Săn Tình Nhật Ký Tình Nhân


Tôi cứ ôm mình ngồi trong màn mưa như vậy, chưa bao giờ cảm thấy mình không nơi nương tựa như lúc này.
Một chiếc xe van màu đen chậm rãi dừng lại ngay trước mặt tôi, có một người từ trên xe bước xuống cầm ô giúp tôi che lại những giọt mưa trên đỉnh đầu, nước mưa chảy dọc theo mép ô, tầm nhìn của tôi cũng dần trở nên rõ ràng hơn, tôi ngẩng đầu lên thì trông thấy khuôn mặt của người trợ lý bên cạnh Lục Kính Đình: “Cô Tân.

“Có chuyện gì sao?” “Cậu ba vì cô mà có khúc mắc với cậu Khôn, mà vết thương ngày càng trở nên nghiêm trọng chỉ vì bị cô chọc tức, cậu ấy đã làm nhiều điều vì cô như thế, cô còn có thể ung dung làm như không có chuyện gì, không cần đi thăm hỏi một chút sao?" Anh ta hơi đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt lạnh lùng sau tấm kính ấy.
Vẻ trách cứ hiện rõ trên khuôn mặt của anh ta, tôi bất chợt nghĩ tới người phụ nữ tên Kiều Lam mà tôi đã gặp ở trước phòng của Lục Kính Đình kia, chìa khóa của cô ta là do anh ta mang đến.
Có thể trực tiếp đưa chìa khóa cho người phụ nữ kia mà không cần sự đồng ý của Lục Kính Đình, cũng đủ để nhận thấy trong lòng anh ta đã coi người đó gần như là bà chủ của mình rồi, tất nhiên sẽ không coi tôi ra gì.
Cho dù tôi có chật vật đến đâu đi chăng nữa cũng không muốn bị mỉa mai bởi loại người như anh ta, tôi hít sâu một hơi rồi gạt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt, sau đó đứng dậy nhìn thẳng vào người đó: “Anh ta tính kế tôi vẫn còn chưa đủ hay sao?"
Người trợ lý mím môi nhưng trên mặt không hề lộ ra bất cứ biểu cảm gì: “Vậy thì đã làm phiền rồi."
Anh ta đưa dù cho tôi sau đó không nói thêm lời nào, xoay người bước lên xe, khi chiếc xe chạy ngang qua trước mặt tôi, dưới ánh đèn le lói tôi mới phát hiện có người ngồi ở hàng ghế phía sau, nhưng không trông thấy rõ, chiếc xe cứ thế lướt qua chỉ là từ bóng dáng kia có thể nhận ra đó là một người phụ nữ.
Tôi có chút khó hiểu nhìn theo hướng chiếc xe đang dần rời xa, nhưng hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.
Cả đường che dù quay trở lại chung cư, tôi gọi điện cho Trần Dương hỏi qua tình hình.

Trần Dương nói rằng Chu Phong vừa mới về đến nơi đã nổi cơn thịnh nộ, sau đó khuyên tôi vẫn nên từ từ đợi Chu Phong nguôi giận rồi hằng đến tìm anh ta.
Tôi gật đầu rồi lại hỏi về tình hình của Chu Phong với cô người mẫu trẻ, câu trả lời mơ hồ của anh ta cũng là một cách thức nói cho tôi biết rằng, hoàn cảnh hiện tại của mình có bao nhiêu xấu hổ.
Tôi nói rằng đã biết rồi mới cúp máy.

Mấy ngày tiếp theo cuộc sống của tôi cứ diễn ra như thể Chu Phong chưa từng xuất hiện bên cạnh vậy, buổi tối cuối cùng khó khăn lắm mới chờ được Tân Gia Kiệt quay trở lại, tôi vội vàng bước tới: “Công việc thế nào rồi có suôn sẻ hay không?”
Trông cậu ta có vẻ thoải mái: “Ừ không có việc gì để làm nên khá thoải mái.”
Tôi đi theo sau cậu ta rồi tiếp tục mở miệng hỏi: “Thoải mái là tốt rồi, chỉ cần biểu hiện của em tốt một chút là được.”
Tôi quay người lại đi nấu chút đồ ăn cho Tân Gia Kiệt lót dạ.
Nhưng Tân Gia Kiệt lại hỏi tôi: “Chị ơi, phải mất bao lâu nữa thì chị mới đón được bố mẹ trở về vậy?”
Câu nói của em trai khiến tôi bỗng chốc không biết phải trả lời ra sao.

“Ừm...vẫn cần thêm một chút thời gian nữa, cứ chờ đã..." “Vậy cái người trước kia, cái anh rể thường hay cứu em ý sao rồi? Từ khi em đến đây chưa từng nhìn thấy anh ấy.”
Tôi suýt chút nữa thì bị sặc nói không nên lời khi nghe thấy câu hỏi của em trai mình: “Thằng nhóc này, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung.
Tân Gia Kiệt bĩu môi không hỏi thêm nữa, cúi đầu ăn đồ của mình, sau khi ăn uống no nên tự giác quay về phòng mình đi ngủ.
Tôi gửi một tin nhắn cho Tiêu Dao về chuyện cô ấy đã giúp đỡ tìm việc cho em trai mình, vì vậy muốn mời cô ấy cùng với người đã giới thiệu vào công ty một bữa để tỏ lòng biết ơn, sau này còn có thể chăm sóc cho Tân Gia Kiệt nhiều hơn.
Hôm đó tôi còn cố ý trang điểm và chú ý cách ăn mặc một chút, người giới thiệu chính là vị giám đốc công ty Ngoại Vi tên là Tô Minh, cũng được coi là người quản lý một đội nhóm cao cấp, trước kia làm cùng một chỗ với Tiêu Dao.

Nghe đồn khi ấy anh ta là trai bao có nhiều khách quen nhất nơi đó.
Nơi mà Tiêu Dao làm việc trước kia ở Thanh Hải nổi tiếng có máu mặt, hậu thuẫn sau lưng rất vững chắc, việc quản lý trong đó cũng đặc biệt nghiêm ngặt, phân rất rõ ràng, nhân viên phục vụ thì chỉ làm phục vụ, nếu muốn đi khách thì cần phải chào hỏi qua với quản lý và thực hiện đúng theo quy trình.
Rốt cuộc một nơi lớn như vậy lại có thể che giấu đến kín kẽ, khách tới nơi đó đều là những nhân vật có vai về, một người phục vụ không tốt có thể sẽ liên lụy đến cả toàn trường, lúc ấy Tô Minh bị một quý bà mê hoặc tự ý đi khách, chẳng những bị chồng nhà người ta bắt gặp mà còn bị bắt gian ngay trên giường, vì thế đồ chơi kia của anh ta đã bị cắt ngay tại lúc đó, chưa kể đến việc không thể tiếp tục kiếm bát cơm trong giới này, cũng đã không làm được một người đàn ông bình thường nữa, còn về phần quý bà kia không hề có việc gì, anh ta đi cầu xin kết quả bà ta trực tiếp kéo đen làm như không quen biết.
Tiêu Dao đã từng kể cho tôi nghe rằng, người phụ nữ trong giới thượng lưu một khi trở nên tàn nhẫn thì còn vô tình hơn cả đàn ông, cuối cùng anh ta hết cách mới làm cái nghề dắt mối treo đầu dê bán thịt chó này.
Trước khi đến đây Tiêu Dao còn cố ý nói qua với tôi rằng người này rất hiểu chuyện, ăn gì đều được chỉ cần rượu ngon là được, vì vậy tôi đặc biệt kêu phục vụ mở hai chai Lafite.
Tiêu Dao dẫn theo Tô Minh cùng đến, sau khi cô ấy giới thiệu một chút, hai chúng tôi bắt tay làm quen, khi người phục vụ vừa mới rót rượu xong và chúng tôi chuẩn bị nâng ly thì chiếc di động trên bàn bỗng nhiên đổ chuông.

“Thật xin Tô Minh liếc nhìn điện thoại một chút, rượu vẫn còn chưa kịp uống chỉ nói một tiếng xin lỗi với chúng tôi rồi cầm lấy di động tránh sang một bên nghe máy.

Cập nhật c hương mới nhất tại Tr uyện88.net
Tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi này, Tiêu Dao cạn chén với tôi sau đó đặt ly rượu xuống rồi ghé sát lại: “Gần đây Cục trưởng Chu không đến tìm cậu à?”
Tôi lắc đầu.

“Thôi quên đi, mình đã nói rồi mà đàn ông người nào mà chả giống nhau, đều có mới nới cũ, anh ta yêu chiều cậu hai năm nhưng điều đó đã là quá khứ rồi, bây giờ mỗi lần trong giới này tổ chức tiệc tùng gì người phụ nữ kia đều tham gia rồi kết bè kéo cánh, hận không thể vểnh cái đuôi hồ ly lên đến tận trời.
Vẻ mặt Tiêu Dao tỏ ra khinh bỉ, tôi mím khỏe môi: “Cô ta không phải là mẫu người mà
Chu Phong thích, sẽ không đắc ý được lâu đâu.” “Cậu chỉ đang tự lừa dối bản thân mình mà thôi, đàn ông à dù không phải là mẫu người mình thích nhưng khi tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh, chẳng phải vẫn nếm thử đôi bồng đào và cái miệng dưới hay sao?”
Cô ấy liếc nhìn tôi một cái nhưng tôi không định đáp lại mà bưng ly rượu lên, vừa mới nhấp một ngụm thi nhìn thấy Tô Minh vội vàng từ đẳng xa bước tới: "Hỏng rồi, xong rồi! Đừng ăn nữa mau cùng tôi trở về công ty ngay."
Tôi và Tiêu Dao đều cảm thấy khó hiểu: “Có chuyện gì sao?" “Trước đừng hỏi nữa mau bắt kịp thời gian, nếu còn chậm trễ e rằng sẽ xảy ra chuyện mất." Anh ta cầm lấy áo khoác rồi thúc giục bọn tôi rời khỏi.
Trong lòng tôi chợt run lên, bỗng có một dự cảm không tốt, sau đó kéo lấy anh ta rồi hỏi: “Em trai tôi xảy ra chuyện gì rồi sao?” “Đúng vậy!”
Tôi còn chưa kịp hỏi thêm điều gì thì đã lập tức xách túi đi theo Tô Minh xuống dưới lầu, sau đó tùy tiện bắt một chiếc xe taxi, cả đường vô cùng kẹt xe, tôi cầm điện thoại của mình lên rồi trực tiếp gọi điện cho Tân Gia Kiệt mà lòng rối bời.
Nhưng vẫn không có ai nghe máy, tôi đột nhiên nhớ tới cú điện thoại mà em trai mình vừa rồi gọi tới, trong lòng thật sự hoảng loạn.

Tôi lo lắng nhìn dòng xe đang bị tắc thành một đoàn dài ở phía trước, gấp gáp nói với tài xế: “Bác tài ơi, liệu bác có thể tìm một con đường khác được không, tôi thật sự rất vội...
Giọng nói tràn đầy lo lắng của tôi đã bắt đầu trở nên hơi khàn, nhìn tài xế với vẻ mặt bất an.

“Cô ơi tôi cũng không có cách nào cả, cô xem phía trước cũng không thể nào di chuyển được...
Tiêu Dao thấy vậy trực tiếp lấy ra mấy tờ tiền màu đỏ từ trong túi ra rồi đưa qua: "Không cần biết bác chen lấn, đi lối tắt hay là vượt đèn đỏ, có thể đưa chúng tôi đến đó trong vòng mười phút được không?”
Tài xế nhận tiền nhưng không nói lời nào mà trực tiếp nhấn ga lạng lách sang làn đường bên cạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui