Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Anh đi tới bên cạnh tôi, sau đó đưa tay ôm lấy eo, động tác vô cùng thân mật: “Đương nhiên tôi rõ ràng mọi chuyện liên quan tới người phụ nữ của tôi rồi.

Bà Chu không cần phải nhọc lòng quan tâm thế đâu.” “Nhưng mà..." Triệu Mộng Tuyết còn muốn nói thêm gì đó nữa.
Lục Kính Đình đột nhiên cắt ngang lời cô ta: "Tôi là một người thích bao che.

Tôi không muốn nghe người khác nói câu gì không hay về người của tôi.

Nếu tôi nhớ không nhầm thì tháng trước nhà họ Triệu có vấn đề về vốn nên đã đi tìm chị hai của tôi.

Nếu bà Tuần còn muốn sau này hai bên có quan hệ hợp tác qua lại thì nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Triệu Mộng Tuyết lập tức đen mặt, cô ta dùng ánh mắt lạnh như băng quét nhìn tôi.

Ánh mắt kia tràn đầy vẻ độc ác như hận không thể giết tôi vậy.

Nhưng vì Lục Kính Đình có mặt ở đây nên Triệu Mộng Tuyết không dám làm gì.
Đến tận khi chị hai của anh gọi điện thoại tới giục, Lục Tranh cũng không kịp truy hỏi ý trong lời của cô ta là gì, vội vàng theo tôi và anh lên xe.

Triệu Mộng Tuyết trừng tôi một cái rồi mới đi.

Lúc đi, miệng cô ta như sắp méo vì tức giận.
Sau khi ngồi lên xe, tôi nhìn anh với ánh mắt vui mừng và nói: “May mà anh đã tới.”
Lục Kính Đình chống tay lên trán rồi quay qua nhìn tôi và hỏi: “Vì sao em lại nói như vậy.”
Tôi đáp: “Bởi vì anh rất giỏi, Triệu Mộng Tuyết nhìn em với ánh mắt giết người, nhưng lại chẳng thể làm gì được em.

Cảm giác kia thật sự là sảng khoái.
Anh nói với giọng điệu dụ dỗ: “Thế em có muốn sau này lúc nào cũng được sảng khoái như vậy không?"
Tôi đáp mà không do dự: “Muốn
Lục Kính Đình đột nhiên nâng mặt tôi lên rồi cúi người xuống, hai khuôn mặt sát lại với nhau, thở của anh cũng phả thẳng vào mặt tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì môi của Lục Kính Đình đã áp lên môi tối rồi.

Không những vậy lưỡi còn chui vào trong miệng tôi.

Nụ hôn này cũng giống như con người anh, tràn đầy tính xâm lược.

“Ưm!” Tôi trưng lớn hai mắt, muốn đẩy Lục Kính Đình ra, nhưng lại bị giữ chặt sau gáy khiến tôi không còn đường lui.
Tôi nghĩ anh là một cao thủ tình trường, từng có rất nhiều phụ nữ.

Nụ hôn của Lục Kính Đình quá điêu luyện, chỉ trong vòng mấy phút mà nó đã làm tôi cảm thấy khó thở.
Đến khi tôi không chịu nổi nữa, đập vào sau lưng anh để ra hiệu thì mới được buông ra.

Lục Kính Đình nắm lấy cằm của tôi: “Làm người phụ nữ của tôi thì em cũng có thể làm được như vậy.

Có tôi ở phía sau làm hậu phương, em không cần nể mặt mũi ai cả.”
Anh nhếch môi nói, lời này vừa tùy tiện vừa ngông cuồng.
Tôi đẩy Lục Kính Đình ra: “Anh đã lợi hại như vậy rồi mà còn thiếu phụ nữ sao?” “Tôi có thể chấm dứt quan hệ với tất cả bọn họ, chỉ cần em nói một câu thôi.” “Không cần.” Tôi lạnh giọng nói.
Tôi đã từng nghe quá nhiều lời như thế này trong quán bar rồi, vì thế chẳng còn cảm giác gì nữa.

Đàn ông nói cả đời này chỉ thích người như bạn, lời này còn chẳng đáng tin bằng lời má mì nói tất cả cô gái của bà ta là gái còn trinh.
Lục Kính Đình thấy tôi không hề hào hứng thì cũng không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí trong xe rơi vào trầm lặng, tôi nghĩ đến cái vòng tay mà chị gái anh tặng tôi lúc trước.

Lúc này tôi mới lấy cái vòng từ trong túi ra để trả lại.
Lục Kính Đình đang lái xe nhìn thoáng qua hỏi tôi có ý gì.
Tôi đáp: “Đây là chiếc vòng mà chị cả của anh tặng.

Em chỉ giúp anh giải vây mà thôi, coi như giúp bạn gái tương lai của anh nhận.

Bây giờ, anh tự bảo quản đi, sau này đưa cho cô ấy" “Đưa tay đây." Đúng lúc có đèn đỏ, Lục Kính Đình dừng xe lại, nhận lấy cái hộp và mở ra rồi nói với tôi.

“Làm gì?” Tôi không hề đưa tay ra, anh lập tức túm lấy tay tôi và lôi mạnh qua.

Đừng có thấy Lục Kính Đình gầy gò mà khinh thường, anh rất khỏe nên túm tay tôi khiến tôi không giằng tay ra được.

Lục Kính Đình cưỡng ép đeo vòng tay vào tay tôi.

Đèn giao thông chuyển thành đèn xanh, anh buông tôi ra.

Có lẽ sợ tôi cởi chiếc vòng này ra nên Lục Kính Đình nói với tôi: “Đồ mà chị cả của tôi tặng thì em cứ nhận đi.

Nếu không Thanh Hải này nhỏ như vậy, nhỡ ngày nào đó gặp nhau thì em bảo tôi phải nói như thế nào?"
Tôi há to miệng muốn nói thêm nhưng lại bị câu này của anh làm nghẹn họng.

“Coi như em thay bạn gái tương lai của tôi bảo quản.

Đợi tôi tìm được cô ấy rồi thì tôi sẽ tìm em để lấy.

Em nợ ân tình của tôi nhiều như vậy, tôi đề nghị em bảo quản giúp cái vòng tay cũng không quá đáng chứ?" Anh nghiêng đầu nhìn về phía tôi.

Đôi mắt đen nhánh sáng rực của Lục Kính Đình nhìn chăm chằm khiến tôi không thể từ chối được, trên mặt anh là nụ cười tự tin.
Thật ra, tôi cảm thấy anh rất khó hiểu.

Tôi không thể xác định được rằng lúc trước rất cuộc là anh nhất thời say mê tôi hay như thế nào.

Không nói tới những phương diện khác, với bản lĩnh của anh thì việc cưỡng ép tôi làm theo ý của anh cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng Lục Kính Đình lại không làm vậy.
Rất lâu về sau, có nhiều người nói với tôi rằng anh là một tên khốn tội ác tày trời.

Nhưng tôi vẫn khẳng định Lục Kính Đình là một người tốt, một người cực kỳ tốt...
Khi mở gara ở tầng hầm ra tôi mới nhớ ra là tôi không còn nơi nào để đi.

Chỗ Chu Phong không thể nào trở về được nữa, cứ ở chỗ Tiêu Dao thì cũng không tiện.

Dù sao chỗ đó cũng là tài sản của kim chủ, chứ không phải của cô ấy.

Tuy người kia không thường xuyên tới, nhưng ngộ nhỡ gặp tôi ở đó thì cũng không hay.
Tôi bảo Lục Kính Đình đưa tôi tới khách sạn.

Lúc thuê phòng, tôi gửi tin nhắn vào nhóm chát bảo Tiêu Dao để ý xem gần đó có nhà trọ độc thân nào tốt một chút không, tôi sẽ thuê ở đó trước.
Cô ấy lập tức gửi zalo của một người mỗi giới cho tôi.

Sau đó, Tiêu Dao còn gửi tin nhằn hỏi tình hình chiến đấu hôm nay thế nào.

Tôi nói tình hình đại khái cho cô ấy biết, ngay lập tức nhận được icon giơ ngón tay cái của Tiêu Dao.
Cô ấy nói hai bên đã gặp phụ huynh rồi, tôi nên cố thêm chút nữa vì chỉ còn cách vị trí bà Lục một bước mà thôi.

Tôi gửi ngay cho Tiêu Dao icon liếc mắt.

Tôi nói tất cả đều là giả, nhưng cô ấy lại không tin.
Chị Tưởng Thanh cũng lập tức gửi tin nhắn hỏi tôi tính thế nào.

Các chị em trong nhóm chất này gần như đều cắt đứt liên lạc với người nhà.

Trừ khi bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nếu không chẳng ai cho người nhà biết mình ở đây làm người thứ ba.

Mấy năm qua, quan hệ của chúng tôi và chị Tưởng Thanh cũng khá thân thiết.

Tôi biết bọn họ đều hy vọng tôi có cuộc sống tốt.
Tôi nói tôi không có dự định gì cả.

Hai bọn họ đều khuyên tôi cân nhắc Lục Kính Đình.

Nếu tóm được thì cũng có thể giống như chị Tưởng Thanh, thành công trở mình.

Về phần Chu Phong, ngày nào anh ta còn chưa chưa ly hôn thì Triệu Mộng Tuyết vẫn như một quả bom hẹn giờ cột vào bên người.
Thủ đoạn của cô ta quá độc ác, khiến người ta khó lòng phòng bị được.

Chị Tưởng Thanh cũng khuyên tôi.

Tôi đã đi theo Chu Phong hai năm rồi, dù hai năm qua chỉ ngủ với nhau thì cũng sẽ có tình cảm.

Bản thân Triệu Mộng Tuyết cũng không phải đèn cạn dầu, lâu như vậy mà cô ta không động tới tôi cũng là vì tôi là người giữ trọn bổn phận nhất trong tất cả tình nhân của anh ta.

Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net
Trước kia khi tôi còn ở cạnh Chu Phong, mặc dù tôi cũng có tranh giành đấu đá với những người phụ nữ khác.

Nhưng từ trước tới nay tôi đều không vi phạm, chưa từng vượt qua ranh giới giữa vợ và tình nhân.

Vì thế, Triệu Mộng Tuyết mới để yên cho tôi tới giờ.
Có lẽ, cô ta cũng cảm thấy tôi không có trí tiến thủ, hoặc Triệu Mộng Tuyết cho rằng tôi không có can đảm tranh đoạt với cô ta.
Nhưng tất cả những thứ này đã mất cân bằng khi Chu Phong quyết định ly hôn.
Vì vậy, chị Tưởng Thanh khuyên tôi chờ anh đi rời đi hẳn rồi hãng trở về.

Hoặc đánh cược một lần ở bên Lục Kính Đình.

Tôi bảo với họ rằng mình biết rồi.

Sau khi suy nghĩ trong giây lát, tôi để điện thoại thành chế độ im lặng rồi ném sang một bên.
Có lẽ do chị cả của Lục Kính Đình tỏ ra quả dịu dàng, thân thiết với tôi trong bữa cơm ngày hôm nay, cộng thêm hình thức giao tiếp giữa anh và ông Lục khiến tôi thấy nhớ nhà.
Ba năm qua, tôi chưa từng trở về nhà lần nào, cũng không hề gọi cuộc điện thoại nào về nhà.

Tôi hiểu quá rõ bố mẹ mình.

Một khi họ biết số tiền bọn họ nhận được hàng năm là do tôi gửi về, chắc chắn hai người sẽ không yên lòng đi tới Thanh Hải tìm tôi.

Họ muốn xem tôi làm công việc gì, sống có tốt không.
Tôi hoàn toàn không có cách nào nói với họ, vì thế dứt khoát làm con rùa đen rụt cổ trong ba năm qua.

Tôi nằm trên ghế sofa nhìn dòng người qua lại ở bên ngoài qua cửa sổ.

Nhìn dòng xe cộ đi lại không dứt, đột nhiên tôi lại thấy cô đơn muốn về nhà một lần.
Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi tìm người môi giới để đi xem nhà trọ ngay gần Bến Thanh Hải.

Đây là một căn hộ thông tầng rộng khoảng 60 mét vuông, phù hợp để một người ở.

Giá thuê căn hộ này là ba mươi ba triệu đồng.

Tôi ký hợp đồng xong thì trả tiền thuê phòng ba tháng, sau đó mua vé xe về nhà.
Tôi là người phương nam, nhà cách Thanh Hải không thể nói là gần, nhưng cũng chẳng tính là xa.

Chỉ có điều gia đình tôi sống ở nông thôn, đường cũng chưa làm xong nên giao thông không được thuận tiện cho lắm, chỉ có thể đi xe khách về.
Sau khi chịu đựng cảm giác xóc nảy trên xe từ giữa trưa, khi tới thị trấn thì trời đã tối.

Sau khi xuống xe, một đám tài xế xe dù vậy quanh.

Tôi tìm một người trông có vẻ chất phác đàng hoàng, tôi đưa tiền và bảo anh ta chở mình về.
Có lẽ, hiếm khi gặp được khách hàng hào phòng như tôi, anh ta làm việc rất nhiệt tình, lái xe cũng rất ổn.

Chẳng mấy chốc đã vào tới thôn, chỉ có điều khi tôi chỉ đường bảo anh ta lái tới cửa sau nhà tôi thì phát hiện đèn trong nhà không sáng.

Tôi bảo lái xe tiến lên hỏi một chút, nhưng gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ai ra mở cửa.
Lúc đầu, tôi cũng không có ý định vào trong nhà, chỉ muốn về nhìn từ xa một chút.

Lái xe đập cửa nửa ngày nhưng trong nhà không có ai.

Bố mẹ tôi đều là người đàng hoàng, ngoài lúc làm việc thì đêm nào cũng sẽ về nhà.

Nhất là giờ này, bọn họ cũng không đi đầu cả.
Tôi lập tức có dự cảm không lành, mở cửa xuống xe.

Tôi leo từ tường ở cửa sau vào nhà.

Sau khi vào trong nhà mới phát hiện, trên tường và sàn nhà đều bị người ta phun dầu đỏ hàng chữ: “Thiếu nợ thì trả tiền, cả nhà chết.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui