tôi cứng đờ, hai tay nắm chặt ghế sofa, rụt rẻ trả lời: "Không phải "
Vẻ mặt người đàn ông hơi cứng lại, có chút thất vọng: “Ó, tôi vẫn thích còn non hơn" Ông ta đứng thẳng người và nói, xoay quanh máy cái bàn không biết lấy cái gì, đợi khi quay lại lần nữa, ông ta đột nhiên thô bạo để lên vai tôi, để tôi xuống ghế sofa, dựa sát vào đệm.

Sau đó dùng một tay nhất chân tôi lên và đặt lên vai của ông ta.
Bởi vì mặc áo dài bỏ sát, tuy có chút co dãn, nhưng hai chân lại cách nhau quá xa, khiến mép vải bỏ sát vào đùi, khiển tôi hét lên khản cả cổ.
Ông ta khụy gối xuống giữa hai chân tôi, nửa thân trên của ông ta đè lên, còn tay kia cầm một chai rượu đâm vào người tôi, tôi có thể cảm nhận cái lạnh của chai bia qua lớp quần lót.
Trong lòng sinh ra sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, với vàng đẩy vai ông ta, kêu gào không được.

“Trò chơi này đối với loại người như các người cũng không tính là gì, tôi thấy cô xinh đẹp mới đích thân làm, cô còn không muốn?" Người đàn ông vừa chế giễu tôi, vừa toạc chiếc váy, khiến hai chân tôi giải phóng khỏi sự kiểm hãm của áo dài.
Tiếng xẻ vài khiến tôi thở hồn hồn, chân cũng vì vậy mà bị nhắc cao hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui