Chúng tôi đã đi đến một cửa hàng lẩu chuẩn vị Trùng Dương.
Mặc dù ở phía Thanh Đông không thích cay, nhưng cửa hàng này vẫn có rất nhiều người lui đến, phòng tốt cần phải được đặt trước.
Chị Tưởng Thanh tính tình sảng khoái, rất thích ăn cay, cho nên đã đặt trước xong xuôi, lôi kéo tôi đến ăn.
Tôi không kiêng nể gì về chuyện ăn cay, vì vậy cũng chẳng có ý kiến gì.
Trong phòng ăn, chị ta ăn rất vui vẻ, tâm trạng thoạt nhìn cũng tốt hơn nhiều so với trước đây.
Tôi nhịn không được hỏi chị ta có phải chuyện của lão Tôn đã được cải thiện hay không thì chị ta khoát tay.
“Còn có gì tốt hơn chứ, chị nhìn thấu hết, người đàn ông như vậy, có mới nới cũ.
Không ngờ chị tung hoành tình trường nhiều năm như vậy lại bị người đàn ông như vậy làm tổn hại.”
Tôi thấy chị ta có vẻ như là đã nghĩ thông suốt, tâm tình khẩn trương cũng thả lỏng được đôi chút, cúi đầu đem một miếng thịt viên từ trong nồi nước sôi, cắn một miếng.
“Ngược lại mấy ngày nay, lão Tôn cũng không nhàn rỗi gì, đoán chừng vì những người tình nhân đó mà rất bận rộn, không giải quyết được với nhau.
"Bận cái gì?”
Chị ta nuốt xuống đồ ăn đang nhai trong miệng, hít một hơi rồi nói: “Chẳng phải chủ đề nóng hổi mấy ngày nay luôn bàn tán về việc rắn đầu bạc đã bị bắt sao? Không chỉ người đi đường nhốn nháo mà ngay cả những người trong nghề chính thức cũng tham gia.
Rần đầu bạc chính là biệt hiệu của ông Phương, nguyên nhân ông ta có thể trụ vững ở Đông Quan, chính là bởi vì trong tay ông ta nằm không ít nhược điểm của những người đứng đầu có danh tiếng, nếu ông ta xảy ra chuyện, có nghĩa không ít người đều mang nguy cơ bị uy hiếp.
Tôi có hơi kinh ngạc, đè nén xúc động muốn hỏi chị ta có phải là lão Tôn nhà chị ta cũng bị ông Phương năm được nhược điểm hay không.
Chị ta phụt một tiếng cười, khoát tay: “Anh ta có thể làm chuyện gì mà để bị phát hiện chứ? Để cho một con tiểu tam thượng vị đã là chuyện mất mặt lắm rồi? Đâu có để tâm tới những thứ này đâu?”
Tôi thấy chị ta vui vẻ với tôi, vì vậy lại tiếp tục hỏi.
Chị ta giải thích với tôi.
“Chỉ có một quan chức cấp cao ở phía Đông Quan có nhược điểm trong tay anh ta, theo tin tức bên lề thì nó được ghi lại trong một bản ghi chép.
Vì vậy, các quan chức cấp cao đã gửi rất nhiều người đi, muốn tìm bản ghi chép đó để tiêu hủy, văn phòng họ Chu nhà cô cũng là một trong những người được phái đi."
Nghe được ba chữ bản ghi chép, tôi bừng tỉnh, lúc trước chỉ hoài nghi Nhạc Tín nằm đẳng chuôi trên cơ ông Phương, hành động qua cầu rút ván của anh ta nhất định sẽ chọc giận ông Phương.
Có lẽ là vì cái này mới chậm chạp không dám lật đổ Tân Thiên Khải.
Bây giờ nghĩ đến, sợ là bản ghi chép đã ở trong tay Lục Kính Đình, cho nên Nhạc Tin mới ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Nhưng tôi cần thận nhớ lại những gì đã được nghe ngày hôm qua, cảm thấy rằng suy nghĩ của mình đã sai.
Bọn họ nói là muốn tìm, ý là Lục Kính Đình kỳ thật là có chắc chắn sẽ tìm được bản ghi chép, nhưng còn chưa lấy được?
Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cảm thấy như thế này là đúng nhất “Này, em đang nghĩ gì vậy?" Chị Tưởng Thanh quơ quơ tay trước mặt tôi, kéo dòng suy nghĩ đang bay xa của tôi quay trở lại.
Tôi a một tiếng, lắc đầu, nói không sao.
Chị ta cười thần bí đến trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: “Chị với em là quan hệ thế nào chứ, chị còn không hiểu tâm tư của em sao, có phải gặp khó khăn gì hay không? Nói với chị, chị giúp em.
Trái tim tôi hơi xúc động, trong vòng luẩn quẩn này, không có gì có thể dựa vào.
Tuy rằng chị ta là do Chu Phong nhờ đến chăm sóc cho tôi, nhưng lâu như vậy, chúng tôi coi như là bạn tốt có thể thổ lộ với nhau.
Vì vậy, sau hai câu nói của chị ta, những gì trái tim tôi muốn nói đều nói ra cho chị ta nghe.
Chị ta nghe xong nhíu chặt lông mày, yên lặng thật lâu mới nghiêm túc hỏi tôi: “Lục Kính Đình không phải người bình thường có thể xử lý là được, Tân Ái Phương, em chắc chắn là em muốn đối đầu với anh ta sao?"
Trong đầu tôi đột nhiên nhớ lại đủ loại hình lúc trước khi bước vào địa ngục, trong lòng hạ quyết tâm, cắn rằng nói: "Đúng.
Chị ta thở dài một hơi, khoát tay.
“Cũng đúng, con bé này em tuổi còn nhỏ, lại trải qua nhiều chuyện thống khổ không chịu nổi như vậy, chị thấy cũng đau lòng.
Nếu chị có gì để giúp, chị sẽ giúp em.
“Được a."
Miệng tuy rằng đáp ứng, nhưng trong lòng tôi hiểu được, việc chị Tưởng Thanh có thể làm không nhiều lắm, chị ta sẽ giữ lại điểm mấu chốt, dù sao sinh mạng cũng là quan trọng nhất.
Sau bữa cơm với chị ta, chúng tôi chia tay, dọc theo đường đi tôi nghĩ rất nhiều, trước mặt chỉ có một con đường duy nhất, chỉ cần tìm thấy bản ghi chép của ông Phương.
Nhưng đồ vật này, thứ nhất không có khả năng được mang đến nhà tù, thứ hai cũng không có khả năng giao cho Kiều Lam.
Suy đi tỉnh lại, tôi vẫn gọi điện thoại cho Tần Thiên Khải, lúc này anh ta đã nghe máy.
“Anh Tần, cô Phương lần trước đó, anh có thể giúp tôi hẹn gặp một chút không? Tôi có việc muốn nhờ cô ấy giúp.
Vừa nhận điện thoại, đối phương còn chưa lên tiếng, tôi liền mở miệng trước.
Tần Thiên Khải ừ một tiếng, tắt máy.
Sau đó liền gửi cho tôi một tin nhắn, là số điện thoại của cô Phương, còn nói đã nói trước cho cô ta biết.
Tôi không chân chừ mà gọi điện thoại cho cô Phương và ở cửa hàng tráng miệng gần đó chờ cô ta.
Sau 30 phút, cô ta lái một chiếc xe thể thao màu đỏ đến bên lề đường.
Khoảnh khắc xuống xe, hoàn toàn không có cảm giác thanh thuần giống như lúc trước, một thân váy bó sát màu đỏ, váy dài đến đầu gối được may với những đường vải xếp nếp, vừa thời trang vừa độc đáo.
Mái tóc dài uốn xoăn lọn to, trên gương mặt trang điểm quyến rũ, trưởng thành.
Mang theo kính râm, trong tay còn cầm một cái túi da màu đen, giống như một người nổi tiếng đi ra từ trong phim truyền hình.
Ánh mắt của cô ta trước tiên định hình hướng về phía tôi, để thuận tiện cho cô ta nhìn thấy, tôi đã cố ý chọn một vị trí bên cạnh cửa sổ.
Cô ta bước từng bước về phía tôi, khi đặt chân đến trước mặt tôi thì tháo kính râm ra, ánh mắt trong sáng làm cho khí thế quyến rũ giảm bớt vài phần.
“Cô Tân, xin chào!
Cô ta chào hỏi tôi, tôi cũng lịch sự đứng dậy chào đón cô ta, đợi cô ta ngồi xuống trước, sau đó gọi hai chai uống và một số món tráng miệng.
không giấu gì, hôm nay đến tìm cô vì có chút chuyện muốn hỏi " Tôi đi tới chủ đề, cô ta cũng bình tĩnh nghe tôi nói, mấp máy mồi, ý bảo tôi nói tiếp.
Tôi nhắc những lời định nói, lúc này mới tìm ra một điểm để “Cô Phương có biết gì về chuyện bản ghi chép của ông
Phương?" “Biết
Cô ta trả lời một cách sảng khoái, nhưng lại căn cắn môi của mình, nhìn tôi một cái muốn nói lại thôi.
ổn định một lúc lâu rồi nói: “Chuyện này e rằng tôi không thể giúp cô, sinh ra trong gia đình như thế này, đối với bố mà nói tôi không tính là có địa vị gì trong nhà, cho nên rất nhiều chuyện, tôi cũng không
Cô ta trả lời rất trơn tru, như thể những lời này đã được nói rất nhiều lần.
Tôi tự hỏi nếu có ai hỏi cô ta điều tương tự, cô ta đối với tôi không giấu diếm, gật đầu, nói: “Cô Kiều và anh Nhạc đều có hỏi qua.
Lúc trước ở trên du thuyền, ông Phương và Kiều Lam làm việc cùng nhau cũng không đến nỗi tệ, nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là, làm việc cùng nhau lâu như vậy, Kiều Lam cũng không thể biết được bản ghi chép ở đâu.
Tôi không biết phải nói gì hơn, cuộc nói chuyện dần trở nên lúng túng.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì sẽ làm tiếp “Nhưng, có chuyện này có thể giúp ích cho cô.
Cô Phương đột nhiên lên tiếng cắt đứt suy dòng suy nghĩ của tôi, mắt tôi sáng lên, nghi hoặc mà chờ mong câu nói tiếp theo của cô ta.
“Tôi nay có một bữa ăn tối mà nhà tôi sẽ chiêu đãi thi trưởng.
Đó là những gì bố tôi đã nói.”
Vậy nên hôm nay cô ta mới ăn mặc lộng lẫy như vậy.
Nhưng cô ta chỉ nói một nửa và có một sự phòng bị đối với tôi.
Nhưng đại khái tôi cũng có thể đoán ra được bảy tám phần, chắc chắn là hẹn gặp quan chức cấp cao để có thể kéo ông ta ra khỏi rắc rối.
Tôi cười cười, gật đầu, đứng dậy cảm ơn cô ta.
“Gần đây tôi có quen với một người chị khá tài giỏi tới đây, nếu cô Phương không chế thì tối nay tôi cùng chị ấy nguyện ý đến giúp cô ứng phó vị thị trưởng kia, giúp cô làm được nhiều việc gấp bội thì thế nào?”
Dù sao cũng là sống nhờ vào người khác, cô ta một mình sẽ khó tránh khỏi bị người khác khinh thường.
Hơn nữa, cô Phương cũng hiểu tâm tư của tôi, do dự không quá lâu, liền đồng ý.
Tôi không có kinh nghiệm gì trong việc đối phó với những người trong giới này, cho nên sau khi nói lời tạm biệt với cô Phương, liên gọi điện thoại cho chị Tưởng Thanh.
Nói chuyện này cho chị nghe, lúc đầu chị ta do dự, nhưng vẫn đồng ý với tôi, khoảng 3 giờ tối, hai chúng tôi gặp nhau để đi trang điểm và mua quần áo.
Sau khi chuẩn bị xong cũng không tốn quá nhiều thời gian.
Gần sáu giờ tối, cô Phương giống như đã hẹn tìm đến đón chúng tôi, đưa đến Hồng Tuyết Lâu.
Bữa tối của họ đã bắt đầu, cô Phương thuần thục dân chúng tôi đến một căn phòng gọi là "Cực Lạc Đường bên trong có ba người đàn ông, một người mập mạp nhưng rất cao, trông vô cùng cường tráng.
Vẻ mặt phúc hậu làm cho người ta ghi nhớ sâu sắc, tựa như mặt tượng phật Di Lặc, cười tủm tỉm.
Cô Phương gọi người đàn ông này là thị trưởng Trần và giới thiệu chúng tôi với họ, nhưng tất cả đều sử dụng tên giả.
Thị trường Trần cười ha hạ, khen ngợi tôi và cười, nói rằng chúng tôi trông rất đẹp.
Cô Phương giúp chúng tôi trả lời, còn hỏi thị trưởng Trần thấy coi trọng ai cứ nói, thị trưởng Trần do dự một chút, ảnh mặt xoay quanh giữa tôi và Tưởng Thanh, cuối cùng rơi vào trên người chị Tưởng Thanh, ánh mắt trở nên sáng ngời.
Chị Tưởng Thanh giống như một viên ngọc thổ, sau khi trang điểm là bộ dáng xinh đẹp như bông hoa hồng đang nở rộ, làm cho người ta vừa nhìn sẽ thấy hết sức kinh ngạc.
Hơn nữa trên mặt chị ta lại bày ra một nụ cười tiêu chuẩn, quyến rũ như hồ lỵ, mê hoặc lòng người.
Thị trưởng Trần nhìn thẳng, lập tức đứng dậy kéo chị Tưởng Thanh lại, mở miệng khen người đẹp.
Chị Tưởng Thanh liên tục cười tươi, xoay người dựa vào trong lòng ông ta.
Tuy rằng đã là vợ người ta từ rất lâu, nhưng những kỹ năng trước đây vẫn chưa bị mai một.
Tôi có chút lo lắng nhìn sang chị Tưởng Thanh, từ lúc vào cửa tôi đã để ý, chồng của chị Tưởng Thanh là người làm trong ngành, mà người này cũng vậy, vạn nhất nếu đụng phải trường hợp xấu, đối với chị Tưởng Thanh mà nói thì coi như là xong rồi.
Nhưng đã đến đây, tôi cũng không còn cơ hội đổi ý.
Chị Tưởng Thanh đối mặt với tôi, tựa hồ nhìn thấu lo lắng của tôi, mỗi mấp máy, không lên tiếng, nhưng tôi có thể cảm thấy cô ấy đang nói: "Đừng lo lắng.
Tôi cảm thấy giật mình thót tim lên đến cổ họng, bị một gã mập mạp bên cạnh thị trưởng Trần kéo qua.
“Cô Phương, hôm nay cố ý chuẩn bị nhiều như vậy, có chuyện gì muốn nói thì nói thắng đi
Thị trưởng Trần tuy rằng đang có phụ nữ ở trong ngực, nhưng thái độ một chút cũng không lơ là, vừa năm lấy cảm.