Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Tôi nhẹ nhàng cười một cái, nói: " Anh Khải quá khen.

Tôi muốn mạo muội hỏi một chút, chuyện của em trai tôi đã sắp xếp thế nào rồi."
Tần Thiên Khải cúi người đến gần chỗ tôi, anh ta cầm lấy cây bút trên bàn rồi kéo lấy tay tôi, vừa nói vừa viết lên tay tôi một chuỗi dãy số.

"Trưa ngày mốt em kêu em trai gọi điện cho người này, chuyện sau đó tôi đã sắp xếp xong hết rồi.

Bây giờ người cũng đang từ Thượng Hải chạy đến
Lòng tôi dần dần trở nên nhẹ nhõm không ít, tôi gật đầu lia lịa, nằm số điện thoại trong tay như nằm được báu vật.

"Còn về vấn đề kinh doanh.

Sau khi chuyện của ông Phương được giải quyết, tôi sẽ cho em một lối thoát.

Có phát triển tốt hay không là tuỳ thuộc vào em."
Vẻ ngoài bí bí ẩn ẩn của anh ta tựa như khối u trong mắt tôi, tôi cố gắng gặng hỏi nhưng hết cách, anh ta chỉ làm một động tác im lặng, không tiết lộ, chỉ nói: “Miễn sao phù hợp với em là được.
Suốt ba năm làm tình nhân, ngoài những mưu mô thì tôi chưa từng tiếp xúc với bất cứ thứ gì khác.

Tôi không tò mò lắm, nếu anh ta đã không nói, tôi cũng không hỏi nữa.
Lòng hiếu kỳ của tôi không lớn, nếu anh đã không nói cho tôi thì tôi không hỏi.

Sau khi kết thúc sự tình, vốn dĩ tôi đi về luôn, ai ngờ Tần Khải lại giữ chặt tôi bảo tôi ở lại ăn cơm trưa.
Tôi không từ chối, trong lúc ngồi chờ đồ ăn lên có hơi nhàm chán thế nên tôi bèn nghĩ đến giải quyết chuyện kia.
Sau khi sau nghĩ một hồi, tôi móc chiếc điện thoại di động cất trong túi ra.
Đây là chiếc điện thoại dự phòng mà tôi đã mua trước khi đến gặp Nhạc Tin.

Đối với người đàn ông tính tình bạo ngược như tên đó, nếu không chuẩn bị trước thì sẽ không biết đối phó làm sao.
Vẻ mặt Tần Thiên Khải kinh ngạc, không nhịn được cười nhạo một tiếng: "Người ta hay nói suy nghĩ của phụ nữ tinh tế, quả nhiên là sự thật.

Em đã đoán trước được điện thoại của mình sẽ hư hỏng sao?" Tôi ngửa đầu cười cười, tiếp tục cúi đầu khởi động máy, sau đó đem văn kiện sao lưu đến di động mới.

Từ trước đến nay, tôi dùng di động sơ cua để phòng ngừa tình huống giống vậy.
Về phần video, tôi đã tải lên một bản sao trên điện thoại này ngay từ khi tôi mua điện thoại.

Nếu nói nó là cuối cùng thì đúng là nói dối.

"Đúng là lòng dạ đàn bà tựa kim đáy bể, em không sợ chuyện này lộ ra ngoài sẽ ăn không hết gói đem đi sao" Tân Thiên Khải thình lình cắm một cầu, có vẻ lơ đãng nhìn tôi mo video kia.
Tôi không vừa ý, vừa khéo léo tải video lên mạng, vừa nói: "Anh thấy tôi buộc hắn ký sao hợp đồng ư, hắn sẽ bỏ qua cho tôi à, dù sao cũng chết hết, tốt nhất là nên làm cho triệt để "
Tần Thiên Khải phụt một tiếng cười ra, tiếng cười kéo dài rất lâu, thật sự hiếm khi tôi thấy anh ta sang sảng cười như vậy nên nhất thời ngây người.

Anh ta bảo tôi có ý tứ, còn thấm thía vỗ vỗ bả vai tôi, nói: "Em yên tâm, tôi vẫn còn nhớ rõ việc em giúp tôi có được cổ phần, chỉ cần sau này chúng ta tiếp tục hợp tác vui vẻ, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho em"
Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, nhưng không nhìn ra được điều gì ẩn chứa sau con người màu đen ấy, ánh mắt thuần túy, nhưng lại thuần túy đến mức làm người ta không thể không suy diễn.
Tôi vĩnh viễn không thể nhìn ra được ý đồ trên gương mặt anh ta, vẻ mặt bây giờ của anh ta so với Lục Kính Đình không khác gì.
Lục Kính Đình cũng từng nói sẽ bảo đảm an toàn cho tôi nhưng đó là trong tình yêu, nó không đáng tin bằng người xa lạ này, có lẽ đôi khi lợi ích thực sự quan trọng hơn tình cảm.

Tôi nhếch miệng, trong phút chốc có chút cảm động.

Tôi hoảng loạn cúi đầu, giấu đi khỏe mắt rưng rưng, nhàn nhạt phát ra tiếng ậm ừ.
Sau khi video được gửi đi, tôi vừa ăn trưa vừa xem lại, nó đã lên hotsearch.

Nó nằm ở vị trí đầu tiên trong thanh tìm kiếm, tựa như chuyện vô sinh của Triệu Mộng Tuyết, trở nên phổ biến lần nữa.

Video còn bị biến đổi đa dạng rồi chia sẻ, chuẩn xác nhất là, người ta đồn đãi Triệu Mộng Tuyết vô sinh vì ăn trộm vịt.
Các loại bình luận chửi rủa cùng trách cứ cuồn cuộn không ngừng dưới bài đăng.

Tôi nhìn một hồi thì buông di động, đối với kết quả này tương đối vừa lòng.
Sau khi ăn xong, tôi lên xe của Tần Thiên Khải, vốn anh ta muốn đưa tôi trở về, nhưng lái xe được một đoạn, Tân Thiên Khải có hơi lo lắng hỏi tôi có muốn đi cùng tạm thời đi cùng anh ta không, tôi biết anh ta đang lo chuyện hot search, sợ Triệu Mông Tuyết đến tìm tôi gây chuyện.
Nhưng trấn được một ngày chứ không trốn được sau này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Tôi quay mặt đi, nhìn ra cảnh chen chúc ngoài cửa sổ xe rồi lắc đầu, "Cứ về khách sạn đi,tôi chờ cô ta tới tìm."
Xe đột nhiên phanh gấp khiến cả người tôi hơi chúi về phía trước, nhưng ngay sau đó xe lại quay về với tốc độ không đổi.

Tôi quay đầu nhìn biểu tình nghiêm trọng của anh ta, giọng nói trầm thấp của anh ta cứ như vang vọng từ trong thung lũng sâu thẳm: "Thật không hiểu được em
Dứt lời, anh ta quyết đoán đưa tôi về khách sạn.

Lúc sắp xuống xe, tôi cười vẫy vẫy tay nói, "Nếu có chuyện gì xảy ra thì vẫn còn có cái này."
Anh ta đương sửng sốt, tôi làm bộ không nhìn thấy, quay người xuống xe.
Tôi đứng bên ngoài trưng ra nụ cười nhạt, lúc này anh ta mới phục hồi tinh thần lại, không nói gì mà quay đầu lái xe đi.

Nhìn chiếc xe dần biến mất ở phía xa, tôi mới xoay người chuẩn bị tiến khách sạn.
Mới vừa quay đầu, trước mặt bỗng có một bóng người xà xuống, một tấm vải đen đồng thời phủ xuống, quấn chặt lấy tôi
Tôi bàng hoàng, vùng vẫy vội vã nhưng mũi và miệng đã bị một tấm vải đen che lại.

Một mùi khét lẹt xẹt qua mặt, tôi thầm gào thét dở khóc dở cười, bấm vào cái nút trên chiếc vòng đá sặc sỡ trước khi ngất đi.
Khi tôi tỉnh lại, toàn thân tôi nặng như chì và lạnh toát, như thế nằm trên bằng, cái lạnh thấu xương từ vỏ não xâm nhập vào xương tủy khiến tôi rùng mình vì lạnh.

Tôi muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng như sắt, không mở ra được.
Cho đến khi một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt tôi, tôi mới mở mắt qua bức màn nước.

Lúc đầu là màu xám, sau một phút thì rõ dần.

Một vài đôi chân lủng lẳng bước đến trước mặt tôi, không khí nồng nặc mùi bụi và mùi lạ, khó chịu vô cùng.
Đột ngột tôi bị đá, cú đá trộn lẫn với bụi bẩn hướng thẳng vào khoang mũi khiến tôi không khỏi nghẹn ngào.
Tôi họ khan hai tiếng, đầu choáng váng, tóc bị túm lấy ém đầu ngẩng lên "Này, đừng có mà giả chết, bà chủ có chuyện muốn hỏi cô."
Người đàn ông vừa tát vừa vỗ mặt tôi.

Tôi lê tấm thân gục xuống nhìn xung quanh, lúc này tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ vô cùng chật hẹp, giống như một ngục tối cổ xưa, bừa bộn và tồi tàn.
Trước mặt có một cái ghế đẩu sạch sẽ, Triệu Mộng Tuyết ngồi trên đó, nhìn xuống tôi một cách trịch thượng, xung quanh toàn là những tên côn đồ.

"Ái Phương, cô nói thật không? Tôi rất tin tưởng cô.

Chuyện vô sinh của tôi là do Lục Kính Đình và những người khác truyền ra.

Kết quả là trên mạng xuất hiện một đoạn video như vậy.

Cô thực sự không sợ chết? Tưởng tôi không dám làm gì cô." Triệu Mộng Tuyết nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy từ trên ghế đi tới ngồi xổm trước mặt tôi, lạnh lùng bóp cổ tôi, đầu ngón tay của cô ta lạnh lẽo, hơn nữa móng tay còn bén nhọn, lúc túm lấy cổ tay tôi tựa như mấy con dao nhỏ cắt vào da thịt.
Tôi run run bả vai, mồm muốn cất giọng nói nhưng lại bị cảm giác đau đớn ập tới: "Nói, có phải có truyền video ra không".

Tôi khó có thể đáp lại lời cô ta làm Triệu Mộng Tuyết như phát rồ, vẻ mặt hung ác, rít gào giảng một cái tát lên mặt tôi.
Tiếng đánh vang lên khiến tại tôi ù ù, toàn bộ thân thể mềm yếu vô lực ngã trên mặt đất.

Tôi họ khan hai tiếng, cất giọng nói, chịu đựng cơn đau phát ra tiếng: "Không phải " "Còn nói không phải, ngoài cô ra còn ai nhằm vào tôi nữa." Triệu Mộng Tuyết giận tím mặt, đột nhiên đứng dậy, một bên rồng một bên dùng sức đạp tôi mấy đá, muốn đá cho xương của tôi tan thành từng mảnh cũng còn chưa hết giận.
Tôi đau đến lười nhúc nhích, nằm trên mặt đất ôm đau đớn cuộn tròn, không còn sức lực nói với cô ta: " Chuyện này Lục Kính Đình cũng biết" cô ta không tin, xì một tiếng khinh miệt: "Ái Phương,cô khi tôi ngốc sao, mắc mớ gì mà bọn họ muốn trắng trợn nhằm vào tôi, cô mới ở trong cái vòng này ba năm, chỉ mới có chút lươn lẹo mà dám ở trước mặt tôi múa rìu qua mắt thợ, cô còn non lắm."
Lòng tôi khinh miệt không thôi, đem thân thể cuộn tròn càng khẩn, vẻ mặt thống khổ: "Tôi không lừa cô.

Một người không quyền không thể như tôi nào dám làm cản trước mặt Thái Tuế ? Nếu chỉ là ý định của tôi, tôi làm sao có khả năng đóng gói một căn phòng riêng trong tòa nhà màu đỏ của ông Phương mà giao cho cô." cô ta đã bị dao động bởi những lời nói của tôi.

Biểu cảm trên khuôn mặt liên tục thay đổi.
Trầm mặc hồi lâu, nằm tay siết càng chặt, đột nhiên cô ta đem điện thoại nên trên trán tôi, hướng về tôi mà rống giận: "Mặc kệ cô có liên quan thế nào, tôi không vui thì cô cũng đừng nghĩ mình được an ổn"
Nói đoạn, đột nhiên cô ta ngồi lên người tôi, đôi tay gắt gao đè nặng bả vai tôi.

Tôi bị cô ta làm cho đầu váng mắt hoa, chưa kịp định thần đã nghênh đón thêm đau đớn kịch liệt.
Cô ta nhéo bả vai tôi, hung hăng đè tôi trên mặt đất, bộ mặt dữ tợn, tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

khiến tôi muốn phản kháng tìm đường sống cũng không được, chỉ có thể đứt quãng nói: "Tôi cũng bị ép buộc, tôi cũng bị lừa, cũng bị lợi dụng, cô trút giận lên người tôi thì kẻ đắc thắng vẫn là bọn họ."
Cũng may câu nói này có tác dụng, cô ta ngừng bạo hành, màu đỏ tươi trong mắt phảng phất như dã thú, tràn ngập căm ghét cùng phần nộ, còn đan xen cảm giác khiến người hít thở không thông.

Tôi sợ cô ta không tin, lại tiếp tục nói: "Lục Kính Đình lợi dụng tôi, lừa tôi.

Tôi ly hôn với anh ta thì anh ta hại tôi mất con.

Mà sở dĩ, anh ta nhằm vào cô là bởi vì vi muốn dùng lực lượng của cô đối phó với ông Phương."
Biểu cảm của Triệu Mộng Tuyết giãn ra, bịt kín một tầng nghi hoặc: "Cô có gì chứng minh lời mình nói." "Tôi có thể cho cô xem giấy ly hôn, còn nữa người anh ta yêu là Kiều Lam, chuyện này cô tùy tiện hỏi thăm thì biết.

Kiều Lam bị ông Lục bắt gả cho ông Phương, Lục Kinh Đinh cũng vì Kiều Lam mà tới đây.

Chỉ cần khiến cô nghĩ hết thảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui