Vào lúc tôi về đến nhà thì đã là hơn hai giờ sáng.
Tầm rửa xong, nằm trên giường, nhưng dù thế nào tôi cũng không ngủ được.
Tác dụng của cồn khiến tôi vẫn thấy váng đầu, lòng dạ rất rối bời, ánh mắt cũng chua xót vô cùng.
Lúc nhận được thông báo Tiêu Dao gửi tin nhắn đến, tôi đang ngần người nhìn lên trần nhà.
"Ái Phương, hôm nay cậu không sao chứ? Không biết thắng kia thế nào, nhưng sớm hay muộn gì cũng gặp báo ứng thôi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều nhé!"
Tiêu Dao đúng là rất quan tâm tôi, cũng chỉ có cô ấy, người đã say bí tỉ rồi, nhưng vẫn không quên hỏi tôi đã về nhà chưa.
Tôi và cô ấy có quan hệ tốt như thế này cũng không phải chuyện không rõ nguyên nhân.
Tôi nghĩ ngợi, nhắn lại một tin không sao đâu mà, bảo cô ấy tôi sắp ngủ rồi.
Rồi sau đó, tôi mở di động, chọn bật nhạc, đặt xuống bên tại.
Từ khi bỏ ra khỏi căn hộ Chu Phong chuẩn bị cho mình, tôi đã không còn tiêu dàn loa trị giá mấy chục triệu để nghe nhạc nữa, dù sao những thứ lớn như vậy, mang theo cũng không tiện lắm.
Hơn nữa tôi cũng không nghe thường xuyên, vậy nên không mua nữa.
Tuy tiếng nhạc không định tại nhức óc, nhưng âm lượng cũng rất lớn.
Tuy nhiên dù là thế, tôi vẫn không thể ngừng nghĩ về Chu Phong.
Dáng vẻ anh ta làm tình với người khác cứ hiển hiện trong đầu tôi, quấy nhiều lòng tôi nghiên nghẹt.
Một đêm này, đến rạng sáng tôi mới chợp mắt được một lúc.
Hôm sau thức dậy, mắt sưng húp cả lên.
Tôi mơ mơ màng màng ngây người ở nhà hai ngày, đến lúc Triệu Mộng Tuyết gọi điện thoại tới, hỏi tôi nghĩ thế nào rồi, tôi viện cớ để cho qua, cuối cùng cô ta đồng ý, lại cho tôi thêm thời gian hai ngày nữa.
Vừa tắt máy của Triệu Mộng Tuyết thì lập tức nhận được tin nhắn của Lục Kính Đình.
"Sáu giờ tối nay, trang điểm một chút, tôi tới đón em."
Mấy ngày rồi Lục Kinh Đình chưa xuất hiện, tôi còn tưởng anh đã tìm thấy niềm vui mới, còn hơi mừng thấm, giờ thấy tin nhắn của anh, trong lòng vẫn không thể nói rõ là vui vẻ hay khó chịu.
Vì thế, tôi hờ hững nhắn lại, làm gì đấy, Kết quả là chờ mãi chờ mãi, di động cũng chẳng có thông báo gì nữa.
Tôi tức tối ném diện thoại di động lên giường, mơ màng nằm trong chăn ngủ một giác, đến năm giờ mới tình dây, bắt đầu lật đật gội đầu.
Sáu giờ tối, đúng lúc tôi chỉnh trang xong.
Vừa xuống dưới lầu đã nhìn thấy Lục Kính Đình đứng dựa vào bên cạnh xe, người chỉ mặc một bộ thể thao mẫu đen, nhưng lại mang phong thái lạnh lùng.
Nhìn thấy tôi đi xuống, anh đi về phía tôi, cầm lấy túi trong tay tôi, rồi đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.
Anh gật gật đầu, khẽ nở nụ cười rồi nói: "Cũng được, chưa đến mức mất mặt"
Tôi cười ha ha, không nói với anh đây là tôi mặc tùy ý, cũng chưa trang điểm kỹ càng gì.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net
Trên đường, Lục Kính Đình nói hôm nay có một ông lớn tôi, bảo tôi đừng giở trò gì đó với anh, còn bảo đó là người tôi quen.
Tôi nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra mình quen được ông lớn nào trong giới này, bèn không tiếp lời anh, chi ổ một tiếng.
Kết quả là đến nơi, mở cửa phòng ra, tôi mới biết, thì ra ông lớn trong miệng anh đúng là tôi đã gặp thật chỉ là lúc đó tôi mới chỉ gặp mặt ông Lâm dùng một lần mà thôi, tôi cũng chẳng nghĩ đến ông ta làm gì.
Ông Lâm nhìn thấy tôi thì rất vui vẻ, vẫy tay với tôi bảo tôi ngồi bên cạnh ông tai Nụ cười trên mặt ông ta không phải đang giả vớ
Tôi gọi một tiếng ngài Lâm rồi kính cần lẽ phép ngồi xuống bên cạnh ông ta, rót chén rượu, mời ông ta một lỵ.
Ông Lâm trò chuyện với tôi mấy câu đơn giản, luôn miệng nói là Lục Kính Đình coi trọng tôi, còn nói đây là lần đầu tiên ông ta thấy Lục Kính Đình để tâm tới người khác như thế.
Tôi khó mà nói gì thêm, chỉ có thể gật đầu cười.
Ông ta thấy tôi có vẻ không hứng thú lắm, thế là cũng không nói gì nữa, cuối cùng chỉ nói một câu, bảo tôi đừng cô phụ tình cảm của người ta, rồi sau đó lập tức quay đầu nói chuyện với Lục Kinh Đình.
Tôi ngồi ngay bên cạnh ông ta nhưng không nghe hiểu những lời họ nói với nhau cho lắm, chỉ là lờ mờ nhắc tới một ít hàng xuất ra gì đó.
Ngây người một lúc, cuối cùng tôi cảm thấy mình đang tìm tòi bí mật của người khác, bèn viên có đi ra ngoài.
Trước kia khi tôi đi ra ngoài cùng Chu Phong, thấy bọn họ bàn công chuyên, cũng sẽ tìm cơ rời đi.
Có những lúc, biết quá nhiều cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Nhưng mà, tôi không ngờ là, mới ra cửa, còn chưa bước được hai bước, Thẩm Uyển Thanh đã đi tới từ phía đối diện.
Tôi có muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
"Ái Phương!" Thẩm Uyển Thanh nhìn thấy tôi thì cười đến là rực rỡ, nhiệt tình tiếp đón tôi, đi đến trước mặt tôi, ôm cánh tay tôi với vẻ vô cùng thân thiết, hỏi hạn tôi tới đây làm gì.
Tôi không muốn dây dưa nhiều với cô ta, liền cười cười miễn cưỡng, nói là có bạn.
"ỔI Thế ấy hả, cô biết gì chưa? Lát nữa cục trưởng Chu cũng sẽ tới đấy! Bạn cô là ai thế, tôi có quen không?"
Tôi không tin, hờ hững nói câu cô không quen đâu.
Thẩm Uyền Thanh như không nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn và ghét bỏ trên mặt tôi, cứng ngắc cười cười đáp một câu ổ
Tôi thấy nụ cười quái dị của cô ta, bằng chợt nghĩ ra vì sao tôi cảm thấy nụ cười của cô ta hôm uống rượu đó là lạ rồi.
Thẩm Uyển Thanh từng phẫu thuật thẩm mỹ, vậy nên lúc cô ta cười, có bắp đều không được tự nhiên.
Tuy rằng hiện giờ cô ta trở nên đẹp hơn, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy chỉ là giả vờ, hơn nữa, biểu cảm trên mặt lúc nào cũng là như thế.
Người như vậy, nhìn lần đầu tiên còn có thể cảm thấy kinh ngạc vì sắc đẹp, nhưng nếu nhìn nhiều, thì sẽ cảm thấy chán.
Hiện giờ Thầm Uyển Thanh mới làm nghề, vậy nên người khác sẽ chưa quá quen với nụ cười đó của cô ta.
Nhưng đợi đến khi họ đã chơi kha khá rồi, nghĩ đến Thẩm Uyền Thanh chẳng có phong thái gì, chỉ được mỗi cái túi da, hơn nữa còn là con đàn bà không có não, khả năng cao kết cục sẽ là bị loại bỏ thằng tay.
Thẩm Uyển Thanh không biết tôi đang nghĩ gì trong lòng, vẫn cười đến là kiêu ngạo, dường như đang khoe khoang thứ gì với tôi.
Tôi không có hứng thú để quan tâm cô ta, nói một tiếng đi toilet, tránh mặt cô ta.
chậm chạp ở trong phòng rửa tay một lúc, trang điểm một chút, nhận định hai người họ đã bàn bạc gần xong xuôi rồi, tôi mới đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua sảnh lớn, tôi nhàm chán nhìn xung quanh, kết quả là tiếc thấy hai mười mấy người mặc vest thắng thơm đứng trong thang máy trong suốt, dần dần đi lên tầng này.
Khoảng cách càng tiến gần, tôi chợt phát hiện trong đám người có một gương mặt mà tôi vô cùng thân quen.
Chu Phong? Sao anh ta lại ở đây, chẳng lẽ lời Thẩm Uyển Thanh nói là thật?
Tôi lấy làm cả kinh trong lòng, phản ứng kịp rồi thì hoảng loạn trốn ra sau một cây cột trong sảnh lớn.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Chu Phong mặt không cảm xúc bước ra khỏi thang máy.
Đám người đi theo sau lưng anh thoạt trông đều là người đứng tuổi, từ xa đã nghe thấy có người gọi cục trưởng gì đó, có lẽ là đồng nghiệp của anh ta.
Một đám người di qua, thu hút ánh nhìn của vô số người.
Tôi cũng không biết lúc đó mình nghĩ thế nào, đợi đến khi họ đi qua trước mặt tôi, tôi thế mà đi theo như bị ma xui quỷ khiển.
Bọn họ ra khỏi thang máy trong suốt, đi xuyên qua sảnh lớn, bước vào trong một cái thang máy khác Thang máy đó, tôi biết, nếu chỉ là người bình thường thì tuyệt nhiên không vào được.
Nhưng mà, tôi đã từng đi cùng Chu Phong tới đây một lần, vậy nên khi tôi nói với bảo vệ là tôi đến tìm cục trưởng Chu, anh ta đã để tôi vào.
Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ ràng, họ đi lên tầng cao nhất, thang máy chỉ dừng lại ở đó một chút mà thôi.
Sau khi lên đến tầng cao nhất, tôi đứng cách thật xa, đã nhác thấy đám người Chu Phong nhà hoàng xoay kín đảo nhất.
Chỗ đó, tôi không được vào.
Nó thuộc một tòa nhà khác, cao hai mươi mấy tầng, nhưng lại có đường đi từ tòa nhà này, thế nhưng khóa cửa lớp lớp, hầu như không thấy mặt của những người bình thường.
Nhớ tới bữa tiệc Nyotaimori mà Tiêu Dao từng kể với mình, tim tôi không hiểu sao lại nhói lên một nhịp.
Thẩm Uyển Thanh không nói láo, Chu Phong thật sự đã đi....