Anh đột nhiên dịu dàng vén tóc tôi, hôn lên trán tôi rồi nói câu đợi chút, sau đó anh mở cửa, lấy một cái túi từ tay Nghĩa đưa tới trước mặt tôi.
Tôi cầm túi đi vào nhà vệ sinh, lấy quần áo trong túi ra thay rồi ngơ ngác đứng trước gương.
Tôi đã thấy người khác mặc kiều này trong TV, nhưng khi tôi mặc nó thì cứ cảm thấy là lạ.
Tôi mở cửa đi ra ngoài, toàn thân tôi không được tự nhiên và tôi cũng không biết để tay ở đâu.
"Không thích sao? Trang phục thủy thủ trông rất gợi cảm." Lục Kính Đình nhìn chăm chăm vào giữa đùi tôi, anh sở cằm, nở nụ cười xấu xa.
Tôi cúi đầu nhìn chiếc váy siêu ngắn có thể lộ hàng bất cứ lúc nào, muốn có bao nhiêu không quen thì có bấy nhiều không quen.
Quên đi, hiện tại không phải là lúc để nói chuyện này.
Tôi nghiêm mặt hỏi anh: “Rốt cuộc em tôi đang ở đâu? Anh đưa tôi đi gặp nó ngay!" Lục Kính Đình vô liêm sỉ thò mặt ra, công một cười: "Ừm, được, em hôn tôi một cái trước đi
Tôi hơi tức giận lườm anh, giận dữ nói: "Anh làm loạn đủ chưa? Rốt cuộc nó đang ở đâu?"
Lục Kính Đinh cười một cách nhàm chán rồi thờ dài: "Không có gì phải lo lắng, cậu ta đang ở bệnh viện.
Bây giờ tôi sẽ đưa cô đi tìm, cần gì tức giận chứ
Nói xong, Lục Kính Đình cầm tay lôi tôi đi tới trước xe rồi nhét vào mà không hề để ý đến sự phản đối của tôi.
Tôi cũng muốn đến bệnh viện nên phải hỏi chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là ai động vào tôi.
Nhưng khi tới bệnh viện tôi mới biết em trai tôi bị thương rất nặng, hiện vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi.
Tôi chỉ có thể nhìn từ xa qua cửa sổ kính, không thể gặp mặt.
Lục Kinh Đình đứng bên cạnh ôm lấy eo tôi kéo qua, sau đó ngửi tóc tôi: "Bây giờ đã nhìn thấy người rồi, có thể về với tôi được chưa?"
Tôi không nói lời nào, trong lòng thì rối bời, tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.
"Không nói gì sao? Muốn về không?" Lục Kinh Đình nghiến răng cười gắn một tiếng, sau đó lỗi tôi vào xe, khóa cửa lại rồi đè lên người tôi.
Anh muốn làm gì?” Tôi thở phi phỏ, hơi sợ hãi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh.
Lục Kinh Đình hít một hơi thật sâu và không nói gì, ngày sau đó anh đưa cho tôi một chiếc iPad.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Tôi mở khóa, hình ảnh tôi trấn truống, nắm lắc lư dưới eo anh vô cùng thể thảm đập vào mắt, nó khiến tim tôi như ngừng đập ngay lập tức.
“Lục Kính Đình!” Tôi nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh, không ngờ Lục Kinh Đinh lại quay lại những gì xảy ra trên xe vào ngày hôm qua.
“Bây giờ chỉ có một con đường cho em lựa chọn.
Tôi cho em ba ngày để chấm dứt với Chu Phong và trở thành người phụ nữ của tôi kể từ hôm nay! Nếu không thì tất cả mọi người đều sẽ biết em là người đàn bà dâm đãng, tôi sẽ công khai những video em làm với tôi!" Lực Kính Đình lạnh nhạt nói, mặt anh cũng cực kỳ bình tĩnh nhưng lại khiến tôi cảm thấy như rơi vào bằng tuyết, lạnh đến mức không thở nổi.
Đại não tôi bị đoản mạch mấy giây mới bình thường trở lại.
Với tính cách của Chu Phong, nếu để anh ta biết tôi đã ngủ với Lục Kính Đình, anh ta sẽ không chỉ bỏ tôi mà còn rất có khả năng sẽ dầy tôi vào tình cảnh không thể quay đầu.
Bây giờ em trai tôi đang nằm trong tay Lục Kinh Đình, anh ta còn giữ điểm yếu của tôi, việc chống đối anh rõ ràng sẽ không giúp ích được gì.
Quan trọng hơn, chuyện của em trai tôi rõ ràng là một cái bẫy, mà đến giờ tôi vẫn chưa biết người đứng sau là ai.
“Được, tôi đồng ý! Ba ngày sau tôi sẽ đến tìm anh" Tôi bấm móng tay vào lòng bàn tay rồi cắn môi, bình tĩnh đáp.
Hiện tại tôi cũng không có lựa chọn nào tốt, Triệu Mộng Kỳ cũng không phải dạng vừa.
Nếu tôi tiếp tục dây dưa với Chu Phong, không biết cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với tôi?
Tôi không hề có đường lui, chỉ khi ở bên Lục Kinh Đình, tôi mới có thể bảo vệ tốt bàn thân.
Lục Kính Đình cười khẽ, mở cửa xe đi ra ngoài rồi quay đầu lại bảo Nghĩa đưa tôi về, sau đó lên một chiếc xe khác biến mất ở ngã rẽ.
Sau khi lên xe, Nghĩa nhìn lướt qua kính chiếu hậu rồi im lặng khởi động xe.
“Đưa tôi về nhà trước đi!" Tôi cúi đầu nhìn bộ vậy ngắn không thể ngắn hơn trên người mình rồi nở nụ cười tư giêu, nhắm mắt dựa vào ghế sau ngủ thiếp đi.
Nghĩa lái xe đến nơi tôi ở, anh ta vỗ nhẹ vào cửa xe để đánh thức tôi rồi rời đi sau khi thấy tôi vào cửa.
Tôi về nhà thay chiếc váy ngắn, trang điểm nhẹ dùng bút che khuyết điểm che đi những vết xanh tím trên người rồi đứng lên lấy túi xách, khóa cửa đi ra ngoài bấm thang máy.
Ngay khi cửa tháng máy mở ra, tôi định bước vào theo bản năng nhưng lại ngày người tại chỗ, không biết phải làm gì.
“Tân Ái Phương!"
Mắt Chu Phong thâm quần mặt mày mệt mỏi, trong mắt đầy tơ máu, bộ đồng phục cảnh sát mặc tối qua bị anh ta cởi ra vắt trên tay, toàn thân nồng nặc mùi mồ hôi.
“Anh đi đâu vậy?" "Hai người ở bên nhau cả đêm sao?"
Anh ta và tôi đều đồng thanh hỏi, bầu không khí trở nên có chút khó xử.
Tôi đang nghĩ nên trả lời thế nào thì Chu Phong đã kéo tôi vào lòng, anh ta mạnh tay như thể muốn bóp nát tôi, “Buông ra! Anh làm em dau!" Tôi dùng tay đẩy anh ta ra, nhưng anh ta khom xuống chặn mỗi tôi lại.
Một cảm giác khác thường đã ủ cả đêm chui vào miệng tôi, nó vừa ướt vừa mặn,
Chu Phong miên cương buông tôi ra rồi giữ hai vai tôi, cau mày lạnh lùng nhìn chăm chăm vào tôi: "Trả lời tôi, có phải em và Lục Kính Đình đã ở bên nhau không?"
Tôi lo lắng khi bị ánh mắt như nhìn tội phạm của anh ta nhìn chằm chằm, nhưng lại không tự chủ gật đâu.
Sức ở tay Chu Phong bỗng trở nên lớn hơn khiến tôi đau đến mức ứa nước mắt, sau đó anh ta chợt nhận ra mình hơi mạnh tay quả thì thả lỏng, liên tục nói xin lỗi.
Nhìn dáng vẻ hèn mọn của anh ta mà lòng tôi chua xót, nước mắt tuôn ra càng nhiều, làm thế nào cũng không kìm lại được.
Chu Phong chưa bao giờ đặt lòng tự trọng xuống, không màng đến hình tượng, lòng tự trong và nguyên tắc của mình để nói xin lỗi liên tục với tôi như bây giờ “Đừng khóc." Chu Phong trở lại trạng thái bình thường, anh ta dịu dàng lau nước mắt cho tôi.
Nhưng anh ta càng như thế thì tôi càng không thể kiểm soát bản thân.
Từng hình ảnh trong quá khứ lướt qua và lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi khiến tim tôi đau nhói không thể nào chịu nổi.
“Em lên giường với anh ta rồi sao?" Giọng điệu của Chu Phong bỗng lạnh đi, anh ta lắc mạnh vai tôi, hai mắt đỏ ngầu, trán nổi gân xanh,
Nước mắt tôi bỗng ngừng chảy, khỏe mắt cay cay, nhưng tôi không thể khóc nữa, tất cả chỉ còn lại sợ hãi và chết lặng.
Chu Phong buông tôi ra rồi lùi lại hai bước....