Khi lên lầu, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng Nghĩa nói chuyện điện thoại với Lục Kính Đình, báo rằng tôi đã về nhà.
Tôi đặt túi xách tay xuống, vội vàng lấy chiếc camera thu nhỏ bỏ vào túi, sau đó mở ra một khe cửa và nhìn ra ngoài.
Nghĩa không gác ở cổng nhà tôi, chắc là Lục Kính Đình chỉ cần anh ta theo dõi tôi không đi ra ngoài là được rồi, thế này này cũng đúng lúc cho tôi thuận tiện hành động.
Có một căn phòng trong biệt thự mà Kiều Lam đã ở qua.
Tôi vội vàng đi tới đó, cũng may cửa không có khóa lại.
Tôi đánh giá bốn phía một nơi tương đối khuất để lắp camera thu nhỏ, cuối cùng ánh mắt tôi rơi vào chiếc bàn trang điểm đối diện giường ngủ.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, tôi rời đi và trở về phòng.
Đột nhiên Nghĩa gọi tôi từ phía sau, đại khái là bởi vì lương tâm đang làm chuyện không muốn chongười khác biết, tôi suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên, nhịn không được run run một chút.
“Cô Tân, sao cô lại ra ngoài?”
Tôi hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh tâm trí, quay đầu lại và nhìn anh ta nhàn nhạt mở miệng: "Không có gì, tôi muốn đi lấy chút đồ mà thôi!”
Nghĩa thở dài một hơi, không chút nghi ngờ mà nói: “Cậu ba đã dặn cô ở trong phòng, đừng đi ra ngoài!”
Tôi gật đầu nhẹ và làm như không có việc gì trở về phòng.
Tôi không biết tại sao tim tôi lại đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài vậy.
Thậm chí tôi có thể nghe được rõ nhịp tim của mình, tôi luôn có linh cảm rằng điều tồi tệ gì đó sẽ xảy ra.
Đột nhiên, hình ảnh Lục Kính Đình cảnh cáo tôi một cách thô bạo rằng em trai tôi vẫn đang nằm trong tay anh ta.
Thái dương của tôi bỗng nhiên nhảy dựng lên, ngón tay run rẩy gọi Tân Gia Kiệt.
“Bíp! Bíp! Bíp!” Mỗi âm thanh như một nhát búa đập vào tim tôi “Alo, chi!”
Khi tôi nghe thấy giọng nói của Tân Gia Kiệt, tôi mới thở dài một hơi: “Gia Kiệt, dạo này công việc của em có tốt không?” “Công việc vẫn ổn.
Có gì không chị?” Tôi cười cười: “Không sao, chỉ là trong lòng cóchút bất an nên gọi điện thoại cho em.
Còn nữa.” Do dự một chút, tôi vẫn mở miệng nói: “Gần đây em cẩn thận với Lục Kính Đình một chút!”
Tân Gia Kiệt nghe vậy lập tức trở nên căng thẳng: “Sao vậy? Lục Kính Đình có làm gì tổn thương đến chị không?"
Tôi vừa định trả lời, không nghĩ tới điện thoại bên kia truyền đến một trận thanh âm huyên náo, sau đó tôi nghe thấy tiếng kêu của Tân Gia Kiệt.
“Này! Anh muốn gì! Buông tôi ra!”
Khi nghe thấy âm thanh đó, tôi lập tức đứng dậy lo lắng hỏi: “Gia Kiệt? Gia Kiệt? Em bị sao vậy?”
Nhưng trong điện thoại không ngừng truyền đến âm thanh đánh nhau và tiếng bị đánh bụp bụp phát ra từ đầu dây bên kia khiến tôi lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Cầm điện thoại, tôi hoảng sợ như ruồi không đầu chạy lung tung, lưỡng lự không biết có nên gọi cảnh sát hay không.
Không nghĩ tới khi tôi đang định cúp máy thì đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
“Tân Ái Phương, có vẻ như em đã không nghe lọt lời cảnh báo trước đây của anh cho nên anh cũng không ngại để em nhìn xem, kết quả của việc phản bội anh là cái gì!”
Tôi tức giận hét lớn lên: “Lục Kính Đình! Anh mau thả Tân Gia Kiệt ra! Anh buông cậu ta ra!”
Lục Kính Đình hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay thờiđiểm em gặp riêng Chu Phong, cũng không có nghĩ đến em trai em vẫn ở trong tay anh!”
Tôi vừa tức vừa gấp, nước mắt không tự giác chảy xuống, mở cửa liều mạng xông ra ngoài, vừa quát ầm lên với Lục Kính Đình.
“Anh mau thả em trai em ra! Có chuyện gì cứ đến tìm em đây này!”
Ngay tại thời điểm tôi sắp chạy ra ngoài, Nghĩa ngăn tôi lại và nói: “Cô Tân, cậu ba muốn cô ở lại đây chờ!”
Tôi sụp đổ ngồi xổm xuống, ôm lấy đùi của mình, co người lại, vừa khóc vừa mắng: “Lục Kính Đình, sao anh có thể làm chuyện này được chứ? Cuộc gặp gỡ giữa em và Chu Phong chỉ là một sự tình cờ, không phải là cố ý gặp gỡ riêng tư.
Sao anh không nghe lời giải thích của em?” “Muốn giải thích đúng không? Được thôi, vậy thì anh ở đây chờ câu giải thích của em! Để Nghĩa đưa em đến đây!”
Nghe vậy, tôi vội vàng đặt điện thoại vào tại Nghĩa: “Lục Kính Đình nói đưa tôi qua! Đưa tôi qua đó nhanh lên!”
Nghĩa nghe Lục Kính Đình ở đằng kia gật đầu rồi cúp máy: “Cô Tân, chúng ta đi thôi!”
Lên xe, nước mắt tôi không ngừng chảy ra, mắt tôi nhòe đi.
Trời càng lúc càng tối, đèn đường hai bên đã bật sáng nhưng Nghĩa càng ngày càng đưa tôi đến những nơi thưa thớt dân cư, cuối cùng đến thẳng mộtnhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Đây thực sự là vùng ngoại ô, bên tại tất cả đều là côn trùng kêu vang thậm chí không một chút ánh sáng.
Nghĩa đưa tôi vào trong thì thấy Lục Kính Đình đang ngồi trên ghế sô pha với ly rượu vang đỏ trên tay.
“Lục Kính Đình, em trai em đâu? Anh đã hứa với em là sẽ không làm tổn thương cậu ta rồi cơ mà!” Tôi lo lắng nói.
Lục Kính Đình cầm ly rượu chậm rãi bước tới, thời điểm tôi mất cảnh giác, anh ta còn đổ cả nửa ly rượu đỏ lên mặt tôi, tôi vô thức nhắm mắt lại.
Trên mặt, trên tóc đều là rượu đỏ đọng lại, thậm chỉ còn có một ít thuận theo cổ áo chảy vào trong áo của tôi.
Lục Kính Đình Không khách khí chút nào dùng đôi tay mạnh mẽ như cọp bóp lấy cắm tôi, ép buộc tôi phải ngước lên nhìn anh ta.
“Tân Ái Phương, có phải vì mấy ngày nay anh đối xử quá tốt với em rồi không, khiến em trở nên được voi đòi tiên.”
Tôi chớp mắt nhìn Lục Kính Đình, giọng điệu đặc biệt đau khổ: “Hôm nay em gặp Chu Phong thực sự là một sự tình cờ.
Có rất nhiều người đi cùng anh ta, không phải hai chúng tôi hẹn hò với nhau.
Nếu anh không tin thì có thể kiểm tra!”
Lục Kính Đình chế nhạo: “Dù có xem như nửa đường đụng phải, thì anh nghĩ hai người cũng đã cómột cuộc trò chuyện rất vui vẻ.
Không phải là vẫn thảo luận chuyện em sẽ rời khỏi anh rồi đi theo anh ta sao!”
Trên thân tràn lên từng đợt rét lạnh, cả người đều có chút run rẩy: “Em không có! Lục Kính Đình, tại sao anh không chịu tin em chứ!”
Mắt đen của Lục Kính Đình cụp xuống, bên trong con mắt thâm thủy phảng phất như đang ẩn giấu một cái vòng xoáy, không thấy rõ cảm xúc.
Anh ta quay lại, ném thẳng ly rượu đỏ xuống đất.
Ly vỡ tung ngay lập tức, các mảnh vỡ văng vào chân tôi.
“Anh đã nói không muốn em tiếp xúc với Chu Phong.
Em lại hết lần này đến lần khác khiêu khích điểm giới hạn của anh, nếu anh không cho em chút bài học, làm sao anh biết lần sau em có sẽ làm chuyện quá đáng hơn nữa không, thậm chí là bỏ trốn đi với Chu Phong
Tôi sững sờ nhìn anh ta, trong lòng có linh cảm xấu: “Lục Kính Đình, anh định làm gì!”
Không ngờ Lục Kính Đình lại búng tay.
Sau đó, người đàn ông bên cạnh anh ta kéo một tấm màn đen sau lưng anh ta ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi gần như ngất đi.
Đây là một cái ao, trước đây có lẽ là ao công nghiệp dùng trong nhà máy nhưng hiện tại bên trong ao đều là rắn nước lít nha lít nhít, còn không ngừng ở bên trong lăn lộn.
Còn Tân Gia Kiệt bị trói gô lại, một sợi dây thừngtreo cậu ta lên và bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống ao rắn phía dưới.
Cậu ta bị nhét miếng vải vào miệng, còn đang không ngừng giãy dụa uốn éo người, ánh mắt đầy lo lặng nhìn tôi.
“Gia Kiệt!” Tôi không nhịn được muốn chạy tới nhưng đã bị Lục Kính Đình kéo lại.
“Em muốn làm gì? Có muốn bị treo lên giống cậu ta không?” Lục Kính Đình lạnh lùng nói.
Tôi khó có thể tưởng tượng rằng Tân Gia Kiệt hai ngày trước đó vẫn rất tốt, bây giờ lại bởi vì tôi mà trở thành như vậy.
Lục Kính Đình nháy mắt ra hiệu cho Nghĩa.
Nghĩa ngay sau đó chạy đến và tóm lấy tôi để mặc tôi trợ mắt nhìn tất cả những chuyện này mà không thể làm gì được.
Anh ta liếc nhìn tôi một chút rồi chậm rãi đi về phía cái ao, lấy sợi dây trói Tân Gia Kiệt từ tay người bên cạnh.
“Lục Kính Đình, đừng! Làm ơn đừng làm tổn thương em trai của em!”
Lục Kính Đình phảng phất giống như không nghe thấy, hai tay buông lỏng, cả người Tân Gia Kiệt rơi thắng xuống.
“Gia Kiệt!” Tôi gào thét, thanh âm vỡ vụn kia thật sự từ sâu nội tâm truyền đến, cực kỳ bi thương.
Lục Kính Đình kịp thời kéo lại dây thừng, Tân Gia Kiệt dừng lại cách mặt nước vài cm, tôi nhìn trán cậu ta lấm tấm mồ hội, trong mắt cũng đều là thần sắc.