Tuyết Lâu (1) “Chu Phong.
Triệu Mộng Tuyết quay người gọi, giọng điệu vui vẻ.
“Tân Ái Phương đâu rồi?” Chu Phong đẩy Triệu Mộng Tuyết một cái, làm cô ta loạng choạng mấy bước mới đứng vững được.
Triệu Mộng Tuyết không trả lời, Chu Phong mất kiên nhẫn hét to lại câu hỏi lúc nãy, làm cô ta giật mình hai chân run rẩy.
“Chu Phong, lúc đầu em vì anh mà rơi vào tình cảnh này, anh đã nói đời này vị trí mợ chủ Chu chỉ có thể là em.
Bây giờ thì sao? Anh vì một đứa làm gái gọi mà lớn tiếng với em, còn nói muốn ly hôn, anh nghĩ xem anh như vậy có xứng đáng với em không?" Triệu Mộng Tuyết không nhịn được nữa đem hết lời trong lòng nói ra.
Một không khí im lặng nặng nề.
Sự im lặng kéo dài rất lâu, lâu đến con tim bất an của tôi đập nhanh đến muốn bay ra ngoài, mồ hôi lạnh làm ướt hết người.
Một lâu sau, Chu Phong thờ dài một tiếng, lại gần Triệu Mộng Tuyết nhỏ nhẹ nói: "Anh không ly hôn với em nữa, em tha cho Tân Ái Phương được không? Cô ấy vô tội” “Bố đã làm phẫu thuật cấy ghép thai cho Tân Ái Phương rồi.” “Cái gì?” Chu Phong hét lên, đôi giày da màu xám của anh ta di chuyển về sau mấy bước.
Anh ta thở hổn hển, mắng xong một câu, cùng lúc hét lớn với Triệu Mộng Tuyết, ép Triệu Mộng Tuyết nói ra tôi đang ở đâu.
Triệu Mộng Tuyết không nói gì cả, Chu Phong tức đến nói liên tiếp mấy câu thô tục, hét xong, quay người bỏ ra ngoài, Triệu Mộng Tuyết ở phía sau gọi tên anh ta, tiếp đó đám người trong phòng cũng rời đi.
Người đi rồi, không khí nghiêm trọng cũng dần tan biến.
Cơ thể căng thẳng của tôi cũng được thả lỏng, nhẹ nhàng nằm xuống, đợi bên ngoài không còn tiếng bước chân của đám người đó nữa mới dám mò ra ngoài.
Tôi đeo khẩu trang vào, lén lén lút lút rời khỏi khách san.
Về nhà mới rồi, căn chung cư này thuộc dạng xa xỉ của trung tâm thành phố, thiết kế và bố cục trong đó toàn là độ đất tiền cả, đối diện với lâu Tương Tây.
Bởi vì ở tầng thứ hai mươi, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy một nửa thành phố, còn có lâu Tương Tây ở phía xa.
Tôi thu xếp lại hành lý, đã sắp chín giờ.
Tôi tắm rửa, thay đồ trên người ra, rồi mới xuống lầu ăn cơm, sẵn tiện qua tiệm thuốc bên cạnh để xử lý vết thương trên người.
Làm xong mọi thứ, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, vừa mới ra khỏi nhà thuốc, tôi đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại số thuốc bày trong tủ kiếng.
Nghĩ một hồi hay là quay lại mua một viên thuốc tránh thai, rồi xin luôn ly nước nóng uống liền vào.
Mặc dù phần trăm rất thấp, nhưng sau nhiều lần bị Lục Kính Đình giở trò, tốt nhất là tôi vẫn nên chuẩn bị phòng vệ thật kỹ.
Sau khi ăn xong, trong người thấy thoải mái hơn mới quay người đi về.
Vừa đi xuống lầu, điện thoại di động reo lên, là Tần Thiên Khải gọi đến.
Anh ta hỏi tôi sao mấy hôm nay gọi điện thoại không bắt máy.
Bởi vì điện thoại bữa giờ để trong khách sạn, để lâu nên hết pin, anh ta có gọi hay không tôi cũng không chú ý đến: “Có chút chuyện ngoài ý muốn.
“Sao vậy?”
Tôi vừa bấm thang máy vừa nói không sao, hỏi ngược lại anh ta có chuyện gì không.
Anh ta ngừng lại chút, ngay khoảnh khắc thang máy vừa mở ra đáp: "Bên Hồng Tuyết lâu có chút chuyện, cô qua đây tìm tôi đi.
Nói xong thì cúp máy, tôi ngày người nhìn thang máy mở ra, bình tĩnh lại mới quay người rời khỏi chung cư.
Ở ngoài đường lộ bắt một chiếc xe đi đến Hồng Tuyết lâu.
Từ sau khi ông Phương vào tù, việc kinh doanh của Hồng Tuyết lâu không tốt như xưa, đây là thời đại người trẻ phải gánh vác trọng trách, cả con đường vắng lặng vô cùng, ánh sáng đèn rồng màu hồng ở dưới lầu Hồng Tuyết lâu cũng nhấp nháy yếu ớt, bốn phương lan tỏa không khí ảm đạm tĩnh mịch.
Dưới lầu có một người đàn ông mặc bộ đồ từ thời Đường màu xám đang gọi tôi, lần đầu tiên tôi gặp người này, nhưng mà sau khi nhìn thẳng vào ông ta, tôi biết chính xác ông ta là người của Tần Thiên Khải.
“Cô Tân" Ông ta gọi tên tôi, dắt tôi vào Hồng Tuyết lâu, trong nháy mắt đi đến một căn phòng riêng là “Lâm Chỉ Hàn”, gõ cửa.
“Mời vào.
Người đàn ông giúp tôi mở cửa, làm động tác mời tôi vào.
Tôi gật đầu rồi bước vào, đồng thời có một luồng gió lạnh phía sau lưng tôi, cửa đóng lại rồi.
Không gian của gian phòng rất lớn, khắp phòng phẳng phất mùi nước hoa đa dạng, có chút ngột ngạt.
Ánh đèn màu hồng nhạt khiến cả căn phòng chìm đắm trong không khí nặng nề và uể oải chậm chạp.
Có khoảng bốn người đàn ông ngồi trên chiếc sofa hình tròn, ai nấy cũng trái một cô phải một cô, duy chỉ có Tần Thiên Khải là ôm trong lòng một cô, mềm mại âu yếm dựa vào anh ta.
Sự xuất hiện của tôi khiến cho vài người nhìn lướt qua một chút song cũng không để tâm lắm.
Tần Thiên Khải bắt tay tôi, tôi đồng ý ngồi bên cạnh anh ta, để anh ta ôm vào lòng, cằm anh ta đặt lên đầu tôi, âm thanh luồng qua các sợi tóc đến tại tôi: “Đây đều là người của ông Phương, tối nay ngồi đây làm bàn về vấn đề
Hồng Tuyết lâu sẽ giao cho ai quản lý.
Nói nghe dễ tại thì sẽ giao cho ai kế thừa sản nghiệp.
Hồng Tuyết lâu không chỉ kinh doanh gái gọi, còn có rất nhiều thức uống bằng trà, nhà hàng cùng tiệm mát xa tầm gội các loại kinh doanh dưới vỏ bọc chính quy, ở Thanh Đông cũng được xem như là một doanh nghiệp lớn được người người ngưỡng mộ.
Theo quy tắc mà nói, người thừa kế thường là người nhà của ông Phương.
Nhưng mà một sản nghiệp có thể lực âm thầm chống lưng thì thông thường người thừa kế sẽ là người được ông chủ đích thân đào tạo.
Nghĩ đến đây, tôi nhận thức ra được cô Phương đang rất gần tôi, cô ta rất điềm tĩnh, nhưng đôi mắt tinh lanh ấy cũng không khỏi sự lo bất an.
“Hiện tại tình hình như thế nào rồi?” Tôi hạ giọng hỏi anh ta, Tần Thiên Khải dời bàn tay đang ôm eo tôi lên trên cổ, từ phía sau sờ cằm tôi, cười nói: “Còn chờ một người nữa.”
Nụ cười của anh ta thật dịu dàng, tôi bất giác cảm thấy sởn tóc gáy, quay đầu qua không đặt dưới cằm anh ta nữa, nhìn về phía cửa, đợi người ấy đến.
Không lâu sau, bên ngoài có âm thanh vang dội của tiếng giày cao gót, bước đi rất có nhịp điệu, từ âm thanh này có thể nghe ra được là của một người phụ nữ rất có khí chất.
Sau khi cửa mở ra, tôi ngẩn người ra, phản xạ tự nhiên quay đầu vào trong, chui vào lòng của Tần Thiên Khải.
“Mợ chủ Phương.
Sự xuất hiện của người đó khiến cho những người đàn ông có mặt đứng hết lên, ai nấy đều nịnh nọt lấy lòng.
Cười nói vài câu xong rồi mới cô ta ngồi xuống
Kiều Lam chọn vị trí ngồi cạnh tôi, cách tôi chừng một chiều dài ngón tay.
Trên người phảng phất mùi nước hoa nồng nặc, như các cô gái làm trong khu đèn đỏ vậy.
Cách trang điểm của cô ta cũng khác với trước kia, mặc một bộ sườn xám đỏ rực, trên đó thêu một con phượng hoàng dang cánh bằng lụa vàng.
Phần tóc và phần đuôi uốn xoăn nhẹ được cuộn lại phía sau đầu và dùng một cây trâm ngọc cố định.
Cách trang điểm ăn mặc giống như gái làng chơi Thanh Hải vậy.
Cách trang điểm đậm đà thuần thục làm nổi bật lên khí chất thông minh của cả con người, khoảnh khắc lúc mới bước vào, tôi suýt chút nữa không nhận ra.
“Theo tôi thấy, mợ chủ Phương đây chính là vợ hợp pháp của ông Phương, Hồng Tuyết lâu đề mợ chủ Phương tiếp quản là thích hợp nhất.
Không biết ai là người mở lời, khơi mào cho cả câu chuyện.
Câu nói của anh ta đúng ý không ít người, nhưng cũng có người do dự nói: “Cô Phương là con gái ruột của ông Phương, lại là người được ông Phương đào tạo đề kế nhiệm, tôi cảm thấy là Hồng Tuyết lâu nên giao cho cô ấy thì đúng hơn.”
Hai nhóm ý kiến nhanh chóng bắt đầu cãi nhau, ngược lại đương sự lại không lên tiếng.
Đợi họ cãi đến đỏ mặt tía tai rồi thì một người đàn ông gầy gầy từ bên ngoài bước vào, chính là người lần trước dẫn ông Phương truyền lời cho Nhạc Tín.
Cũng là quản gia đáng tin cậy nhất của ông Phương.
Sự xuất hiện của ông ta, khiến cả nhóm người ngừng tranh cãi, dáng vẻ yếu ớt nhu nhược như đàn bà nhưng thực chất là rất tinh anh kiên cường.
Ông ta nhìn Kiều Lam, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, mở miệng nói: “Về việc Hồng Tuyết lâu giao cho ai, ông chủ có truyền lời cho tôi, nhờ tôi đem nhật ký giao cho mợ chủ Phương”
Như tôi đã dự đoán, lời của quản gia khiến cho không ít người than ngắn thở dài, cuộc thảo luận càng ngày càng lớn và dần trở thành cuộc cãi vã kịch liệt.
Ai nấy đều không tin những gì quản gia nói.
Kiều Lam dẫm mạnh chiếc giày cao gót lên bàn, phát ra một tiếng động lớn, khiến cho hai người đàn ông suýt chút đánh nhau dừng lại.
“Mọi người đều biết, quản gia là người mà ông chủ tin tưởng nhất, ngay cả nhật ký cũng đưa cho ông ấy.
Vậy thì lời nói của ông ấy bây giờ chẳng lẽ còn không đáng tin sao?”
Một lời quyết tất cả, cho dù ai có ý kiến, cũng không dám hó hé.
Xem cục diện này, Kiều Lam tràn đầy tự tin.
Còn cô Phương cũng không nói tiếng nào, chắc là Hồng Tuyết lâu phải giao lại cho người khác rồi.
Kỳ lạ là Tần Thiên Khải gọi tôi đến đây nhưng lại thờ ơ không nói gì, chẳng lẽ đến để xem người ta kế thừa sản nghiệp sao?
Đang suy nghĩ, cũng không biết quản gia mới nói gì, Tần Thiên Khải cũng lên tiếng: "Chưa chắc đầu, tôi nghe nói cô Kiều trước đây là cấp dưới của cậu ba Lục, nếu Hồng Tuyết lâu rơi vào tay cô Kiều thì có phải trở thành chi nhánh của nhà họ Lục rồi không?” “Anh Tần” Kiều Lam bất mãn gọi Tần Thiên Khải một tiếng, vẻ mặt được tô đậm bởi lớp trang điểm lạnh lùng như một con rắn độc.
Tần Thiên Khải bất động, vẫn mỉm cười chờ đợi phản ứng của mọi người.
Mấy người đàn ông nhìn nhau, có người tin, có người không tin, sau đó lại bắt đầu tranh cãi.
Quản gia cũng đứng một bên giải thích, nhưng cũng chẳng tác dụng mấy.
Bất kể Tần Thiên Khải có dự tính gì, tôi cũng không muốn Kiều Lam chiếm được cái lợi này.
Nghĩ hồi, tôi lấy điện thoại ra tìm lại đoạn ghi âm lén lút đưa cho cô Phương xem, cô ta nhìn tôi với vẻ ngỡ ngàng, tôi tiến lại trước mặt cô ta, nói nhỏ cho cô ta nghe nội dung trong đoạn ghi âm ấy.
Cô Phương kinh ngạc, trừng to đôi mắt lên, hồi lâu mới nhếch môi, gật đầu đáp: “Cảm ơn.”
Màn tranh cãi kịch liệt, mấy người đỏ mặt tía tai, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của quản gia hoàn toàn không có chỗ chen vào.
Kiều Lam nhức đầu ấn vào hai bên thái dương, cúi đầu xuống suy nghĩ, như đang cố tìm cách giải quyết.
Đang lúc hỗn loạn thì cô Phương đứng trước mặt mọi người, đem đoạn ghi âm tôi đưa cho cô ta mở ra, đó chính là đoạn đối thoại mờ ám của Kiều Lam và quản gia vào đêm hôm ấy.
Một cuộc đối thoại ghi âm mơ hồ khiến cho tình cảnh gian phòng đang ồn ào bỗng nhiên trở nên yên ắng trở lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chiếc điện thoại trên tay của cô Phương..