Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Người đàn ông trước mặt tôi búng tay một cái, kẻ mặc đồ đen đang đè lên người tôi lập tức từ đầu lấy ra một cái tui đen, hắn ẩn đầu tôi xuống rồi trói hai tay tôi ra sau, tiếp đến lấy khăn bịt miệng tôi, trực tiếp trói chân tôi lại, dựng tôi ngồi thẳng dậy.

Xung quanh tôi trời đất quay cuồng, tôi chỉ lờ mờ nghe được đại khái câu nói của người đàn ông kia: "Vậy nên cậu chủ đặc biệt dặn dò cô phải chú ý đến thân thế, nếu cái thai khoẻ mạnh thì chúng tôi sẽ chăm sóc cô cho đến khi sinh."
Tôi còn chưa kịp kháng cự, họ đã khiêng tôi ra khỏi khách sạn, tôi lảo đảo bước đi, đầu bị họ dúi xuống, bụng đói đến mức cồn cào cả lên.

Chẳng biết là tôi đã đi được bao xa, nhưng sau khi dừng lại, người tôi rợn lên vì mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi.

Giọng người đàn ông ban nãy vắng vắng bên tại tôi.

“Bác sĩ, làm phiền anh chút.
Tôi hoảng sợ tột độ, vội vàng hét lên, vùng vẫy cố gắng trốn thoát, nhưng sau cùng vẫn bị một vài tên túm về, đè tôi xuống giường, sau đó chúng lấy một tấm vải đen bịt mắt tôi lại, tôi cảm nhận được rõ ràng cái đau nhói và tê buốt của đầu kim chọc vào da thịt tôi, đi sâu vào trong cổ tôi, như thể một con kiến độc điên cuồng căn lấy cơ thể tôi vì đói, sau đó, một tia nước thoát ra từ đầu kim, trực tiếp đưa cái thứ nước lạnh lẽo kia vào trong tôi.

Khi thuốc vừa được tiêm vào, tôi vẫn còn ý thức được, lúc sau liền cảm thấy mơ mơ màng màng, nghị lực lắm thì vùng vẫy được một chút, nhưng hiện tại không còn một chút sức lực nào, nằm bất động ngay tại chỗ.

“Được rồi.
Người đàn ông ra lệnh cho vài tên xung quanh đấy cởi trời và thảo bịt mắt cho tôi, một luồng ánh sáng chói lóa len qua từng kẽ mắt, hiện lên trước mặt tôi là một khoảng trần nhà trắng phớ.

Cái đèn tròn trên trần cử đung đưa qua lại, ảnh sáng ngưng tụ lại thành một vòng sáng chói lọi, từng tia, từng tia như đi sâu vào tròng mắt tôi.

Từng sợi dây thần kinh trong tôi cứ thể mất dần, tôi chẳng còn một chút sức lực nào sót lại, chỉ có thể nhìn họ lẳng lặng rời khỏi phòng phẫu thuật, mặc cho hai vị bác sĩ khám xét tôi.

Tuy cả quá trình kiểm tra không gây đau đớn, nhưng đó là một màn tra tấn tinh thần khủng khiếp đối với tôi.

Chẳng biết khi nào thì kết thúc, nhưng cho đến khi tôi lấy lại được ý thức thì đã thấy bản thân mình nằm gọn trên giường bệnh, bộ đồ bệnh nhân đã mặc sẵn trên người, chân tay bị xích chặt vào bốn góc giường, không cách nào có thể cử động được.

Người đàn ông ban nãy trói tôi đang đứng cạnh cửa, nói chuyện gì đấy với bác sĩ ở bên ngoài.

“Vậy phẫu thuật đi.” Người đàn ông nói, lấy ra một tấm séc từ chiếc túi trước ngực và dủi nó vào lòng bàn tay của ông bác sĩ, ông ta vốn là kẻ hám tiền, vừa nhìn thấy tấm séc mặt mày đã hớn hạ hớn hở nhận lấy rồi trấn an người đàn ông kia: “Tôi sẽ làm, anh đừng lo lắng" Nói xong liền xoay người rời đi.
Tôi giật mạnh dây xích, hét lên: "Mấy người làm cái gì vậy hả? Bắt cóc là vi phạm pháp luật đấy mấy người có biết khôngrắn đầu bạc"
Người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt cứng đờ không cảm xúc, từng đường gân nổi lên lộ rõ trên da thịt không khác gì một tên đồ tể, cái vẻ mặt dữ tợn ấy khiến tôi rùng mình sợ hãi, tôi năm chặt lòng bàn tay, người đổ mồ hôi lạnh, rồi nuốt nước miếng trong vô thức.
Hắn nhếch mép sau đấy đi về phía tôi: “Cô đã khám xong rồi, và hiện tại cô đang rất khỏe mạnh.

Vậy nên cô chuẩn bị sinh con cho cậu chủ đi, đợi qua năm nay, cũng không cần phải lo cơm ăn áo mặc, không phải tiếp tục chịu cực khổ, tại sao lại không đồng ý nhỉ?" “Tôi không muốn, tôi không đồng ý, làm ơn thả tôi ra." Tôi la hét, vùng vẫy dữ dội hơn, dây xích vì thế mà kêu loảng xoảng
Người đàn ông hoàn toàn mất kiên nhận trước phản ứng của tôi, hãn nhổ nước bọt toẹt vào người tôi.

“Cô không phải là loại phụ nữ vì tiền mà mở con mắt hay sao? Giả vờ tỏ ra danh giả bây giờ có ích gì? Hơn nữa, cô Tân, tôi sợ rằng cô đã quên cậu chủ của tôi là ai rồi, cô có gọi cảnh sát cũng vô ich!"
Tôi chỉ vô thức nói rằng mình sẽ gọi cảnh sát, thực tế tôi biết rằng điều đó là hoàn toàn vô dụng.

Nhưng gáo nước lạnh mà hãn dội vào đầu tôi khiến tôi thật sự khó chịu.

“Chu Phong sẽ không bỏ qua đâu.

Tôi nghiến răng và đó là đòn phản công cuối cùng của tôi.

Tôi biết Chu Phong là một người đàng hoàng, lần trước chỉ vì anh ta bị đánh thuốc mê mà thôi, nhất định sẽ không lặp lại sai lầm này.

Và anh ta cũng hứa với tôi sẽ để tôi ở lại cho đến khi tôi kết hôn, anh ta còn có thể nuôi con cho tôi nữa.

Nhưng nghĩ lại thì đó cũng chỉ là câu nói của một người đàn ông, không hơn không kém.

Hắn ta cười khẩy, không quên kèm theo sự giễu cợt trong nụ cười ấy: “Cô Tân, cô nghĩ xem, cô không cần đồng ý chuyện này, cô chỉ cần trở thành vật thay thế là được.
Đôi mắt tôi trong phút chốc trở nên đục ngầu, hình ảnh Chu Phong thoảng qua trong tâm trí tôi, giây phút mũi tiêm đâm vào người tôi, truyền vào trong tôi một thứ nước ghê tởm khiến cơ thể tôi run lên vì kinh hãi.
Lúc này, bác sĩ đã chuẩn bị xong cho ca phẫu thuật, ông ta vào phòng cùng với hai y tả, vừa đeo găng vừa nói: "Bắt đầu được rồi đấy.
Người đàn ông kia vỗ vai ông bác sĩ, nói: “Nhờ cả vào anh." Nói xong hắn liền bỏ đi.
Mất quan sát thấy cô y tả bước đến chuẩn bị đưa tôi đến phòng phẫu thuật, tôi kinh hãi hét lên, vùng vẫy cổ thoát ra khỏi bốn góc dây xích trói chặt lấy cơ thể mình.
Ông bác sĩ liếc nhìn tôi hai lần, rồi bảo chị y tá trấn an tôi, bản thân thì bơm đầy thuốc vào ống tiêm, tiến về chỗ tôi rồi cúi xuống bắt mạch, khoảnh khắc dòng nước lạnh buốt truyền vào từng mạch máu trong tôi, cơ thể tôi như thiêu đốt, chẳng bao lâu thứ thuốc ấy đã lan ra khắp người.

Sức lực chỉ vừa hồi phục đã nhanh chóng tan biến trước tác dụng của thuốc, tôi vừa mệt lại vừa đói bụng, hoa mắt chóng mặt nhìn lên trần nhà, dần dần rơi vào cơn mê man.

Bấy lâu nay tôi luôn mơ ước ngày nào đó, người tôi yêu sẽ đặt lên tay tôi một bông hoa tinh khiết như màu tuyết, thế nhưng giờ đây mộng tưởng về bông hoa ấy đã dẫn lụi tàn, nó hóa thành vũng bùn, vấy bản chính đôi tay tôi.

Tôi vội vã chạy tới bờ sông rửa sạch vết bùn, nhưng nó đã khô lại trên bàn tay tôi, đỏ ngầu như màu máu, không thể nào rửa sạch được.

Dù hoảng sợ nhưng cuối cùng tôi vẫn chấp nhận vết nhơ này.

Thân thể tôi như thể bị ăn mòn, trở nên trống rỗng, vô hồn, tôi đã khóc rất lâu bên bờ sông, thậm chí còn chẳng biết mình khóc vì điều gì.
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, ánh sáng của chiếc đèn sợi đốt trực tiếp chiếu vào mắt tôi, phía trước hoàn toàn là một màu trắng bệch.

Sức lực bản thân bị bào mòn, không thể cử động được.

Tôi ngẩng đầu lên liếc nhìn xung quanh, một ông bác sĩ đang đứng dưới chân giường tôi, trên tay cầm một chiếc kim tiêm chứa đầy chất lỏng màu trắng, chuẩn bị tiêm cho tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bên dưới đã truyền đến cảm giác lạnh tê tái, mũi kim từ từ đâm vào da tôi.

Tôi bắt đầu sợ hãi cảm giác này, hoàn toàn bất tỉnh ngay sau đó.
Không biết tôi đã ngất đi trong bao lâu, chỉ biết mình tỉnh dậy trong trạng thái mơ mơ màng màng, hai bên tai ù ù như cối xay.

Tôi vẫn phải nằm trên giường để truyền, có vài người mặc đồ đen đứng ngoài để canh cửa.

Họ nhắc nhở tôi rằng tôi vẫn sẽ bị giam cầm ở đây.

Mọi thứ trên người tôi đều đã bị chúng lấy mất, tôi giờ đây chỉ có thể nằm trên giường bệnh cùng với nỗi sợ hãi và bất lực.
Đây là phòng đơn, có phòng tắm riêng, hàng ngày sẽ có người mang thức ăn đến cho tôi vào một khoảng thời gian cố định, tất cả đều là thức ăn giàu dinh dưỡng.

Tôi thậm chí còn không thể tuyệt thực.

Nếu tôi tuyệt thực, tôi bắt buộc phải truyền dịch, và điều này thậm chí còn tồi tệ hơn.

Tôi không thể chịu đựng được thứ dịch này lúc nào cũng truyền vào người tôi, vì vậy tôi đành phải chấp nhận, ngoan ngoãn học cách ăn những thứ mà họ mang tới.
Tôi đã ở đây được ba ngày, ngoại trừ việc được đi lại tự do trong phòng này thì đặt chân ra ngoài một bước là điều không thể.

Buổi trưa ba ngày sau đấy có một vị khách không mời mà đến, tay mang theo toàn là đồ để tẩm bổ, mỉm cười nói là đến để thăm tôi.

Người này không ai khác chính là Triệu Mộng Tuyết.
Triệu Mộng Tuyết từ ngoài cửa bước vào, không quên chào hỏi vài tên canh cửa rồi đóng cửa lại, vừa đi vừa hỏi tôi dạo này thế nào rồi bước đến chiếc bàn để ở đầu giường, đặt túi đồ lên.

“Trông cô tươi tắn thế này, hắn là sống rất tốt đấy nhỉ?"
Tôi mấy ngày nay bị hành hạ đến mức tàn tạ thế này, con mắt nào của cô ta trông thấy tôi tươi tắn vậy? Tôi chỉ có thể bình tĩnh nhìn cô ta lấy trong túi ra một quả táo rồi gọt vỏ.

Tôi không nói gì cả, chỉ lẳng lặng quan sát cô ta gọt táo rồi đưa tôi: "Cảm ơn cô đã giúp tôi giải quyết công việc kinh doanh trực tuyến, và Chu Phong sẽ không ly hôn với tôi đâu.

Còn cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn sinh cho anh ấy một đứa con, mọi ân oán trước đây giữa tôi với cô, tôi sẽ coi như chưa từng có gì, cô thấy thế nào?”
Tôi liếc nhìn quả táo đỏ mọng, bản thân không có ý định nhúc nhích: “Để cô phải suy nghĩ nhiều rồi, tôi cho dù có phải làm hại một sinh linh đi chăng nữa cũng quyết không để nó được sinh ra." Chưa nói đến việc tôi có muốn sinh con cho Chu Phong hay không, tôi chỉ nói rằng dù đứa trẻ có được sinh ra tôi cũng sẽ không được làm mẹ của nó, chỉ bảng không sinh ra nó còn hơn
Triệu Mộng Tuyết sững sở, cô ta như thể vừa nghe được một câu đùa cợt, cười phá lên: “Tân Ái Phương, cô thật là biết nói đùa, bố của Chu Phong có thể nhất cô ở đây và ép cô phải đẻ thuê đấy cô gái ạ, đẩy là cách tốt nhất cho cô rồi, dù sao thì cô cũng không cần lo lắng, thể nào cô cũng sẽ sinh con thôi."
Tôi thấy sự xảo trá trong cái nheo mắt của cô ta, ánh mắt ấy còn toát ra cái lạnh đến thấu xương, tôi không khỏi rùng mình, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Cô đấy, đừng có suy nghĩ nữa, cô nên cảm thấy may mắn khi được ở đây." Cô ta dịu giọng, ăn một miếng táo, uống ngụm nước rồi lại tiếp tục: “Bây giờ ở bên ngoài, Lục Kính Đình đang tìm cô như điên, nếu cô đi ra ngoài và bị anh ta bắt được thì chắc chắn cô sẽ gặp kết cục còn tồi tệ hơn cả bây giờ.
Tôi có chút trầm mặc, nghe giọng điệu của cô ta, Lục Kính Đình dường như không tìm tôi vì tôi mất tích, anh ta giống như đang tìm phiền phức đến cho tôi thì đúng hơn.

Tôi đã làm gì sai sao? Cô ta liếc nhìn tôi một cách khinh bỉ, cứ như thể nhìn thấu được suy nghĩ trong tôi, chép miệng bày ra một khuôn mặt hết sức cảm thông với hoàn cảnh của tôi: "Cô thật là đáng thương mà, cô vẫn chưa biết mình đã phạm phải trong tội gì ư?” “Ý cô là gì?” Tôi nghiến răng hỏi, đôi mắt nheo lại nhìn chăm chăm vào con dao gọt hoa quả mà cô ta đặt trên bàn.

“Tôi cũng không biết nhiều, chỉ nghe nói là cô lấy cái gì đó của Kiều Lam, hại cô ta sảy thai, và cái thai đó hình như là của Lục Kinh Đình, vậy nên...
Những lời cô ta nói cứ vắng vắng bên tại tôi, đầu óc tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui