Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Tôi yên lặng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ngay lập tức hỏi: "Trước kia ở bên cạnh em, anh không ngừng gọi tên một người phụ nữ, chuyện đó là sao?”
Trước kia tôi là tình nhân của anh ta, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám hỏi như thế này.

Thế nhưng, hiện tại tôi đã bị đuổi đánh tới cùng, chỉ cần là như vậy đã thuận cho tôi thêm sức mạnh.
Anh ta sửng sốt một chút, đột nhiên nở nụ cười, ôm đầu tôi.

Ở trên gáy tôi đánh nhẹ một cái, hơi thở nhàn nhạt dừng trên mặt: “Đứa ngốc, buổi tối hôm đó không ngủ lại đang suy nghĩ lung tung những thứ này.
“Vậy rốt cuộc là thế nào?" Tôi giả vờ dầu môi bất mãn, bày ra dáng vẻ ghen tuông nhưng thực tế trong lòng không để ý chút nào.
Anh ta sờ gò má của tôi, ôn nhu nói: "Sau khi em rời đi, tất cả bọn họ đều bị tôi đuổi đi.

Hiện tại tôi một lòng một dạ yêu em.
Tôi có chút hoảng sợ khi ánh mắt anh ta nhìn tôi, theo bản năng dời mắt đi.

Quay đi quay lại, chỉ cần nhìn đối phương lâu hơn một chút, cô nam quả nữ cọ sát ra tia lửa, sau đó làm ra chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản được.
Xoay người đồng thời thở dài một tiếng, anh ta ở phía sau cười nhẹ, ôm tôi chặt hơn.

Ngày hôm sau, Chu Phong rời đi từ khi còn rất sớm.

Lúc
đi còn nói ngày hôm nay có chuyện quan trọng muốn làm, đoán chừng buổi tối không về được, dặn dò tôi chú ý ăn cơm, nghỉ sớm một chút.
Tôi gật đầu, nhìn bóng lưng anh ta rời đi, ngay sau đó cũng đứng dậy dọn dẹp một chút rồi xuống tầng ăn cơm.

Lúc ăn cơm tôi gọi cho Triệu Mộng Tuyết, mặc dù bây giờ là quan hệ hợp tác nhưng thái độ của cô ta đối với tôi
vẫn rất lạnh lùng: "Có chuyện gì?”
“Tôi giúp cô chuyện video tẩy trắng, tôi cần cô giúp một chuyện"
“Việc này cũng là việc cô nên làm, lại còn tìm tôi giúp
đỡ? Cô là đang nằm mơ sao?”
Khóe miệng tôi giật giật, thở dài một cái, giọng điệu không chịu thương lượng nói với cô ta: "Được đó, vậy cô đến giết chết tôi đi, tôi cũng không giúp cô nữa, cô chịu vết nhơ này cả đời đi.”
Vừa dứt lời, Triệu Mộng Tuyết ngay sau đó liền hỏi tôi có chuyện gì, trong nháy mắt trở mặt khiến lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này tôi mới từ tổn hỏi cô ta: "Tôi nhớ Chu Phong có một mối tình, người đó bị cô giải quyết, hình như còn là sinh viên, tên là Cao Ái Nguyệt, cô còn nhớ không?” “Cô hỏi cái này để làm gì?” Giọng nói Triệu Mộng Tuyết
trầm xuống, rất bất mãn đối với câu hỏi của tôi.
Chính là ở trước mặt vợ cả nói về tiểu tam, tiểu tử, ai sẽ vui mừng cho nổi chứ.
“Tôi chỉ muốn biết Cao Ái Nguyệt hiện tại như thế nào, ở
Cô ta yên lặng không lên tiếng.

Tôi sợ cô ta không nói cho tôi biết, lại bổ sung một câu: "Tôi nghĩ cô để ý Chu Phong như vậy, chuyện này chắc là anh ấy chưa biết."
Đúng như dự đoán, nghe thấy những lời này cô ta cũng không giấu tôi nữa, nói ra toàn bộ: “Cô ta đúng là sinh viên, sau khi rời bỏ Chu Phong hình như là tìm kim chủ mới, dựa vào quan hệ với kim chủ, hiện tại cô ta đang học trường dạy nghề ở Hoa Châu, Thanh Đông.

Còn chi tiết tôi sẽ gửi cho cô sau."
Tôi ừ một tiếng, sau khi cúp điện thoại không lâu, cô ta quả thực gửi thông tin đến cho tôi.

Tôi nhìn địa chỉ, gọi xe, khi cơm nước xong thì xe cũng đã đến.

Sau một tiếng đi xe cũng tới trường dạy nghề mà Cao Ái Nguyệt đang ở, còn là ngành hàng không.
Hôm nay là thứ tư, lúc này mặc dù đang là thời gian lên lớp thế nhưng trong trường học vẫn có người đến người đi, học sinh tự do ra vào.
Trước kia tôi đã từng gặp Cao Ái Nguyệt, nhưng đã lâu như vậy nên hiện tại không nhớ rõ, vì thế chỉ có thể đợi ở chờ thử vận may.
Đợi đến khi 12 giờ tan học, học sinh không cầm được như dòng nước lao ra ngoài.

Ánh mắt tôi sắp không theo kịp sự lui tới của học sinh, không rõ nhìn chăm chú bao lâu, cuối cùng cũng coi như nhìn thấy một nữ sinh mặc đồng phục tiếp viên hàng không màu lam đậm từ bên trong đi ra.

Bên cạnh cô ta cũng có mấy cô gái ăn mặc giống nhau, vừa nói vừa cười đi về con phố đối diện trường học.
Tôi cũng nhanh chóng đi theo, qua đường lớn mới ngăn bọn họ lại.
Cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi nhưng lớp trang điểm trên mặt làm cho cô ta có vẻ trưởng thành hơn.

Một thân váy đồng phục bó sát càng tăng thêm sự gợi cảm.

Đôi chân thon dài cùng với da thịt mịn màng, đây chỉ có thể là người luôn chăm sóc thân thể mới có được.
Tuổi trẻ đẹp đã giống như những món ăn khiến đàn ông đều yêu thích.

Cũng khó trách sau khi rời khỏi Chu Phong nhanh như vậy đã tìm được kim chủ khác, nhìn dáng vẻ thoải mái, cuộc sống từng ngày trôi qua cũng tốt.
Lúc đầu tôi hơi kinh ngạc, sau đó chậm rãi ổn định lại: “Cô Cao, có thể nói chuyện một lúc không?"
Cao Ái Nguyệt ngơ ngác một lúc, làm ra vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ vào tôi ngạc nhiên nói một chữ 'cô, ấp ủng nửa ngày cũng không nói được một câu đầy đủ.

Tôi biết cô ta đã nhận ra tôi rồi, nhìn bạn cô ta bên cạnh,
dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính: “Có một số việc muốn
nói chuyện riêng với cô một lát, chắc cô cũng hiểu.

Cô ta không nói hai lời, nhanh chân bước đến năm lấy cổ tay của tôi, cười nói với bạn bè nói bên này có chút chuyện bảo mọi người đi trước.
Bạn bè có ta có hơi tò mò nhưng cũng không nói gì, xoay người rời đi.

Cao Ái Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lập tức hất tay tôi ra,
vênh váo tự đặc trào phúng nói: "Làm sao? Vợ cả không tìm
tới cửa, vợ lẽ bị chồng ruồng bỏ nên tới tìm tôi để trút giận
hay sao?"
Tôi không ngờ tới cô ta nói chuyện lại chuẩn như vậy, sửng sốt một chút, sau đó cười nhẹ: “Cũng không phải tới tìm cô gây phiền phức, chỉ là có chút chuyện, cô nhất định phải đứng ở đường lớn nói chuyện?"
Cô ta có vóc dáng hơn người, hai người đứng ở trong đám đông, có rất nhiều người quay đầu lại nhìn, còn có người hướng về phía bên này huýt gió
Cao Ái Nguyệt ngược lại không ngốc, theo tôi tìm một chỗ yên tĩnh uống trà nói chuyện.

Nhưng vẫn thiếu kiên nhẫn hỏi tôi đến cùng là muốn nói cái gì.
Tôi cũng đi thắng vào vấn đề: “Không có gì, chính là video trên mạng, cô xem đi.

“Là người vợ quá trớn kia của Chu Phong?” Cao Ái
Nguyệt giễu cợt một tiếng, vô cùng xem thường, thậm chí
còn cười trên sự đau khổ của người khác.

Tôi gật gù, tiếp tục nói: “Xem ra cô cũng biết, vậy tôi cũng không nói nhiều, tôi cần cô giúp tôi một chuyện, tùy tiền ra giá.
Làm nghề này đều là vì tiền, thân thể cũng có thể bán đi thì còn có cái gì không thể bán nữa đâu.
Cao Ái Nguyệt chính là như vậy, nghe thấy giá cả hai mắt sáng lên, lại gần phía tôi, gấp gáp hỏi nên làm cái gì.

Tôi từ tốn nói: “Tôi hi vọng có gánh cái nồi này.

Nói với
bên ngoài là có thích Chu Phong, ghen ghét với Triệu Mộng
Tuyết nên mới tung video này lên mạng hãm hại Triệu Mộng Tuyết.

Thế nào?" Vừa dứt lời, Cao Ái Nguyệt liền làm vỡ cái cốc: "Con mẹ nó cô muốn hại tôi? Làm như vậy kim chủ sẽ đánh gãy chân tôi.
Cô muốn tôi phải sống như thế nào?”
"Cô có thể giấu mặt." Nói như vậy còn ai lại không nguyện ý làm.

Trong lòng Cao Ái Nguyệt cảnh giác, nghiêng đầu đánh giá tôi một lúc, cuối cùng vẫn nói không làm.
Tôi luống cuống, âm thanh nặng nề: “Bao nhiêu tiền cũng không làm?”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực nói: "Không làm."
Tôi hít một hơi, cảm thấy không còn gì để nói, vì lẽ đó nên đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Mới vừa đứng dậy khỏi ghế, cô ta đã buông hai tay trước ngực xuống, quay đầu gọi tôi lại: “Chi bằng như vậy đi, hôm nay cô đi theo tôi một chuyển, tôi
sẽ đồng ý giúp cô chuyện này.

Bước chân tôi sững sở tại chỗ.

Buồn bực quay đầu nhìn có ta đang cười nhạm hiểm không biết muốn làm gì, thế nhưng tôi vẫn có cảm giác bất an, vì vậy nhất thời không có
đồng ý với cô ta.
Cô ta sợ tôi không đồng ý, ngay sau đó đứng dậy, cúi đầu xắn tay áo: “Thật ra tối nay tôi có một khách hàng khó hầu hạ, cô đã là lão luyện trong ngành này, biết nhiều thủ đoạn đối phó.

Vì thế tôi nghĩ cô đi giúp tôi hầu hạ người ta
Tôi không nghi ngời lời của cô ta, cảm thấy đây cũng là chuyện rất bình thường vì thế thở phào nhẹ nhõm, đồng ý.

Kết quả buổi tối sau khi đi tới cùng với cô ta, tôi dần dần cảm nhận được sự bất an.
Đây là một quán rượu ở Nam Giang.

Bên trong xa hoa trụy lạc, người đồng nghìn nghịt, đều là những người không giàu sang thì cũng cao quý.

Vừa vào cửa thì có một người nồng nặc mùi rượu dẫn đi, nghĩ thầm đây là người mà lần này Cao Ái Nguyệt bảo sẽ khó hầu hạ.
Cao Ái Nguyệt dẫn tôi rời khỏi chỗ huyên náo kia lên tầng, dừng trước cửa một căn phòng riêng.
khỏe miệng cô ta nở một nụ cười quái dị, chỉ có một tia sáng mờ mịt giữa đêm tối: "Chính là nơi này."
Tìm của tôi đập nhanh, lúc cô ta mở cửa ra, nhìn vào trong phòng.

Đập vào mặt chính là căn phòng hơn mười mét vuông, tiếng nhạc như sấm bên tai, còn có nồng nặc mùi rượu lẫn với mùi thuốc lá phả vào mặt.

Trong phòng có một cái ghế salon bằng da thật, mà trên ghế có vài người đàn ông, kì lạ là đều không có gọi bất kì cô gái nào.
Tôi nhanh chóng nhìn lướt qua, đoán xem ai là người mà Cao Ái Nguyệt hầu hạ, cũng không để ý mấy người đàn ông xung quanh.

Chỉ nhìn thấy Nhạc Tín mặc áo khoác màu đen, đặt chân lên bàn, đầu ngón tay kẹp điều thuốc, ánh mắt âm u lạnh lẽo trong nháy mắt liền dừng trên người tôi.
Đầu ngón tay tôi run lên, muốn xoay người tránh đi, còn chưa kịp quay đi đã bị Cao Ái Nguyệt ở phía sau đẩy vào, để lại cho tôi là tiếng đóng cửa nặng nề.
Âm thanh thâm trầm của Cao Ái Nguyệt từ phía sau vang lên: "Đắc tội với anh Nhạc đây, cô Tân à, lá gan của cô cũng không nhỏ.
“Cô..." Tôi kinh ngạc xoay người lại, nhìn cô ta hai tay khoanh trước ngực, yêu kiều cười khẽ đi về phía Nhạc Tín, táo bạo đem cánh tay phải của Nhạc Tín nhấc lên sau đó tự mình ngồi xuống bên cạnh anh ta như chim nhỏ nép vào trong lồng ngực anh ta.
Nhạc Tín ôm cô ta vào trong ngực, dụi điều thuốc vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui