Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Đường đi vô cùng khó khăn, nghe thấy những gì anh ấy đang nói bên tại, tôi sửng sở, nhưng cũng không thể nghe tỉ mỉ.
Đêm qua, nếu không phải sợ Chu Phong ở bên cạnh động tay động chân mà luôn phải cố gắng giữ cho mình một tinh thần tỉnh táo thì sẽ không tạo ra trạng thái buồn ngủ như hiện tại.
Vì vậy, tôi rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh cho đến khi dừng lại.
Khi đến nơi, Lục Kính Đình gọi tôi hai lần để đánh thức tôi dậy, sau đó nhưởng mày nhìn dáng vẻ, mở một ngái ngủ của tôi, mùa mai nói: "Tối qua tiếp mấy khách? Buồn ngủ lắm sao?" uỷ anh là gì?" Tôi bị lời nói của anh ta làm cho tình táo lại ngay lập tức, sắc mặt trầm xuống, tức giận nhìn anh ta.

"Không phải sao? Nhà của người lộn xộn như vậy, còn có dép lê của nam giới.

Dọc đường cũng luôn là trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chẳng lẽ đây không phải là kết quả sau một đêm lặn giường hay sao?"
Tôi ngoảnh mặt đi, lười nói chuyện với anh ta, thán nhiên nói: "Tùy anh, anh thích nghĩ thế nào cũng được " "Cô..." Lục Kinh Đình như đánh phải một cục bông, muốn tức giận, nhưng vẫn cố chịu đựng đèn nên cơn tức xuống.

Quay người bước xuống xe, anh nặng nề đóng cửa xe lại, còn quát tôi mau xuống xe.
Mà hiện tại nơi chúng tôi dừng lại chính là một bài đậu xe dưới tầng hầm.
Vừa ra khỏi thang máy, mùi khói và những mùi khác lạ xộc thẳng vào mũi tôi, ngoài ra bên ngoài còn có cả tiếng âm thanh ổn ảo, huyên náo.

Một lối đi dài, đường rất tối, chỉ có vài tia sáng chiếu vào, người qua kẻ lại cũng chỉ là một nhóm những người già, có người cầm trên tay chai rượu, xiên xiên vẹo vẹo, bước trái bước phải dọc đường hành lang, miệng còn lẩm bẩm nói gì đó.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy, đây cũng chẳng khác gì một quản bar dưới lòng đất hay một sòng bạc.

Khi chúng tôi bước đến trước một cánh cổng sắt cũ kỹ, anh ta đột nhiên khoác vai tôi, bày ra bộ dạng thân mật
Tôi giảng có hai lần, nhưng thay vào đó anh ta càng ôm chặt hơn, củi tháp đầu, nói: "Ở chỗ này thật già lớn lên, cô có chắc là không muốn tôi ôm không?"
Tôi dừng động tác lại, do dự một lúc, không nói gì, sau đó ngắm chấp nhận sự che chở của anh ta.
Khi anh ta đẩy cánh cổng sắt ra, tôi thấy rằng lựa chọn của mình là hoàn toàn chính xác.

Nơi đây là một sòng bạc ngầm, rất hỗn loạn, có đủ loại đàn ông, tuy có không ít phụ nữ nhưng ai nấy đều khoác trên mình những bộ đồ hở hang, diêm dúa, lòe loẹt, gái ngành?
Dưới ánh đèn mờ ảo cùng những âm thanh ổn ảo náo nhiệt, dường như nơi đây càng trở nên mục nát và dơ bẩn hơn.
Tôi không thể nào chịu nổi mùi vị này, vì vậy tôi thu mình vào trong vòng tay của Lục Kính Đình, hít hà hương mát lạnh, trong lành, mùi hương duy nhất chi thuộc về của anh ta, như vậy trong lòng tôi cũng thoải mái thêm được ít nhiều.
Anh ta đưa tôi đến tận gian phòng B, cách bài trí của sòng bạc ngầm này giống như một tổ hợp của bốn chiếc hộp được chia thành bồn khu vực A B C D, tất cả đều do những người khác nhau điều hành.
Nhưng Lục Kính Đình đã sớm nhỏ tiếng giải thích với tôi, bốn người này đều là anh em, hơn nữa tất cả bọn họ đều là người của ông Phương, Hầu hết khách ở đầy đều do gái gọi của ông ta mới đến.

Ngoài mặt thi nói là mới nhưng thực chất là lừa đến, hại người ta khuynh gia bại sản.
Trên đường đi, tôi đã thấy không ít những vị khách giàu có muốn bỏ cuộc sau những ván bài thua liên tiếp, nhưng người phụ nữ bên cạnh chỉ cần thổi vài lời, khen ngợi họ vài câu thì họ lại sĩ diện, tiếp tục dâm đầu vào cái động không đáy.
Ở một khía cạnh khác mà nói, hành động đó tương tự như tình nhân và vợ, họ đều dùng những lời nói ngon ngọt để lừa dối đàn ông, để đàn ông trả tiền cho họ, nhưng vợ đương nhiên sẽ sạch sẽ hơn của tình nhân bọn họ.

Khu B cũng là một sòng bạc, mặc dù người trong này không nhiều như lúc mới vào, nhưng những người ở đây ăn mặc cao cấp hơn hẳn so với những người ở bên ngoài kia, vừa nhìn đã biết là một cái mỏ vàng lớn.

Trên bản là từng xấp từng xấp tiền đặt cược, trên mặt ai đấy ngoài sự sảng khoái ra thì không còn gì khác.
Khi tôi còn đang băn khoăn không biết Lục Kinh Đinh đưa tôi vào làm gì, thì ánh mắt tôi vô tình bắt gặp một bóng đen quen thuộc.
Người đàn ông mặc một bộ đổ màu nâu sắm, tóc được dùng keo xịt tóc để cố định lại.

Người đó ăn mặc tươm tất, suýt chút nữa là tôi đã không nhận ra.

Sau khi quan sát kỹ càng, tôi mới nhận ra, người đó chính là Vương Thiết kiện.
Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại anh ta, rõ ràng anh ta càng trở nên sang trọng hơn, bộ vest trên người được cắt may tinh xảo, còn có chiếc đồng hồ Thụy Sĩ chơi lóa trên tay, sáng lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo,
Bảng vẻ hào hoa phong nhã, nụ cười tràn đầy tự tin, nếu không phải đã biết được anh ta là người như thể nào thì tôi còn tưởng rằng đó hẳn là một người giàu có hoặc là một ông chủ thành đạt nào.

"Nhìn thấy chưa? Trong vương quốc dưới lòng đất này, anh họ của cô đang sống một cuộc sống sung sướng như thần." Lục Kính Đình thì thầm bên tai tôi, sau đó còn cắn vành tai tôi.
Những lời này đã vô tình thổi bùng cơn giận dữ trong lòng tôi.

Thành tựu hiện tại của anh ta khiến tôi tự nhiên nghĩ đến việc Lộ khiết, cô ấy vì anh ta mà ở bên ngoài lăn lộn vất vả, chịu nhiều khổ cực, vậy mà cái người này lại ở đây sung sướng hưởng thụ, dựa vào dâu cơ chứ
Tôi tức giận siết chặt nắm đấm, không kìm được ý muốn muốn đánh ai đó, ngay lúc khi thể hung hằng của tôi chuẩn bị bộc phát ra ngoài thì đột nhiên bị Lục Kinh Đình kéo về phía sau.

"Đừng hấp tấp như vậy, xem tình hình trước đã "
Tôi nào có tâm trí quan tâm đến điều này, đột nhiên bị anh ta ngăn lại, cơn tức giận của tôi xông thẳng lên đỉnh đầu.

Tôi ngắng đầu lên, trừng mắt nhìn anh ta, giơ tay đẩy anh ta ra, chuẩn bị xông đến.
Nhưng lần này không cần anh ta nhọc lòng ngăn cản, bước chân tôi đột ngột dừng lại.
Lúc nãy không để ý, bên cạnh Vương Thiết Kiên còn có một người phụ nữ khác, cô ta mặc bộ đồ diễm dủa quyến rũ, khuôn mặt được tô vẽ tỉ mi, nhìn như thể cô ta đã thay đổi khuôn mặt của mình.

Tôi trợ mắt nhìn rất lâu nhưng mãi vẫn không nhận ra.

Cô ấy như con chim nhỏ nằm trong vòng tay của người đàn ông đang đánh bạc với Vương Thiết Kiên, đôi môi đỏ rực mim chặt của côta không biết là đang nói gì.
Nhưng thỉnh thoảng, cô ta lại nháy mắt với Vương Thiết Kiên, hơn nữa còn làm ra một số động tác mở ám.
Trò này cũng rất phổ biến, để người phụ nữ của mình nắm vùng bên cạnh đối thủ, từ đó có thể mệt hoặc đối thủ cũng như biết được mọi quân bài đổi thủ đang có, do vậy cơ hội chiến thắng của đối phương gần như bảng không.

Tuy nhiên, cách làm này không sẽ thường không có người chống lưng phía sau, vì vậy một khi bị phát hiện ra thì chắc chắn sẽ bị chết rất thảm,
Tôi không thể tin được mở to mắt, hai chữ "Lộ khiếp" bật ra khỏi miệng.

Sự thay đổi mỗi ngày của của cô ấy vừa khiến tôi bất ngờ, cũng vừa khiến tôi thất vọng hoàn toàn.
Lục Kinh Đình lại đặt tay lên vai tôi, cười nói: "Không ngờ phải không, nhưng điều cô không ngờ còn có rất nhiều.

Anh họ của cô hiện đang giúp ông chủ ở khu B.

Anh ta là người chịu trách nhiệm đánh bạc với khách.

Mà cô em gái cùng thôn với cô cũng chính là người của anh ta.

Hai người họ trong ứng ngoài hợp, không biết đã lừa đảo khiến bao nhiêu kẻ bị phá sản." “Nhưng không phải ông chủ ở đây đều là người của ông Phương sao..” Tôi lầm bầm một mình, ngay khi tôi nói xong, đột nhiên tôi hiểu ra điều gì đó.

Từ khi tôi biết được Lộ khiết là người của ông Phương, nhưng không rõ Vương Thiết Kiên đã làm thế nào để đưa Lộ Khiết đến chỗ của ông Phương.

Nhưng bây giờ xem ra chắc chắn giữa Vương Thiết Kiên và ông Phương phải có mối quan hệ nào đó, mà mối quan hệ này phân nửa là Lục Kinh Đình hoặc Kiều Lam.
Mặc dù tôi không chắc chắn, nhưng nếu Lục Kinh Đình có thể đưa tôi đến đây, điều đó có nghĩa người đứng đằng sau phân nửa là do anh ta, có khi anh ta và Kiểu Lam đã bàn bạc thương thượng xong xuôi hết rồi.
Trái tim tôi trở lên lạnh léo, tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi, sợ mục đích của anh ta khi đưa tôi đến đây.

"Lục Kinh Đình." Tôi ngắng đầu, nhìn anh ta không chớp mắt, sợ rằng sẽ bỏ lỡ một biểu cảm nào đó trên khuôn mặt anh ta: "Anh đưa tôi đến đây là muốn làm gi?"
Lục Kinh Đinh nhưởng mày: “Không phải cô vẫn luôn lo lắng cho cô nhóc kia sao? Tôi sẽ giúp cô, cho cô nhìn rõ tình hình hiện tại của cô ta.

Về phần cô làm gì tiếp theo là tùy cô."
Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì từ vẻ mặt của anh ta, tôi cũng không buồn phân tích suy nghĩ của anh ta.

Cũng không quan tâm anh ta có phải là có ý hay không, tôi quay đầu quan sát tình hình, trong lòng cần thận theo dõi từng hành động của Lộ khiết.
Bây giờ, bọn họ đang chơi đoán bài, trừ khi ăn gian, nếu không thì đó chính là một trò chơi may rủi.
Vương Thiết Kiên không có tham lam như tôi tưởng tượng, anh ta duy trì nhịp điệu thắng vài ván rồi lại thua một hai ván, cắn đối phương một cái rồi lại khiến họ ôm áp may mắn, cử thế từ từ bòn rút sạch tiến bọn họ.
Theo thời gian, mỗi chuyển động của Lo Khiết đều đại diện cho một con số, sau một thời gian dài quan sắt, tôi đã tìm ra hành động tượng trưng cho mỗi con
Tôi chế nhạo, nhìn khuôn mặt khó đoán cùng với nụ cười đắc thắng của Vương Thiết Kiên, lòng tôi cảm thấy ngột ngạt.
Tôi nắm chặt tay, quay đầu cười với Lục Kinh Đình.

Bất kể anh ta có phải là kẻ đứng sau Vương Thiết Kiên.

hay không, kể từ khi anh ta đưa tôi đến đây, dùng muốn hay không thì anh ta cũng sẽ phải chịu trách nhiệm: "Lục Kính Đình, anh có thể giúp tôi một việc được không?" "Cô nói đi."
Tôi kiếng chân lên, ghé sát tai anh ta, sau đó nổi với anh ta con số tương ứng với chuyển động mà Tô khiết thực hiện.

Ánh mắt tôi rơi vào khuôn mặt gần trong gang tác, làn da màu lúa mạch đẹp đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, ngược lại, con người màu sáng trong như hổ phách, sạch sẽ không chút hon tap.
Sau khi nói xong, tôi dừng lại, đứng thẳng lên, nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh Vương Thiết kiên “Dùng cách này để vạch trấn bọn họ, anh thấy sao?" "Có chắc chứ? Người đánh cuộc với anh họ cô chính là một kẻ độc ác tàn bạo có tiếng ở Thiên
Trường đó."
Tôi cười chế nhạo, trong lòng nghĩ điều này có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi chỉ muốn xem xem, nếu Tô khiết gặp phải khó khăn, liệu kẻ không tim không phải này có thể đứng ra bảo vệ Tô Khiết hay không? Hay là anh ta thực sự chỉ đang lợi dụng Lộ Khiết, không có một chút tình cảm nam nữ nào.
Lục Kính Đình thuận theo ý tôi, anh ta kéo tôi lại.

Vốn đĩ, tôi vốn dĩ muốn ở đây xem trò hay, nhưng khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo đi.
Lúc này bọn họ đang chuẩn bị mở bài, Lục Kính Đình tiến lên nắm lấy ngón trỏ bên phải của Lê Khiết đang vẫn vẽ vành tai, giễu cợt nói: "Đánh bạc suy cho cùng cũng cũng là tro chơi dựa vào may mắn.

Lừa gạt là không tốt."
Một câu nói đã khiến tất cả những ánh mắt đang vui vẻ trên bản đột nhiên thu lại, sau đó đổ dồn vào hai người chúng tôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui