Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


“Buông ra.

"Không.” Chu Phong từ chối tôi một cách dễ dàng, vì sức lực của tôi không mạnh bằng anh ta nên chúng tôi giằng co ở ngoài cửa, cho dù cứ tiếp tục như vậy cũng không có kết quả gì, tôi trực tiếp buông cánh cửa ra rồi xoay người bước vào.

“Em vẫn còn giận à?” Chu Phong đi theo sau tôi.
Tôi lên tiếng mà không thèm ngoảnh đầu lại: "Không có, em nào dám chứ, làm sao mà có gan nổi giận với anh chứ." “Tôi thấy lá gan của em cũng rất lớn đấy, suýt chút nữa thì trèo lên đầu tôi rồi." Chu Phong nửa đùa nửa thật nói sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Làm sao em dám chứ, anh là Cục trưởng Chu đó người lãnh đạo của của Ủy ban thành phố, còn em chỉ là một người phụ nữ ai có tiền cũng đều có thể ngủ được, anh vui vẻ thì có thể đổi người khác cũng không có vấn đề gì, chứ làm sao em dám bò lên đầu anh được.” Tôi hừ lạnh, không phải tôi muốn dỗi hay nhất định phải gây sự, mà là tôi không thể nào vượt qua được rào cản kia trong lòng mình.
Dù có thể nào đi chăng nữa, ít nhất tôi cũng coi Chu Phong là người đàn ông duy nhất của mình, cũng chỉ vì một câu nói của anh ta mà giữ mình trong sạch.

Tuy nhiên anh ta rõ ràng biết Triệu Mộng Tuyết đã làm những gì nhưng lại làm như không thấy, đẩy tôi đến bên cạnh Lục Kính Đình như một miếng mồi nhử.

Có quá nhiều cảm xúc khiến tôi nói không lên lời, tôi chỉ không rõ rốt cuộc trong lòng anh ta coi tôi là thứ gì.

"Ái Phương!” Anh ta hằn giọng lên tiếng, sắc mặt chợt trở nên có chút u ám: “Trước đây em không giống vậy.

“Trước đây anh cũng không như thế này.
Tôi nghiêng đầu như thể nghe được một câu chuyện cười nào đó, tất cả đàn ông đều sẽ nói như vậy với bạn gái của họ sau quãng thời gian yêu đương nồng nhiệt rằng em đã thay đổi rồi, lúc trước không phải vậy: “Khi ấy anh từng nói với em rằng cả đời này chỉ thể có một người đàn ông là anh, nếu như em có người đàn ông khác thì sẽ bắn chết em, nhưng bây giờ thì sao anh tự mình đẩy em đến bên cạnh Lục Kính Đình, anh làm như vậy lại khiến em cảm thấy nực cười, khi nhớ đến lúc đó anh luôn miệng chất vấn mối quan hệ giữa em và anh ta.”
Tôi mở miệng nói đầy kích động, giọng nói cũng được cất cao hơn mấy độ, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, nhưng khi vẫn còn chưa kịp nói hết, anh ta đã ôm lấy tôi khiến tôi sửng sốt, tất cả những tủi hổ cùng với không cam lòng đều nghẹn lại trong cổ họng.

“Tôi thề rằng sau này tôi mới biết được chuyện của bố mẹ em, nếu không tôi nhất định sẽ ngăn cản Triệu Mộng Tuyết, tôi biết bây giờ mọi chuyện đã xảy ra rồi dù có nói thể nào thì em cũng không tin.

Nhưng đây là sự thật mà tôi cũng chỉ giải thích rõ ràng một lần duy nhất mà thôi, em trai của em đã đắc tội với một người có lai lịch không tầm thường nên tôi không tiện ra mặt, ít nhất nếu như không phải là tình huống bất đắc dĩ thì em đừng có gây sự nữa được không?"
Trái tim tôi chợt trở nên lạnh lẽo, từ khi ở bên Chu Phong tôi chưa từng cầu xin anh ta bất cứ điều gì, làm thế nào tôi cũng không nghĩ tới anh ta lại sẽ nói ra những lời này, bản thân như thể bị một cây gậy gõ mạnh khiến tôi chợt bừng tỉnh.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.n et
Tôi cười mỉa mai: “Đúng vậy là em đang gây sự đó, cũng không biết điều, em chỉ là một người phụ nữ được anh bỏ tiền mua về mà thôi, thì làm sao có tư cách gì mà kỳ kèo với anh được chứ, em nháo chuyện đủ rồi nên bây giờ không muốn gây sự nữa được chưa? Em cũng không muốn lại không danh không phận theo anh đến cuối cùng lãng phí tuổi xuân, cái gì cũng không có.

Dù sao anh là người trên quan trường, giỏi tính toán mưu lược, làm sao em có thể thắng được anh chứ, cũng không sánh nổi với tiền tài và danh lợi của anh.

Cục trưởng Chu em đã cầm tiền của anh đủ rồi, sau này cũng không muốn lại bán thân cho anh nữa, cho dù anh muốn chấm dứt hợp đồng cũng không sao, em sẽ trả lại tất cả số tiền vi phạm hợp đồng và từng xu mà anh đã tiêu phí trên người em trước đây.

“Em nói lại lần nữa xem!” Chu Phong lập tức sa sầm mặt lại, vẻ lạnh lẽo toát ra từ trong đôi mắt đen nhánh trông cực kỳ dọa người.
Tôi nói xong thoát khỏi vòng tay anh ta với vẻ mặt lạnh lùng và bình tĩnh: “Em nói rằng em không tính kế nổi anh, cũng đã bán thân đủ rồi, bây giờ không muốn tiếp tục nữa.” “Em nói rằng tôi rất biết cách tính toán hả? Hừ!” Chu Phong hừ lạnh rồi nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đỏ rực, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Tôi đối xử với em vẫn còn chưa đủ tốt hay sao? Hai năm nay em muốn cái gì tôi đều chiều theo ý em, mỗi một dịp ra ngoài gặp gỡ có lần nào không đưa em theo cùng hay không? Tôi không tiện ra mặt để xử lý chuyện của Lục Kính Đình và em trai em lần này, nên em cho rằng tôi rất biết tính kế hả? Hừ, được thôi! Mẹ kiếp đầu óc tôi có vấn đề nên mới dự định ly hôn để cho em một danh phận, ha ha bây giờ xem ra tôi đúng là có mắt như mù nên mới mù quáng cưng chiều em cái đồ lòng lang dạ sói trong hai năm này.”
Chu Phong không kìm nổi giọng nói của mình, gắn từng tiếng rít ra những lời này, anh ta siết chặt tay lại thành nắm đấm, sau đó đấm mạnh lên tấm vách ngăn bằng thủy tinh ở bên cạnh, nói xong lập tức xoay người đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy Chu Phong nổi nóng đến mức này, cơn giận dữ bất ngờ này của anh ta làm tôi hoảng sợ.
Mắt cứ nhìn chăm chăm vào cánh cửa bị anh ta đóng mạnh, trong đầu vẫn luôn hiện lên ánh mắt mở to vì tức giận cùng với âm thanh trước khi rời đi kia của Chu Phong một cách rõ ràng, không thể nào xua tan được.
Nước mắt bỗng chốc đong đầy trên khỏe mắt, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói trách móc tôi đã làm quá đáng rồi, rất nhiều người phụ nữ sau khi được các lão già bao dưỡng làm tình nhân thì hầu như đều không được coi là con người, không phải chịu bạo dâm thì cũng bị ngược đãi, nếu như các lão ấy không được thì sẽ lấy đủ mọi đồ vật như gậy gộc, chai lọ thủy tinh còn có bóng bàn,...nhét vào nơi đó, thậm chí có người bị làm đến mức nhập viện hay chơi đến chết.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.

net
Điều quan trọng nhất là bình thường cảm giác mới mẻ của họ đối với những người phụ nữ này sẽ không vượt quá mấy tháng, nếu như người đàn ông đã lựa chọn bỏ tiền ra để ăn chơi thì tất nhiên sẽ cảm thấy giống như mua đồ ăn mà thôi, muốn nếm thử tất cả các hương vị, số người được bao dưỡng đến hai năm thì lại ít đến đáng thương, trừ khi người phụ nữ đó đặc biệt giỏi, ngoài kỹ năng trên giường phải tốt khiến đàn ông cảm thấy như ở trên thiên đường ra, thì còn có thể giúp đỡ anh ta giải quyết một số vấn đề khó nhằn trong làm ăn, hoặc là giúp kim chủ hầu hạ những khách hàng quan trọng của họ cho tốt, chính là phục vụ về khía cạnh kia.

ít nhất Chu Phong đối xử với tôi không được coi là cặn bã về mặt này, ngay cả chị Tường Thanh cũng phải ngưỡng mộ tôi, nhưng tôi lại đắc tội người ta chỉ vì em trai mình, anh ta chưa hề ra tay nhưng lại bị tôi nói là kẻ rất biết tính kế.

Tôi thật sự đã vượt quá giới hạn khi đã nói Chu Phong như vậy.
Mối quan hệ giữa tình nhân và kim chủ vốn là tôi hầu hạ cho tốt, còn anh ta chỉ cần hưởng thụ rồi cung cấp tiền tài vật chất sinh hoạt cho mình mà thôi, anh ta cũng không cần thiết phải giúp đỡ tôi.
Quả thật tôi đã nói quá đáng rồi.
Bất giác nhận ra được điều này, trái tim tôi dường như đang bị một bàn tay vô hình xé nát khiến máu tươi chảy ra đầm đìa.
Tôi đột ngột đuổi theo nhưng thang máy đã đến tầng một rồi, chờ thang máy lên đến nơi cũng đã mất rất nhiều thời gian, còn chưa kể tới việc những người ở tầng khác cũng cần dùng càng tốn thời gian hơn.

Vì vậy tôi trực tiếp bỏ qua thang máy mà chạy dọc theo lối an toàn.
Tuy nhiên khi tôi vừa mới chạy xuống dưới lầu thì nhìn thấy xe của Chu Phong đã lái đến ngã tư đèn giao thông rồi.

Tôi không màng bên ngoài trời vẫn đang đổ mưa mà đuổi theo cả một đường, chỉ muốn giải thích và nói với anh ta rằng là lỗi của tôi, tôi đã biết mình sai rồi.
Nhưng làm sao tôi có thể đuổi kịp một chiếc xe chứ? Khi vừa mới chạy tới ngã tư thì vừa lúc đèn đã chuyển màu, dòng xe cộ tiếp tục vội vã di chuyển cuồn cuộn không ngừng như một con rồng thấy đầu không thấy đuôi, Chu Phong đánh xe vào làn đường bên trái nên tôi không thể đi đến đó được.
Tôi đã hét đến khản cả cổ nhưng anh ta hoàn toàn không hề nghe thấy bởi vì cách quá xa, mãi đến khi đèn chuyển sang màu xanh, tài xế trực tiếp rẽ ngoặt sau đó nhấn ga chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Lúc ra khỏi cửa tôi không mang theo điện thoại, mà ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, tôi đã phân không rõ là nước mưa hay nước mắt khiến tầm nhìn của mình trở nên mơ hồ, trong lòng không yên cùng với bực bội và bất lực bao trùm lấy bản thân, hai tay vòng ôm lấy mình rồi ngồi xổm xuống, không nhịn được khóc òa giữa đường.
Chu Phong ghét nhất chính là những người phụ nữ không biết điều, tôi xong đời rồi, sau này anh ta chắc chắn sẽ không bao giờ cần tôi nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui