Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Đêm đã khuya, trong không khí nồng nặc mùi rượu, còn có tiếng hoan áiám muội vang lên không ngừng.
Kể từ sau khi rời khỏi Lục Kính Đình đây là lần đầu tiên tôi buông thả bản thân để nghênh đón sự đụng chạm của anh ấy.

Tôi giống như một con rắn quấn chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh ấy.

Tôi mê man trước từng đợt va chạm mạnh bạo của anh ấy, cảm giác giống như đang ở chốn thiên đường.

Cảm giác thoải mái râm ran trong đau đớn ấy,khiến người ta không thể nào cưỡng lại được.
Cả nửa đêm đó, anh ấy tinh lực dồi dào muốn tôi rất nhiều lần, nhưng dường như anh đã rất chú ý, không dùng sức quá mạnh.
Sau đêm qua, khi trời đã sắp sáng, anh ôm tôi vào lòng và cứ thếngủ liền một hai tiếng, cũng là một hai tiếng mà tôi cảm thấy thoải mái nhất.
Suối đêm qua anh đối với tôi rất cẩn trọng nhưng cũng rất mãnh liệt, trên môi chỉ gọi mỗi tên tôi,liên tục nói rằng anh ấy yêu tôi.
Cũng bởi vì điều này mà trong lúc nghênh đón anh tôi cũng vừa khóc như một con chó, dáng vẻ hèn mọn vô cùng.
Cũng sắp đến giờ, tôi tỉnh dậy khỏi giấc mộng và cẩn thận rời khỏi vòng tay của Lục Kính Đình.

Anh ấy vẫn chưa giải hết rượu,ngủ rất say, vì vậy cho nên lúc tôi rời đi không tốn quá nhiều sức lực.
Mặc quần áo vào, tôi vô thức nhìn đến chiếc quần tây của Lục Kính Đình đang đặt trên một chiếc ghế sô pha khác, tay tôi run rẩy lấy thứ đồ bên trong ra, nhưng đó lại không phải là thứ tôi muốn, mà là một bức ảnh, là bức ảnh duy nhất mà tôi và Lục Kính Đình chụp chung, ảnh trên giấy đăng ký kết hôn.
Ngón tay tôi bỗng chốc khựng lại, cảm thấy trái tim mình đang bị thứ gì đó bóp chặt, ngăn chặn nhịp đập của nó.
Hai mắt tôi đỏ hoe, vội vàng nhét tấm ảnh lại vào trong, mặc quần áo vào rồi bỏ trốn.
Dư vị của tình yêu vẫn còn đó chưa nguôi ngoai, những lời nói yêu thương ngọt ngào suốt đêm qua cũng như tiếng ong văng vẳng bên tại tôi.

Tôi sợ rằng mình sẽ không thể kiểm soát được mà bỏ mặc hết tất cả một lần nữa chìm đắm vào đó.
Sau khi ra ngoài, tôi bắt xe chuẩn bị về bệnh viện trước tiên, dù sao thì hôm qua tôi đột nhiên biến mất, bên anh Nhiếp cũng không biết sẽ thế nào nữa.
Xe đi được nửa đường, tôi chợt phát hiện mình vẫn còn một thứ để ở nhà Lục Kính Đình.
Tôi mở điện thoại lên kiểm tra thời gian, tôi mới đi chưa tới năm phút, bây giờ mà quay lại lấy đồ chắc sẽ không bị anh ấy phát hiện đầu.

Thế là tôi vội bảo tài xế quay đầu lại, chạy được năm phút đã về đến nơi.
Khi tôi chuẩn bị bước vào cửa, tôi vô tình nhìn thấy một đôi giày cao gót màu trắng để ngay cửa mà lúc tôi đi vẫn chưa có.
Tôi hoang mang lặng lẽ bước vào trong, đứng sau vách tường tôi nhìn thấy Kiều Lam đang đứng trước mặt Lục Kính Đình, gương mặt lạnh lùng nhìn anh.
Tôi nín thở, lấy điện thoại ra, tắt tiếng rồi bật camera lên quay Kiều Lam.
Không bao lâu, Kiều Lam đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái, tôi nghe thấy cô ấy nói: "Trước đây chúng ta yêu nhau như thế nào, từ khi nào anh không còn
muốn chạm vào em nữa vậy?"
Vừa nói cô vừa cởi áo khoác, áo sơ mi trắngbên trong hơi mỏng, tôn lên thân hình trưởng thành và hấp dẫn của một cô.

Cô rưng rưng nước mắt, cúi người xuống trước mặt Lục Kính Đình, đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve bên má Lục Kính Đình, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: "Em còn mơ ước là sẽ có con với anh, gả cho anh, nhưng thật không ngờ đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, đứa con đầu lòng của em lại là của một ông già.”
Tôi hơi rối rắm, lúc trước Kiều Lam bịÔng Lục bán đi làm gái, theo lý mà nói làm công việc này chắc chắn không thể tùy tiện có con với khách hàng, cho nên ông già mà Kiều Lam nói có lẽ chính là Ông Phương.
Nhưng đứa bé đó không phải con của Lục Kính Đình sao? Hay là cô ấy mang thai hai lần, một lần là của Ông Phương và một là của Lục Kính Đình?
Nhưng nếu nghĩ theo hướng này tôi lại thấy nó không thực tế lắm, dù sao thì Kiều Lam kết hôn với Ông Phương không được bao lâu, mang thai hai lần cơ thể của cô ấy cũng không kham nổi.
Những suy nghĩ lộn xộn hiện lên trong đầu tôi, tôi vội lắc đầu gạt những suy nghĩ viển vông đó sang một bên, suy cho cùng, đứa trẻ bây giờ là của ai thì cũng không liên quan gì đến tôi.
Nói xong ánh mắt của Kiều Lam chợt sáng, không quan tâm gì nữa mà cởi bỏ hết quần áo trên người ném lên sô pha, sau đó cẩn thận chui vào lòng của Lục Kính Đình.
Hai người nằm trên sô pha chỉ đắp mỗi cái chăn mà tôi đắp lúc sáng, dưới chăn cũng không một mảnh vải che thân.
Mặt tôi tái nhợt lại, run rẩy hai tay, tắt camera rồi lặng lẽ rời khỏi biệt thự.
Có đoạn phim này vậy sẽ có những thứ không còn quan trọng nữa rồi.
Sau khi rời đi, trước tiên tôi quay lại bệnh viện một chuyến, vẫn chưa làm thủ tục xuất viện, chỗ tôi nằm trước đó vẫn còn giữ y nguyên.
Trong lòng tôi có một cảm giác khác, khi nhìn thấy một tờ ghi chú dưới cốc nước trên chiếc tủ cạnh giường, cảm giác tội lỗi trong lòng tôi càng dâng lên.
Tờ ghi chú đó là do anh Nhiếp để lại cho tôi, nói rằng nếu tôi nghĩ thông suốt rồi thì có thể liên lạc với anh ấy bất cứ lúc nào.

Trên giấy còn kèm theo số điện thoại của anh.
Ngón tay tôi run rẩy, cẩn thận giữ lại tờ ghi chú, ở lại chỗ đó một lúc lâu rồi mới rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về khách sạn cũng đã là bảy giờ sáng.
Cô Phương vừa tỉnh, lúc tôi đến nơi, cô ấy đang chuẩn bị ăn sáng, thấy tôi đến liền lấy thêm một cái chén, hai người chúng tôi cùng ngồi vào bàn ăn.
“Ngày mai sẽ mở phiên tòa.” Cô Phương đột nhiên nói ra một câu, là đang nhắc nhở tôi.
“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tôi mỉm cười, đưa điện thoại cho cô ấy,trên màn hình vẫn ở chế độ camera.
Cô Phương nhìn điện thoại rồi lại nhìn tôi, đột nhiên hỏi tôi có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không.
Mặt tôi thoáng cứng nhắc, tôi cười mà nói làm gì có chỗ nào không khỏe chứ.
Cô ấy ngưng một lúc rồi ừm một tiếng, không nói gì nữa cả.

Chỉ là lúc mở đoạn phim lên xem, sắc mặt bỗng thay đổi, đột nhiên quay đầu nhìn sang tôi, hỏi có phải đây là do tôi quay hay không.
Tôi gật đầu, môi có chút run rẩy.

“Tần Ái Phương, cô có biết bây giờ sắc mặt của cô khó coi lắm không, có muốn về nghỉ ngơi không?”
Tôi vô thức sở mặt mình, cảm thấy không khác biệt gì so với lúc bình thường, tuy rằng lòng ngực có chút khó chịu,khóe mắt hơi cay, mũi giống như bị nghẹt.

Nhưng mà những thứ khác đều rất bình thường.
“Không cần đầu, tôi sẽ không tới tòa.

Cô lấy mấy chứng cứ này đi, Kiều Lam chắc chắn không có cơ hội thắng kiện.”
“Vậy được.”Cô Phương gật đầu, chuyển đoạn phim từ máy tôi sang máy của cô ấy, saukhi chuyển xong hai chúng tôi ăn sáng, sau cùng tôi rời đi.
Sau khi rời đi, đánh một giấc ngon lành, lúc thức dậy bỗng nhiên nhớ đến Tần Thiên Khải lúc về đang bị thương, bèn gọi điện thoại cho Văn Thành, sau khi biết được bệnh viện anh đang ở liền vội vã đi thăm bệnh.
Tần Thiên Khải nằm trên giường bệnh, khắp nơi đều được băng bó, chỉ là giống như rất mệt rồi nên đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi đứng bên giường nhìn anh ấy một lúc, chuẩn bị rời đi, vừa xoay người liền bắt gặp Văn Thành đang bước vào, ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi thì vô cùng ngạc nhiên nói: “Cô Tân.”
Trong tay anh ta còn cầm một hộp đồ ăn sáng, sau khi nhìn thấy tôi, hắn cảm thấy khẩn trương một cách khó hiểu, vội vàng đặt đồ ăn lên đầu tủ bên giường, sau đó đi đến cạnh tôi, nhìn hết một lượt, nói: “Cô Tân, cô bị làm sao thế?”
Tôi suýt nữa quên mất trên người vẫn đang còn vải bằng y tế, hơn nữa trên mặt chỗ nào cũng có vết thương, chưa có xử lý, cho nên khắp nơi đều là một mảng tím xanh.
Tôi xoay mặt, trả lời qua loa rằng bản thân bị té nên mới ra như vậy.

Văn Thành đương nhiên không tin, ngăn tôi lại nói phải ở lại bệnh viện kiểm tra.
“Không cần đầu, anh chăm sóc Tần Thiên Khải đi, tôi về đây”
“Cô Tân.” Văn Thành cũng không lùi bước, đứng chắn trước mặt tôi không để cho tôi ra ngoài, kiên quyết bắt tôi đi kiểm tra.
Cũng không phải là không thể đi, chỉ là tôi cảm thấy không cần thiết.
Còn hắn thì hay rồi, dằng qua kéo lại khiến cho Tần Thiên Khải cũng tỉnh giấc luôn.
Tần Thiên Khải hỏi chúng tôi có chuyện gì vậy, Văn Thành ngoảnh đầu nói với anh ấy tôi bị người ta đánh.
Cả người tôi run rẩy, cảm giác ánh mắt phía sau lưng không đúng lắm.
Tần Thiên Khải bảo tôi xoay mặt lại nhìn anh ta, tôi liên tiếp nói không sao, thấy hơi mệt, muốn về trước.
Vừa đi chưa được hai bước, Tần Thiên Khải đột nhiên nhảy khỏi giường bệnh, chạy đến sau lưng tôi kéo tay tôi lại, kéo đến bên cạnh anh ta, đối diện với anh ta.
Hành động liên quán dứt khoát trong một lần, tôi sững sờ một lúc mới phản ứng lại.
Anh ta dò xét nhìn tôi một lúc, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, nắm lấy cánh tay tôi hơi dùng sức, ép hỏi tôi là do ai làm.
Tôi sực nhớ ra chuyện anh ta vì tìm tôi mà đi đánh nhau với anh Long: “Lúc đi đêm hôm qua gặp phải một đám côn đồ cướp bóc, tôi không phục chúng liền đánh tôi.”
Ngừng một chút, tiếp tục nói dối không chớp mắt: “Còn đám người đó là ai tôi thật sự không biết."
Tần Thiên Khải nheo mắt nhìn tôi, con người đen láy kia như có khả năng nhìn thấu lòng người, tâm tư trong lòng tôi dường như đặt ra ngay trước mắt anh ta, không còn chỗ nào để giấu diếm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui