Ngay lúc tôi muốn di ra ngoài, đột nhiên tôi liếc về điện thoại của Lục Kính Đình đặt ở trên tủ đầu giường, ánh mắt của tôi hơi sáng lên, suy nghĩ một hồi, sau đó cầm điện thoại của anh lên, mở màn hình ra thì mới phát hiện di động của anh không khóa màn hình.
Tôi mở danh sách tên trong điện thoại của anh ra, nhìn những người mà anh liên hệ, tên của Kiều Lam lập tức nhảy lên trong tầm mắt của tôi, tay tôi hơi run lên, trong lòng vẫn có hơi nhoi nhói, tôi rủ tầm mắt xuống, tiếp tục liếc về phía điện thoại Lục Kính Đình, nhưng cũng không phát hiện thứ gì khác.
Ngay lại lúc tôi muốn trả điện thoại của anh về vị trí, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một bước chân rất nhỏ, tôi có hơi hốt hoảng, nên vội vàng trả điện thoại về chỗ cũ.
“Cô Tân.” Cô giúp việc đứng ở bên ngoài gõ của thúc dục tôi ra ngoài ăn cơm, tôi thở dài một hơi, may mắn người tới không phải là Lục Kính Đình.
Cô giúp việc thấy tôi không nói tiếng gì, thì tiếng đập cửa cũng mạnh thêm mấy lần, sau khi lấy lại được tinh thần, tôi lập tức đi qua mở cửa phòng ra, dưới sự thúc giục của cô giúp việc tôi đi theo cô ấy ra ngoài.
“Sao lại xuống chậm như vậy?” Lục Kính Đình cau mày nhìn qua chỗ tôi vừa đi ra.
“Lúc mới xuống giường, em hơi tê chân...!Sau khi ngồi xuống đối diện với anh, thì tôi giải thích đơn giản với anh một chút.
Lục Kính Đình nhìn chằm chằm tôi một hồi, sau khi xác nhận tôi không có nói sai thì cùng tôi ăn cơm, còn không ngừng ghắp thức ăn vào chén cho tôi: “Ăn nhiều một chút.”
Tôi nhìn thấy trong chén mình đang chất thức ăn thành đống thì đôi tay cầm đũa hơi run lên, sau đó hơi bất đắc dĩ nói với Lục Kính Đình: “Em không phải heo mà.”
Giọng điệu hờn dỗi khiến ánh mắt của Lục Kính Đình nhìn tôi cũng biến thành dịu dàng quá đỗi.
“Không có việc gì, cho dù em là heo, anh cũng không chế, dù sao bây giờ em cũng không khác heo là mấy
Tôi nghe anh nói xong thì có hơi bất mãn nhìn chăm chăm anh, sau đó hờn dỗi nói: “Em không ăn nữa.”
Lục Kính Đình nhìn thấy dáng vẻ bực tức của tôi thì sâu trong con người ý cười càng nồng hơn, sau đó vội vàng dỗ dành tôi: “Được được, anh không đùa em nữa, ăn nhanh đi.”Tôi trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Lục Kính Đình ăn một chút thì để đũa xuống, một tay chống đầu nhìn qua tôi, nhận ra ánh mắt cực nóng của anh nhìn mình, tôi hơi ngước mắt lên nhìn, thì thấy khóe miệng của anh hơi mỉm cười, trong con người ánh sáng dịu dàng dường như muốn hút tôi vào trong đó, mặt tôi hơi đỏ lên, vội vàng nghiêng đầu sang một bên.
Sau khi Lục Kính Đình nhìn thấy động tác của tôi, thì lại cười tôi không có tiền đồ.
“Lục Kính Đình, anh còn để em ăn cơm hay không?” Tôi nhìn qua ảnh, tức giận hổn hển nói.
Lục Kính Đình nhìn dáng vẻ xù lông của tôi thì nín cười nói: “Em ăn đi, anh đi lấy điện thoại của mình một chút.”
Lục Kính Đình nói xong thì đứng dậy trở về phòng ngủ.
Nhưng chờ sau khi Lục Kính Đình trở ra ngoài, sắc mặt của anh lại âm trầm thêm mấy phần, trong lòng của tôi hơi hồi hộp, không biết anh có nhận ra cái gì hay không, tôi giả vờ bình tĩnh nhìn qua anh rồi xem nên hỏi anh thế nào? “Có phải em đã liên lạc lại với Chu Phong hay không?” Lục Kính Đình nhìn chằm chằm vào tôi, bên trong đội mắt tràn ngập lửa giận.
Chu Phong sao? Tôi cau mày có hơi không hiểu những lời Lục Kính Đình đang nói.
“Tân Ái Phương, em cứ muốn rời khỏi anh mà đinhư vậy sao?” Lục Kính Đình đạp đổ hết bàn đồ ăn, dáng vẻ ngang ngược, khiến tôi không nhịn được mà run lên.
“Em nghe không hiểu những gì anh đang nói.” Tôi nhìn Lục Kính Đình, không biết anh đang nói cái gì, nhưng vẻ mặt Lục Kính Đình lại vẫn không tin nhìn tôi, sau đó đưa điện thoại lắc lắc trước mặt của tôi.
Tôi cầm lấy điện thoại nhìn thử một chút, thì thấy Chu Phong gửi một tin nhắn cho Lục Kính Đình, Tân Ái Phương là người phụ nữ của tôi, anh dựa vào cái gì mà mang cô ấy đi?
Còn nói cái gì mà Tân Ái Phương mang thai con của tôi, Lục Kính Đình, anh có còn là đàn ông không?
Không đợi tôi xem xong, Lục Kính Đình đã lấy điện thoại trong tay đôi mạnh mẽ ném xuống đất sau đó bóp cổ của tôi rồi từ từ nhấc lên khỏi ghế và quát: “Nếu em còn dám đi gặp Chu Phong, thì ngay lập tức anh sẽ cho em đi gặp em trai của mình.” “Lục Kính Đình, anh thả em ra!” Tôi bắt lấy cánh tay của anh, liều mạng giãy giụa.
“Em không có liên hệ với Chu Phong, thật sự không có mà.” Tôi thống khổ nói với Lục Kính Đình, bàn chân trên không trung không ngừng đá loạn xạ.
Lục Kính Đình không nói gì, trong con ngươi cũng nhiễm lên một tầng sương lạnh.
“Lục Kính Đình...!Em thật sự không có...
Lục Kính Đình nhìn dáng vẻ thống khổ của tôi, cơn tức cũng dần tiêu tan mấy phần, sau đó hỏi tôi có thật sự là vậy hay không.“Lục Kính Đình, anh không cần dùng ánh mắt như nhìn phạm nhân mà nhìn em, em thật sự không có liên lạc với Chu Phong.
Mặt của tôi bị nghẹn thành màu đỏ như màu gan heo, sau đó liều mạng mới tránh thoát được.
Tôi không có trả lời anh ta ngay, mà im lặng một hồi, Chu Phong thấy tôi không nói lời nào cũng im lặng theo luôn.
Một lát sau, tôi nói với anh ta: “Đúng, em đang mang thai.”
Sau khi Chu Phong nghe xong, rõ ràng tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh ta..