Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Tôi càng phản ứng dữ dội hơn, vừa giày giua vừa liên tục thét lên: "Không được" kết quả bị người đàn ông tát cho một cái ù tai, đầu cũng choáng váng.
Gã ta vừa chửi tôi để tiện vừa cởi quần lót tôi, túm bắp chân tôi giật xuống rồi gập cả người tôi lên ghế số pha như người giấy, hạ thể hưởng lên trên.
Nơi đó loã lồ dưới ánh đèn, cho dù là lần cưỡi ngựa gỗ trước tôi cũng chưa phải trải qua sự nhục nhã trần trụi thế này.
Khuôn mặt tôi thoạt trắng thoạt đỏ, gò má nóng rất đau đớn.

Nhưng vẫn không ngừng giãy giụa.
Gã ta túm tóc trên đầu tôi, khiến da đầu tôi đau đớn.

Vừa quát tôi cầm mồm vừa đập đầu tôi vào số pha.

Tôi bị đập đến độ trong mắt hiện lên bảy vì sao, vắng vất thật lâu, đột nhiên giật mình vì hạ thân bị dị vật tiến vào.
Mở màng nheo mắt thấy người đàn ông đang nhìn xuống phía dưới tôi chăm chăm rồi cười điền đại, thô lỗ nhét chai bia vào trong.

Vách tường bên trong bị căng ra cực hạn, đầu nhỏi lên.

Tôi không nhịn được kêu lên, nước mắt rơi là chả, thế này còn khó chịu hơn là bị chém ngàn vạn nhất.

"Lục Kinh Đỉnh...!Lục Kinh Đình..." Tôi điên cuồng cầu véo người đàn ông trước mặt, khóc lóc không ngừng gọi tên Lục Kinh Đình, nước mắt chảy ra nhiều đến nỗi gần như không thấy rõ mọi thứ trước mắt nữa.

Và người đàn ông dường như đã sắp nhồi hết cả cái chai vào.
Tôi vô cùng sợ hãi, gào lên cứu mạng, nhưng hai chân không dám cử động tỉ nào, sợ nó cắm thẳng vào.

Người đàn ông lại cho tôi vài cái tát, đánh cho mặt tôi hoàn toàn biến dạng, "Câm mồm cho tao!"
Đánh bố giận xong, gã ta rút cái chai ra khỏi người tôi, vách tường bên trong đang căng chặt lập tứctrống rỗng, không khí lạnh luồn vào, quét qua dạ dày tạt thẳng vào trong lòng, lạnh tới nỗi tôi phải run rẩy.
Tôi tưởng lương tâm anh ta trỗi dậy, nhưng chợt nhận ra gã ta đã tìm ở bên cạnh ra một cái đũa, khỏe môi nhếch lên nụ cười điên cuồng, âm trầm khiển người ta rét run: "Mày nói xem cái lỗ này của mày có thể chứa được bao nhiêu ?"
Tôi nhìn cái đứa trong sợ hãi, mắt nghẹn lại trên khuôn mặt.
Cũng không biết lấy sức từ đầu ra, tôi như phát điện đá thẳng vào mặt gã.

Nhân cơ hội đó tôi vội vàng đứng dậy, nhịn cơn đau như bị xé rách ở hạ thân chạy ra cửa.
Người phía sau chửi tôi tức tối, thế rồi một chai rượu đập vào gáy tôi, đầu tôi ù đi, choáng váng, hai chân mềm nhũn, rầm một tiếng ngã ra đất, có chất lòng nong nóng gì chảy xuống sàn.

Tôi sợ hãi, kinh hoàng, sau đầu cũng chảy máu, cả người toàn mùi máu tươi, thân thể cũng như không phải của mình.
Người đàn ông lại mắng chửi, bước nhanh về phía tôi muốn bắt lại.
Tôi nào dám dừng lại, nên nước mắt cắn cánh tay, nhắc nhờ bản thân phải tỉnh táo lên.

Ngay lúc gã ta xông tới, tôi lao ra khỏi cánh cửa, lập tức đâm vào lòng một người đàn ông.
Người này bị tôi đâm ngã ra đất, tôi cũng lào đảo ngã xuống, chẳng biết phương nào hướng nào.
Vì có chuyện bất ngờ này mà người đàn ông phía sau đã nhanh chóng đuổi kịp, một tay túm lấy tôi kéo dậy, thô bạo kéo tóc tôi, quanh tại toàn là tiếng tóc bị giật ra khỏi da dầu, làm người ta rợn gáy.
Có họng tôi nghẹn lại đứng dậy theo sự tàn bạo của anh ta, hai chân lên theo một vệt máu thật dài, tôi bàng hoàng, bụng dưới đau thắt "Đồ khốn.

Để xem tôi dạy dỗ em thế nào" Bên tại truyền đến tiếng mắng chửi của người đàn ông, tôi hốt hoàng bị gã kéo dẫn vào phòng, tất cả sợ hãi và đầu đớn đều hoá thành tuyệt vọng.
Tôi thật sự cho rằng mình phải chết ở đây rồi, không ngờ người đàn ông vừa bị tôi đụng phải bằng chốc xông lên, không nói lời nào đã đấm ngay vào mặt người đàn ông phía sau tối, sau đó xoay người ôm lấy thân thể đang run rẩy của tôi.

Trên thân người người đó có mùi thuốc lá thoang thoảng thấm vào tim phổi, gợi cho tôi cảm giác quen thuộc.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là một khuôn mặt cương nghị, đang lo lắng nhìn tôi.
Đầu tôi thật sự rất nặng nề, khi nhìn thấy anh ấy, cả cõi lòng đều lắng xuống.

Trước khi hôn mê tôi thốt ra tên anh ấy: "Chu Phong, cứu tôi."
Những thứ đó quả thật là một cơn ác mộng, dường như tôi thấy mình ngồi cô độc trong một căn phòng tối tăm, bên trong chỉ có một tia sáng, mà dưới tia sáng ấy là một bãi máu, Nhìn kỹ lại, sông máu uồn lượn kéo dài đến trên người tôi, hạ thân như sông vỡ để, không ngừng chảy ra, thể như muốn rút hết toàn bộ máu trong thân thể.
Tôi hoảng sợ, ôm đấu gảo thét, từng tiếng gọi con.

Thét lên, chợt mở mắt ra mới phát hiện là mơ.
Trước mắt là trần nhà trắng xoá, xung quanh rất yên tĩnh.

Trong không khí còn ngập mùi nước khử trùng, nhưng không quá nồng.
Tôi kiệt sức quay đầu quan sát cảnh tượng trong phòng, Chu Phong ngồi bên cạnh lo lắng nhìn tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi: "Em sao rồi? Có đau chỗ nào không?"
Tôi trợn to hai mắt, sở lên bụng theo bản năng, hoảng sợ gào lên: "Con đâu, con của em..."
Chu Phong đè lại bả vai đang bồn chồn bất an của tôi, vội trấn an: "Đứa nhỏ vẫn còn, vẫn còn, em đừng kích động."
Tôi thở ra một hơi, thần kinh đang căng thẳng cũng thả lỏng, thân thể chậm rãi mềm xuống, lắng lặng nhìn lên trần nhà.
Tôi có thể cảm nhận được cơn đau rách toạc ở bên dưới, mặc dù có hơi lạnh của thuốc làm giảm bớt cơn đầu bỏng rát, nhưng vì hành động quả khích bạn nãy của tôi, chỗ đó lại dấy lên cơn đau.

Nhưng dù vậy, trong lòng tôi đã tê dại rồi,
Chu Phong chậm rãi buông tay đẻ vai tôi ra, cần thân hỏi tôi có sao không.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, xoay mặt nhìn ra ngoài cánh cửa sổ kiểu Pháp, trời đã nằng lên sau cơn mưa, thản nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?" "Thứ hai"
Tôi quên mất, ông Lục đã nói cho tôi thời gian một tuần đề suy nghĩ, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
Trước đây tôi rất hoang mang, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi không muốn phải trải nghiệm cơn ác mộng ngày hôm qua nữa, không liên quan đến đứa con.

Cứ vậy đi, tôi không muốn theo đuổi thứ gì nữa, dù có kiểm chứng thế nào đi nữa thì vẫn sẽ chỉ chứng minh một điều, trong lòng Lục Kính Đình, Kiều Lam vẫn là quan trọng nhất.
Tôi cười mỉa mai, cười đến mức phổi như nghẹn lại, cười đến chóng mặt mới chịu dừng, chứ chẳng thể khác.
Chu Phong lo lắng nhìn tôi, lại không biết nói gì.

Khi tôi hoà hoãn rồi, anh ấy hỏi tôi có chuyện gì xảy ra.
Tôi điểm nhiên trả lời: "Không sao, là em đang " Chu Phong nhíu mày, chống hai tay biên đầu tỘI, nhìn xuống tôi từ bên trên, thấp giọng nói: "Tân Ái Phương, em ở bên đó chỉ phải chịu khổ thói, em trở về đi, em muốn cái gì tôi đều cho em, được không?"
Nếu khi trước anh ấy nói ra lời này, tôi chắc chắn sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng hiện giờ chẳng thể quay về lúc đó được nữa.

Cũng giống như trao trái tim cho Lực Kính Đình, thì dù có chết vẫn sẽ ở bên anh ta.
Tôi nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, cũng không nói gì.
Anh ấy im lặng một khoảng dài, không nhận được câu trả lời từ tôi.

Bất đắc dĩ thở dài, anh nằm xuống ôm chặt tôi, thì thào nói bên tại tôi: "Em có thể đừng dày vò bản thân nữa không? Lần này nếu tôi không đến Hồng Tuyết Lâu, có phải tôi sẽ chẳng bao giờ được gặp em nữa không?"
Anh ta cũng đang sợ hãi, một người lớn mà lại đang sợ hãi đến run rầy.

Không thể không nói, điều này khiến trái tim tôi thấy hơi cảm động.
Tôi cắn chặt môi dưới, không thốt ra một tiếng, bởi vì tôi sợ.
Chiều hôm đó, tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều, không tiếp tục nằm viện nữa.

Chu Phong vốn định để tôi ở lại bệnh viện vài ngày, tôi nói đồng ý, chủ yếu là để tránh anh ấy nói nhiều thêm với tôi.

Chở anh ấy vừa đi, tôi lập tức thủ tục xuất viện,
Các y tá ở bệnh viên cũng khuyên tôi nên ở lại bệnh viện điều dưỡng thêm, tránh để bị động thái, nhưng tôi chỉ coi đó như nhắc nhở và nhấn mạnh muốn xuất viện.
Trở lại biệt thự mà tối qua Lục Kinh Đình sắp xếp cho chúng tôi, tôi còn tưởng anh ta sẽ đợi tôi trong biệt thự, lại không ngờ rằng cả căn biệt thự đều trống rỗng.

Tôi sạc điện thoại, bởi vì có chuyện ngày hôm qua nên điện thoại đã sập nguồn.
Bây giờ vừa khởi động, Lục Kinh Đình đã gọi tới.

Tôi bất lực nhận cuộc gọi, âm thanh thiếu kiên nhẫn từ bên kia vọng tới: "Em ở đâu?"
Giọng điệu đầy chất vấn "Nhà."
Vừa dứt lời đã bị cúp máy.
Đợi khoảng ba mươi phút, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó Lục Kinh Đình mang vẻ mặt mệt mỏi bước vào, khuôn mặt nhăn lại, tiến lên túm cổ áo tôi kéo tôi dậy khỏi sô pha, hung hãn hỏi tôi: "Có phải em có chuyện giấu tôi không?”
Tôi chẳng hiểu chuyện gì, cũng lười giảy ra, thần nhiên hỏi làm sao.
Anh buông tôi ra, hơi đấy tôi về phía sau, lực không lớn, nhưng đối với thân thể yếu đuối không ra nổi gió này của tôi, tôi vẫn ngã ngồi xuống đất.
Anh nhìn xuống tôi từ trên cao, ném một tờ giấy lên mặt tôi, nhịn cơn giận gầm lên: "Em nói xem đây là thế nào?"
Tờ giấy trượt khỏi khuôn mặt, rơi vào tay tôi, bên trên là giấy khám thai của tôi.
Tôi cứng đờ người, ngây ra thật lâu, trái tim dẫn lạnh lẽo.
Lúc trước tôi còn do dự không biết nên nói chuyện này cho Lục Kính Đình không, tôi còn từng tưởng tượng biểu cảm của anh ta khi biết chuyện, không ngờ lại là tức giận và thất vọng, thì ra anh không muốn có con với tôi.
Tôi cười khổ một tiếng, nắm chặt tờ giấy, nghiến răng nói: “Thì ra anh đã biết " "Đúng." Anh ta nói rất thàn nhiên, nhưng đó lại một tia chớp giữa trời quang đối với tôi.
Tôi nắm chặt bàn tay, run rẩy đứng dậy, đối diện với đôi mắt giận dữ của anh ta: "Lục Kinh Đình, cái lương tâm chết tiệt của anh bị chó tha hết rồi à?" Tôi không kiếm được quát lên, nỗi uất ức lạnh lòng và bắt lực tràn ngập trong lòng, đây là lần đầu tiên tôi mắng chứ anh ta, vốn cũng ôm tâm tình không sợ chết.
Trải nghiệm đêm qua làm tôi lạnh người, người đàn ông này không tới cửu tôi, bây giờ cũng chẳng hề lo lắng, quan tâm đến tôi, nhưng lại luôn làm tổn thương tôi.
Tôi gần như phải nghi ngờ rằng anh ta đã biết tất cả chuyện xảy ra vào đêm qua.

Nghĩ đến đây, tôi giật mình, nhờ Kiểu Lam không nói cho anh ta biết chuyện của tôi thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta không biết?
Tôi ôm chút hy vọng còn cuối cùng, thút thít hỏi anh ta có biết chuyện tối qua không.
Anh ta trừng trừng nhìn tôi đột nhiên cáu gắt, sau đó khuôn mặt càng thêm lạnh lùng: "Biết "
Chân tôi loạng choạng, lùi về phía sau hai bước, cười khúc khích, mặc kệ cơn đau trong cổ họng mà cứ bật cười.
Đúng là thảm hại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui