Nhìn thấy nét khó xử đang dần hiện lên trên gương mặt cô ấy, tôi chậm rãi cười khẩy một cái: “Nếu như em làm không được, vậy chị sẽ phải tiễn em về Thanh Hải làm ăn vậy.
Vừa đúng lúc đứa em trai của chị cũng đang muốn kinh doanh, em với nó cùng nhau làm đi!”
Mặc dù tới nay tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì về Lục Kính Đình, vả lại cũng không biết Tân Gia Kiệt có đúng là đã được anh ta thả ra hay không.
Nhưng đợi nó xuất hiện, tôi sẽ nghĩ đến việc mở cho nó một cửa hàng kinh doanh.
Lộ Khiết nghe xong câu chuyện, liền cuống cuống xua tay nói: “Không được! Không được! Không được! Một mình em có thể làm được!” Trong lòng tôi thật có chút chuyện không dễ dàng gì nói ra được.
Mặc dù cô ấy đồng ý là điều bình thường và cũng tốt thôi.
Nhưng mà cô ấy phản ứng như thể tôi đang cố tổng khứ cô ấy quay về Thanh Hải vậy.
Ngày thứ 2.
Dựa theo những gì tôi đã nói, cô ấy sau khi ăn xong bữa sáng liền xách theo hành lý rời khỏi đây.
Cũng khiến cho bầu không khí trong nhà yên ắng một lúc.
Quá buồn chán! Tôi liền đi tìm Tần Thiên Khải.
Anh ta mấy ngày hôm nay không có liên hệ gì với tôi.
Đến lúc tôi đến sòng bài tìm anh ta thì thấy anh ta đang cùng với mấy người bàn chuyện làm ăn.
Có vài người chính là người tôi đã nhìn thấy tại Hồng Tuyết lâu hôm qua, họ có quan hệ khá tốt với Nhạc Tín.
Không biết bọn họ đang bàn bạc chuyện gì nhưng khi đứng ở khe cửa có thể nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt ở bên trong.
Người kia nói rất nhanh khiến tôi nghe không rõ được anh ta đang nói điều gì.
Đợi sau khi anh ta dứt lời, Tần Thiên Khải mới đáp lời anh ta một cách từ tốn: “Anh Nhiếp đừng nóng giận.
Tôi chỉ đưa ra đề nghị mà thôi! Tình hình lúc này mọi người đều biết rất rõ, coi như là ông không xem xét bản thân thì cũng nên cân nhắc cho vợ con đúng không?”
Người đàn ông nín bặt, anh ta không còn lời nào để nói.
Một lúc sau nữa mới lại nghe thấy anh ta nói: “Anh Tần, họ Nhiếp tôi đây không phải hạng người vong ơn bội nghĩa.
Cho nên những lời nói ra hôm nay tôi sẽ xem như đó là lời nói đùa của anh Tần đây.
Đừng trách tôi trở mặt không quen!
Câu nói vừa dứt, một tiếng hừm cất lên, liền quay người đi hai bước ra phía cửa.
Tôi đang muốn lánh mặt đi một chút thì lời nói của Tần Thiên Khải khiến anh ta phải dừng bước.
“Vong ân bội nghĩa! Ha ha! Anh Nhiếp, Nhạc Tín tự làm tự chịu.
Lúc anh ta hành động có nghĩ tới các anh không.
Hạng người như thế, mà anh vẫn muốn vì anh ta mà đến cả gia đình anh cũng không màng sao?”
Anh ta mặt đỏ tía tai, hiện trên khuôn mặt nét rất hung dữ trông thật đáng sợ.
Anh ta vẫn đứng ở đó, nắm chặt nấm đấm: “Tần Thiên Khải, anh đừng có mà ngậm máu phun người gây chia rẽ, nhà họ Nhạc hiện tại vẫn rất tốt, không giống như lời mà anh đang nói đầu” “Thật thế ư! Ông Nhạc không có nhà, Nhạc Tín ăn nằm với cô Triệu, anh nói xem Nhà họ Nhạc còn có thể tồn tại bao lâu nữa đây?” Tần Thiên Khải hờ hững không để ý lời anh ta phản bác lại, cúi đầu tự rót cho mình tách trà.
Một lúc sau, người đàn ông kia không thể tiếp tục giữ được bình tình liền nghiến răng hỏi: “Rất cuộc anh đang muốn làm gì?” “Như lời tôi vừa nói, chỉ cần anh có thể khiến cho Nhạc Tín chạy ra nước ngoài, tôi hứa với anh cả nhà nửa đời còn lại sẽ sống trong nhung lụa phú quý, thấy thế nào?” Câu nói này thực sự khiến tôi hoang mang, Tần Thiên Khải đúng thật là có ý với cô Phương.
Đã nói ra câu này, vậy thực sự là muốn đẩy Nhạc Tín ra rìa.
Nhưng tại sao phải khiến anh ta ra tận nước ngoài.
“Thú thực chuyện ra nước ngoài vô cùng đơn giản vậy ư?” Người đàn ông đã nói ra câu hỏi trong đầu của tôi.
Tần Thiên Khải lập tức dừng việc đặt ấm trà xuống, nhằm nghiền mắt rồi nhìn vào mặt bàn rất lâu, cười lên một tiếng mới tiếp tục đặt ấm trà xuống bàn: “Không cần biết là dễ hay không dễ, chuyện này không phải chuyện anh cần suy nghĩ, chỉ cần anh làm theo những gì tôi nói là được.”
Người đàn ông đứng hình một lúc.
Anh ta đứng rất lâu rồi mà vẫn chưa đồng ý với lời đề nghị của Tần Thiên Khải.
Tôi đoán khả năng anh ta đồng ý là rất thấp.
Đúng như dự đoán, anh ta sau một hồi không còn cách nào khác liền than thở rằng: “Anh Tần, đừng khiến tôi khó xử như vậy.
Ông Nhạc đã không còn nữa rồi, lúc còn sống ông ấy đối với nhà chúng tôi ơn sâu nghĩa nặng.
Độc nhất việc này cũng khiến cho tôi đến khi chết cũng không quên được.
Vậy nên...
Đột nhiên Tần Thiên Khải cau mày một cái, ngước mắt nhìn ra phía ngoài cửa.
Cho dù chỉ có một kẽ hở, tôi vẫn có thể nhìn rõ ánh mắt sắc lạnh như băng của người đàn ông từ bên trong, như thể muốn nghiền nát quá khứ của anh ta vậy.
Người tôi run rẩy dần dần lùi bước cách xa khe cửa đối diện với Tần Thiên Khải.
Điều này mới khiến anh ta bớt đi cái nhìn ánh mắt đầy cảnh giới đó.
Tôi thở phào một hơi, nhìn anh ta đang cười với tôi.
Tuy rằng không nói gì nhưng trong đôi mắt của anh ta đều đã nhắc tôi những gì nghe thấy, những gì mà tôi nhìn thấy trong hôm nay đều coi như chưa từng xảy ra.
“Được rồi! Nếu anh Nhiếp đã cố chấp như vậy, tôi cũng không nói năng gì là phải phép lắm rồi.
Mời anh về.” Tần Thiên Khải không nói nhiều, trực tiếp tiễn khách.
Lúc tiễn khách, thái độ lạnh lùng, ngồi trên sôpha, đến người cũng không nhúc nhích.
Trong căn phòng, ngoài anh Nhiếp ra còn có mấy người cùng với Nhạc Tín ở Hồng Tuyết lâu vào ngày hôm đấy, lúc hai người nói chuyện thì bọn họ đều im lặng.
Khả năng cao là bị Tần Thiên Khải thuyết phục thành công.
Tôi quay người bỏ chạy.
Sau lưng nghe được tiếng mở đóng cửa.
Tiếng giày lộc cộc cách tôi mỗi lúc một xa.
Tôi chạy một mạch vào trong thang máy.
Không hiểu sao Tần Thiên Khải muốn mua chuộc anh Nhiếp để đối phó với Nhạc Tín, về tình về lý mà nói, tôi cũng muốn can thiệp vào chuyện này.
Thế nên trong lúc bước vào thang máy tôi đã nghĩ tới chuyện tiếp theo nên làm là gì rồi.
Trong thang máy, tôi gửi một tin nhắn cho Văn Thành, nhắc anh ta chuẩn bị mọi thứ ở dưới lầu tốt nhất.
Sau khi nhận được câu trả lời của anh ta, tôi từ từ thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng xuống tới tầng một.
Văn Thành là tay chân của Tần Thiên Khải.
Lúc làm việc cho Tần Thiên Khải, điện thoại luôn sẵn có rất nhiều số điện thoại để liên lạc với người khác khi cần, họ đều là những trợ thủ đắc lực của Tần Thiên Khải.
Trước đây, trong lúc tôi nằm viện, Văn Thành là một trong số những người đã chăm sóc tôi.
Chỉ có điều vào lúc đó tôi lại không biết rõ tên tuổi củaanh ta.
Xuống đến dưới lầu, tôi liền đợi ở bên ngoài quảng trường một lúc, một mạch đi đến nơi anh Nhiếp đi ra, mới bước lên một bước đi cùng với anh ta.
Có sẵn tài xế riêng đỗ xe sẵn ở bên kia đường đợi anh ta.
Nhưng anh ta chưa bảo tài xế nổ máy, mà anh ta đang phàn nàn đôi ba câu với tài xế.
Tài xế liên tục gật đầu rồi từ trong xe bước ra, nhường lại ghế lái cho anh ta.
Tôi đoán rằng có thể do anh ta đang bực mình bởi chuyện với Tần Thiên Khải lúc nãy nên muốn tự mình đi đến một chỗ nào đó xả giận.
Nhưng những người tinh thần không được tốt lái xe đều sẽ rất dễ hỏng việc.
Tôi cho rằng đây là lúc thích hợp để gặp anh ta.
Anh ta đóng sập cửa xe và bắt đầu lái xe đi.
Đi được một đoạn đột nhiên phía đối diện lao tới một chiếc xe màu đen đâm trực diện vào xe anh ta.
Vừa đúng lúc cái xe đâm vào, tôi cũng đâm trực diện vào phía trước xe của anh ta.
Trong tích tắc quay xe, tôi chỉ đang cách đẳng sau xe kia một tấm kính, anh Nhiếp đang vô cùng thất thần bởi cú đâm vừa rồi.
May mà anh ta phanh kịp, chỉ một chút nữa là xe đã đâm trúng tôi.
Tôi ngã ngửa người ra phía sau, tay chân mặt mũi đều sống soài trên mặt đường.
Bên tại là tiếng ma sát của bánh xe với mặt đường, sau khi dừng lại, tại tôi chỉ còn nghe thấy tiếng ù tai vo ve, vừa nãy còn nghĩ rằng mình sắp phải chết rồi, tim vẫn còn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc đó an nhiên nằm dưới đất ngắm trời xanh mây trắng, tự dưng lòng cũng nhẹ nhõm hẳn đi.
Chỉ trong giây lát, anh Nhiếp mở cửa xe vội vàng bước tới.
Tôi cũng vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ như mình đang ngất lịm đi vậy.
Con mắt nhìn người của tôi không tệ, anh Nhiếp mặc dù nói không sai thì là người tử tế, nhưng biểu hiện đạo lí vẫn chưa được bộc lộ ra.
Lúc tiến đến bên cạnh chỗ tôi, anh ta vừa hồi hộp vừa lo lắng vực nửa người tôi dậy, vội vàng gọi tôi mấy tiếng.
Tôi không phản ứng.
Tôi cố gắng lấy lại nhịp thở để bản thân lấy lại bình tĩnh.
Tôi thở rất khẽ.
Anh Nhiếp gọi to hai tiếng, không có phản ứng.
Anh ta vô cùng lo lắng liền gọi tài xế xuống ẵm lấy tôi lên xe, chở tôi đến bệnh viện.
Vừa nãy tôi bị đâm trúng phần bụng, lăn qua lăn lại vài lần, cảm giác đau đớn thật khó tả, dường như đau thấu lục phủ ngũ tạng luôn vậy.
Không lâu sau tôi đã nằm trên giường bệnh, bên tại là tiếng bước chân đang chạy đi chạy lại liên tục với tiếng chân giường cấp cứu với mặt sàn rít lên két két.
Tôi được đưa tới một phòng cấp cứu dọc đường.
Theo sự sắp xếp từ trước, cửa phòng cấp cứu vừa đóng, tôi cũng liền mở mắt ra.
Trong phòng cấp cứu ngoài một người mặc áo blu trắng là bác sĩ với một cô y tá áo hồng ra, Văn Thành cũng đứng trong đó.
“Cô chủ, chúng tôi đã bàn bạc thỏa đáng về tình trạng của cô rồi!”
Tôi gật đầu ra hiệu đã rõ.
Theo sự chỉ dẫn của y tá, tôi ngả người sang phía bên cạnh để khoác lên bộ đồ bệnh nhân.
Họ chuẩn bị một lọ thuốc dinh dưỡng cho tôi và bắt đầu truyền dịch đó vào trong cơ thể tôi.
Đợi tất cả được thực hiện xong, chắc khoảng tầm nửa tiếng đồng hồ, lại có mấy người đẩy giường bệnh của tôi đi.
Ước chừng năm cũng đã lâu, đầu óc của tôi cũng mơ mơ màng màng.
Anh Nhiếp vẫn đợi ở bên ngoài, vội vội vàng vàng chạy tới hỏi tình trạng hiện giờ của tôi như thế nào.
Bác sĩ thở dài một tiếng: “Thật xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể giữ được thai nhi.
“Thai...!thai nhi?” Anh Nhiếp lặng người trầm ngâm, ấp ủng rất lâu mới định thần lại được.
Bác sĩ đẩy tôi tiến về phía trước được hai bước, anh Nhiếp đuổi theo sau tới và nói: “Không phải chứ, cô ấy...!có thai ư?” “Tôi nói thật, đàn ông gì mà đến người phụ nữ của mình mang thai còn không không biết, có đáng mặt đàn ông hay không?” Người nói là cô y tá ở bên cạnh cũng đang đẩy giường bệnh của tôi.
Bởi vì tiếng nói đã the thẻ, mà giọng lại ồm, nên mấy lời nói ra cứ như đang gào vậy, khiến cho anh Nhiếp không nói được lời nào.
Mấy người bọn họ không để ý tới anh Nhiếp, cứ đẩy giường bệnh của tôi tiến thẳng vào bệnh viện.
Nhưng anh Nhiếp đúng như tôi đã nghĩ, anh ta đứng trông coi tôi một mạch tới buổi tối.
Tôi bình thường ngủ được một giấc là tỉnh, nhìn thấy anh ta vẫn ở bên cạnh, tôi nhìn chằm chằm vào hai con mắt đỏ ngầu của anh ta đang nhìn không chớp mắt về phía tôi.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt của anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi có chút hoảng sợ.
Tôi vỜ như hoảng sợ tột độ, ném cái chăn qua một bên.
Anh ta vội vàng đứng dậy giải thích: “Cô đừng sợ! Tôi không phải là người xấu! Vừa rồi cô gặp phải tại nạn, còn đây là bệnh viện.
Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh ta rất lâu.
Dần dần cân bằng lại cảm xúc, tiếp tục giả như đang vô cùng hoảng loạn ngó nhìn mọi thứ xung quanh.
Bất giác tay tôi nắm chặt chăn.
Rất lâu sau đó, bầu không khí yên lặng dần dần khiến cảm xúc tôi nhẹ nhõm.
Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, tôi vội vàng bật tung chăn, sờ vào bụng, tôi bắt đầu tìm kiếm trong một cơn điên loạn.
Mặt anh ta cũng biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng đó, muốn đến hỏi han tôi, nhưng lại ngập ngừng do dự.
Lặng người đi một lúc, anh ta ngập ngừng nói: “Chuyện đó thật xin lỗi! Con của cô không còn nữa rồi.
Tất cả đều là tội lỗi của tôi, một mình do tôi mà ra.
Cô muốn bồi thường bao nhiêu cũng được.
Vốn dĩ chỉ là một vở kịch, nhưng nghe được mấy chữ “Con của cô không còn nữa”, tự dưng lòng tôi lại thấy chua xót, so với việc ăn ô mai mơ còn chua xót hơn.
Cái cảm giác đó đang trực tiếp tấn công vào khỏe mắt của tôi khiến tôi bật khóc.
Hai mắt ướt nhòa, giống hệt như một người đang điên dại.
Tôi từ trên giường bật dậy, tự tay gỡ ống kim tiêm đang truyền dịch vứt ra, lúc đó khiến tôi đau điếng, gân tay giật giật lên..