Anh ta với vẻ mặt đen tối luôn hỏi tôi tại sao.
Đôi chân dài từ trên giường bước xuống, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng.
"Không phải em đã hứa làm người phụ nữ của tôi sao? Tại sao lại không được? Hay là em không bỏ được Lục Kính Đình?"
Bị anh ta hỏi như vậy, trong trái tim tôi giống như có một tảng đá lớn chìm sâu xuống đáy.
Tôi cũng đang tự hỏi bản thân tại sao mình không thể chấp nhận anh ta, đã hơn ba năm rồi, vẫn còn giữ bốn chữ “thủ thân như ngọc" sao? Vốn không phải là một người cao quý gì, có cần thiết phải giả bộ trong trắng như vậy không?
Tôi chỉ chần chừ một lúc, nhìn thấy ánh mắt bất an và nhẫn nhịn của anh ta, thật sự không chịu nổi, tôi nghiến răng đi đến, vươn người rời khỏi giường, chủ động đặt lên môi anh ta một nụ hôn nhàn nhạt.
Nâng hai bên má anh ta lên, tôi đè nén sự áy náy trong lòng lại.
“Đừng nghĩ lung tung nữa, em thực sự không có suy nghĩ gì đối với anh ta, anh biết em hận anh ta, hận không thể giết chết anh ta, làm sao có thể vẫn còn có tình cảm được!"
Nói xong, tôi khiến cho nụ hỗn càng sâu hơn và sẵn sàng chủ động tiến sâu vào miệng anh ta, tôi cố dụi dụi đôi môi khô khốc của anh ta nhưng dù có thể nào tôi cũng không thể di chuyển được.
Anh ta ngồi trên giường cứng đờ như một tảng đá và nhìn tôi chăm chú.
Thật lâu sau đột nhiên anh ta ôm lấy tôi, lăn qua đè tôi dưới người, điển cuồng đi vào sâu trong khoang miệng, thăm dò, mút đầu lưỡi tôi đến tê dại.
Quần áo trên người đều tự nhiên mà bị cởi đi hết một nửa, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy trống trải, rất lâu cũng không biến mất, cũng không thể cố hết sức để đáp lại anh ta.
Anh ta không quan tâm đến sự phản kháng nhẹ của cơ thể tôi, ngón tay thô ráp sờ soạng trên người tôi, một tay kéo áo lót xuống đến eo, một tay đặt lên bầu ngực căng tròn, nhiệt tình nhào nặn.
Đến lúc này tôi cũng thấy có cảm giác, muốn buông bỏ để tận hưởng, liền đem hai tay đưa qua cổ anh ta ôm chặt.
Lúc này, điện thoại dưới chân giường đột nhiên vang lên
một tiếng nhạc lớn.
Bầu không khí mập mở trong phòng khó lắm mới có được cuối cùng cũng đột ngột kết thúc bởi tiếng ồn đó.
Chu Phong dừng lại, rời khỏi cổ tôi, nghiêng đầu nhìn điện thoại dưới giường.
Tôi thở gấp, đứng dậy sau khi anh ta lật người lại, tôi xuống khỏi giường, nhìn màn hình hiển thị trên điện thoại, là cuộc gọi của Nhạc Tín.
Tôi sửng sốt rồi nhanh chóng dập máy, sợ anh ta gọi lại nên tắt máy đi.
“Là ai?" Giọng nói nặng nề của Chu Phong từ phía sau
truyền đến.
Tôi ném điện thoại di động leo lên giường, khoác tay lên cổ anh, cười nói:
“Là Lục Kính Đình, không có chuyện gì.
Tiếp tục đi."
Tôi sợ anh ta tức giận nên vội vàng đưa miệng sát lại, nhưng còn chưa hôn đến đã bị Chu Phong đẩy ra sau một chút, kéo dài khoảng cách.
Trên mặt anh ta không còn sự điên cuồng cùng tức giận, chỉ còn cảm giác thỏa mãn như được cho ăn no, khỏe miệng nở nụ cười dịu dàng, hôn nhẹ lên trán của tôi một cái.
“Đồ ngốc, tôi đã biết ý tứ của em rồi, hoài nghi em là do tôi sai, em đừng để trong lòng!”
Tảng đá không yên trong lòng chậm rãi bỏ xuống một phần, tôi thầm cười nhạo một tiếng, cánh tay ôm cổ hắn siết chat hon
“Làm sao có thể "
“Lần này em không phải là tình nhân, mà là người phụ nữ mà tôi thực sự muốn ở bên cả đời, cho nên chuyện này vẫn là nên để đến đêm tân hôn, tôi tạm thời tha cho em.
Khi nào đến thời điểm đó, em phải bồi thường lại cho tôi thật tốt day." Đôi mắt anh ta mang theo ý cười, đầy yêu thương đưa tay lên vuốt chóp mũi của tôi.
Một động tác nhẹ nhàng khiến
tim tôi lỡ mất một nhịp.
Cảm giác thật sự rất khó tả, thế nhưng nó không phải là rung động.
Vẻ mặt của tôi cứng đờ, nhếch khóe miệng, phải thật lâu mới nặn ra được một chữ.
Sau đó, Chu Phong đi đến văn phòng, để tôi ở nhà nghỉ ngơi.
Anh ta vừa rời đi, tôi nhanh chóng chạy vào phòng tắm rửa sạch mồ hôi sau một màn kịch liệt, sau đó thay quần áo sạch sẽ ngồi trên sô pha mở điện thoại.
Ngay sau khi tôi bật điện thoại, Nhạc Tín vẫn kiên trì gọi đến, tôi nhanh chóng kết nổi và tiếng nói dồn dập như sấm từ phía bên kia truyền đến.
“Tân Ái Phương, cô thật không biết sợ? Dám nói dối tôi.” Tôi khàn giọng một tiếng, đưa điện thoại ra xa rồi bật chế độ loa ngoài, tại tôi ù đi bởi giọng nói của anh ta.
“Anh Nhạc, tôi nói trước là chuyện này không liên quan gì đến tôi, muốn trách thì trách chính anh quá tin lời tôi mà thôi.” Tôi cười nhạo anh ta, cũng không bào chữa cho sự lừa dối của mình.
Đồng thời, tôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hung dữ của Nhạc Tín.
Sợ rằng nếu tôi ở trước mặt anh ấy bây giờ, tôi tuyệt đối không thể sống nổi hai giây.
Nhạc Tín nghiến răng dữ dội, từ trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng sức anh ta dồn lên răng của mình.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi, nhưng anh ta chỉ có thể giữ một bụng tức giận, qua một lúc lâu mới hỏi tôi rốt cuộc muốn gì.
Tôi không nhanh không chậm trả lời.
“Không có gì, tôi chỉ muốn nhận một phần cổ phần bên kia của anh mà thôi, còn về việc lan truyền video của Triệu Mộng Tuyết chỉ đơn giản là vì cô ta nợ tôi."
Mặc dù việc Triệu Mộng Tuyết nhắm đến tôi cũng là do tôi tự làm tự chịu, nhưng đối với một người đã bị tổn thương thì không có đủng hay sai.
Nhạc Tín hơi thở dồn dập từ bên kia truyền đến, một hồi
lâu không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ những lời
chuẩn bị nói với tôi.
Trong lúc yên lặng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tôi nói ngay:
“Đúng rồi, tôi quên nói với anh, Triệu Mộng Tuyết đã tìm tôi rồi, cô ta ngăn tôi phối hợp với anh để tính toán chuyện của cô ta.
Tôi sợ rằng những ngày yên ổn của anh sẽ không còn bao lâu nữa đâu.
“Cô đồ khốn nạn."
Nhạc Tín mắng một tiếng nhưng chẳng có chút sức lực
nào.
Tôi không nhịn được nở nụ cười, người ngoài đều biết rằng Nhạc Tín là người biết chơi đùa nhất, thế nhưng giờ lại đang bị tôi chơi xỏ.
Đáng tiếc anh ta không ở trước mặt, nếu không thì tôi còn có thể thưởng thức cảnh này hơn nữa.
Khi tôi gặp anh ta lần đầu tiên, sự tàn nhẫn và quyết đoán so với sự bất lực và tức giận hiện tại của anh ta, thật giống như ở thế giới khác vậy.
"Tân Ái Phương, tôi sẽ giết cô .
Nghiến răng nghiến lợi lúc lâu, mới ác độc nói ra những lời này, tuy rằng cũng làm tôi thấy sợ hãi, toàn thân run rẩy, nhưng không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.
Tôi không nhịn được nhếch khóe miệng, thay thế sự hoảng sợ trong lòng bằng sự giễu cợt, nhàn nhạt đáp lại anh.
“Tôi đang đợi đây
Rồi tôi cúp điện thoại.
Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi nhận ra rằng tay mình đang run rẩy và trên khuôn mặt của tôi không có lấy một chút ý cười nào.
Tôi cảm thấy sợ hãi, sau này mọi thứ tôi không thể dự đoán được, chỉ mong rằng sự trùng hợp ngẫu nhiên có thể xảy ra ở khắp mọi nơi sẽ không liên quan gì đến tôi
Tôi năm bàn tay run rẩy hồi lâu mới bình tĩnh lại, chưa kịp định thần thì đã gần năm giờ.
Tôi hít một hơi thật sâu và gọi điện cho Gia Kiệt.
Trong lúc gọi điện thoại, tôi nhớ lại những gì Lục Kính Đình đã nói với tôi, anh ấy biết việc Tân Gia Kiệt sẽ rời đi.
Nếu anh ấy muốn, tôi e rằng nếu tôi ra tay chậm một chút chỉ sợ Tân Gia Kiệt sẽ không thể rời đi được.
May mắn thay, cậu ta đã nhanh chóng bắt máy.
“Này, Tân Gia Kiệt, em đã xin nghỉ chưa vậy?”
Giọng tôi nói cùng lúc với khi cậu ta lên tiếng gọi Cậu ta bình tĩnh lại một lúc, nhỏ giọng nói:
“Không, anh rể nói, anh ấy không ly hôn với chị, mà chỉ là cãi nhau thôi.
Chị gái, nói cho em biết có chuyện gì vậy?” Đầu ngón tay tôi dừng lại, sự giận giữ ở ngực như ngọn
lửa thiêu đốt, tôi chặt răng, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Em tin anh ta hay tin chị đây?” Tân Gia Kiệt dừng lại, lo lắng nói.
“Tất nhiên là tin chị rồi, nhưng chị cả, bố mẹ không còn nữa, anh rể là người đàn ông tốt.
Không chỉ em mà cả bố mẹ, em mong chị có thể hạnh phúc, không nên vì những cãi vã nhỏ nhặt "
Tôi quá lười để nghe cậu ta nói chuyện, mất kiên nhẫn nói:
“Vậy em nói xem, giam cầm chị hơn hai tháng, mỗi ngày đều bắt chị dùng thuốc thúc sinh, buộc chị phải sinh ra một cái thai đã chết.
Một người đàn ông như vậy liệu có phải là một người đàn ông tốt? Phản bội chị, đây có phải là những gì một người đàn ông tốt nên làm không?”
Tôi đã không chịu được nữa mà nói ra tất cả, nhưng không thể nói gì về việc Lục Kính Đình là người gián tiếp giết bố mẹ tôi.
Tôi sợ rằng Tân Gia Kiệt cũng sẽ bị cuốn vào mối thù hận này.
Tân Gia Kiệt im lặng, nhưng hơi thở bên kia dần trở nên nhanh hơn, cậu ta lo lắng và không thể tin vào tai mình.
Tôi cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, bất lực vén tóc trên trần, xoay người đối diện với cửa sổ.
“Tân Gia Kiệt, nghe chị này, em không biết chuyện gì đã xảy ra với bọn chị đâu.
Đừng tin lời anh ấy, chị sẽ không làm hại em.
Chị cũng biết nên cư xử thế nào, vậy nên chị xin em, hãy nghe chị một lần, được không?
Tôi bật khóc, giọng nói của tôi tự nhiên xen lẫn cả tiếng khóc.
Mỗi lần nhìn thời gian trôi qua, lòng tôi lại càng thêm lạc lối.
“Được rồi, chị gái, em nghe chị, nhưng chị vẫn đang ổn Tân Gia Kiệt sợ hãi trước giọng điệu của tôi và nhanh
chóng dùng lời nói dỗ dành vì sợ sẽ khiến tôi tổn thương.
Tôi
thở phào nhẹ nhõm, mím chặt môi, bình tĩnh lại.
“Nghe chị nói, chị sẽ gửi cho em một số điện thoại, mấy ngày này em cứ gọi điện cho anh ta, để anh ta đến đón, sau đó em đi theo anh ta là được.
Không được để cho người khác biết."
“Được."
Cậu ta đồng ý, tôi cũng không giữ máy lâu, liền cúp máy.
Gửi cho cậu ta số điện thoại Tần Thiên Khải đã đưa, sau đó trái tim đang thấp thỏm lo lắng của tôi cũng đã bình ổn trở lai.
Thời gian cũng không còn sớm, vào ngày cuối cùng với Lục Kính Đình cùng nhau ngủ một đêm và nói chuyện được đôi ba cầu dù cho mọi chuyện đã kết thúc.
Sau đó, anh ấy.