Trần Dương vừa nói xong thì Chu Phong mở miệng, đang định lên tiếng thì đột nhiên có một tiếng "bùm.
Có gì đó ngoài cửa này lên bắn lên tường, làm cả phòng toàn bụi là bụi.
Lục Kinh Đình bình tĩnh bước vào, rất uy nghiêm và ngông cuồng.
Đằng sau anh có hai thuộc hạ đi theo, đeo kinh rầm, dáng người khôi ngô, khi thể đến mức khiến người khác phải sợ, làm người ta thờ không ra hơi.
Lục Kính Đình rất phóng khoáng, anh đi đến chiếc ghế đối diện rồi ngồi xuống, dựa ra đằng sau, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ý vị.
Anh nói với Chu Phong: “Cục trường Chu gần đây chuyên nghiệp nhỉ, ngày nào cũng làm việc không ngừng nghỉ, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe đấy!"
Giọng điệu của anh hơi châm biếm, một câu nói bình thường thôi mà khiến người ta nghe xong là thấy khó chịu kinh khủng.
Chu Phong ngắng đầu nhìn Lục Kinh Đình, hừ nhẹ một tiếng, biểu cảm có vẻ hơi tức giận, bỏ hai bàn tay đang nằm lấy nhau xuống, lạnh lùng nói: “Chuyện phải làm mà, đây là công việc của tôi, diệt trừ những mối nguy hại cho quốc gia, không có gì bất ngờ cả
Lục Kinh Đình chẹp miệng, lại còn vừa đi vừa lắc đầu, lạnh lùng nói: “Chỉ là chẳng biết cục trường Chu có lấy cớ làm việc công để làm việc tư không hay là chuyên nghiệp như trong lời đồn
Lục Kính Đình nói xong thì nhưởng mày lên, biểu cảm vô cùng ngạo nghễ dựa vào lưng ghế.
Đưa tay lên chào tôi một cách lười biếng, bảo tôi qua đó rồi nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
Tôi do dự, nhìn đôi mắt bình tĩnh như mặt nước của anh nhưng tôi vẫn đi qua đó, ngập ngừng một chút rồi ngồi xuống một cách chậm chạp.
Trên người Lục Kinh Đình có tỏa ra một mùi hương rất đàn ông, rất đặc biệt, mùi hương đó xộc vào mũi tôi, bao vây lấy tôi.
Đùi anh đầy cơ bắp, rất cứng nhưng lại không khó chịu chút nào, tạo cho người ta cảm giác rất an toàn.
Một tay Lục Kính Đình đặt trên đùi tôi vuốt ve đẩy thân mật, tay còn lại luồn qua eo, đặt trước ngực tôi.
Anh nhìn Chu Phong, trầm giọng xuống: “Cục trường Chu, hôm nay đây là địa bàn của tôi, tha cho máy người bọn họ được không?" Tôi rất bất ngờ, không ngờ chỗ này lại là địa bàn của Lục Kính Đình."
Vừa nãy chị Tưởng Thanh còn bảo Chu Phong đang đi khắp nơi để lục soát và phòng tòa địa bàn của Lục Kinh Đình, ai ngờ mới có một lúc thôi mà tôi đã được đích thân trải nghiệm rồi.
Như vậy có nghĩa là Chu Phong không đến vì tôi, bắt bọn tôi là do trùng hợp sao?
Tôi hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ vì Lục Kính Đình đang sở soạng mình, nhìn về phía Chu Phong.
Nhịp thở của anh ta dần trở nên gấp gáp, hai con người như muốn nhảy ra ngoài, nhìn chăm chăm vào đôi tay đang đi du lịch” trên người tôi của Lục Kinh Đình, tôi có thể nhìn thấy rất rõ sự tức giận.
“Bỏ qua cho bọn họ? Cậu ba Lục đang đùa tôi đấy a? Mấy người này đang bán dâm bị tôi bắt được.
Trước khi điều tra rõ ràng thì không ai được đi cả!" Mặt Chu Phong cắn rằng, híp mắt lại.
Ánh mắt anh vô cùng hung hän.
Lục Kính Đình lúc này dựa lên vai tôi, nhẹ nhàng cắn vào thủy tại tôi khiến cả người tôi tê tái, mặt đỏ ứng lên, cả người nóng lên
Lừa giãn trong Chu Phong cùng ngày càng lớn, như là giây tiếp theo bọn họ sẽ có một cuộc đấu sinh tử vậy.
Thấy hai bọn họ như vậy, tôi thấy rất xót ruột, tôi thử đứng lên nhưng bị Lục Kinh Đình giữ lại.
"Cục trường Chu nói thật sao? Không thể nể mặt tôi được sao? Lục Kinh Đình nói như có vẻ đang xin tha nhưng trong giọng anh lại đầy sự trêu chọc, không thèm quan tâm.
Lại còn như khiêu chiến và châm biểm, cho dù ai nghe thì cũng không thấy vui.
Sắc mặt Chu Phong thay đổi liên tục, sát khí trong ánh mắt ngày càng nặng nề.
Dường như tôi có ảo giác rằng nếu như không phải ở trước mặt nhiều người như vậy thì Chu Phong nhất định sẽ rút kiếm ra chĩa vào Lục Kinh Đinh.
“Cậu ba Lục, đây là chuyện công, nếu anh muốn cản trở tôi thi hành công vụ thì tôi cũng không ngại khai chiến với anh đâu." “Cục trưởng Chu, sao phải nghiêm túc như thế chứ? Vài người phụ nữ thôi mà, nếu cục trường Chu muốn thì có cả đống mà." Cái tay đặt trên người tôi của Lục Kinh Đình bắt đầu không ngoan ngoãn, di chuyển lên trên rồi lại di chuyển xuống dưới, liên tục trêu chọc chỗ nhạy cảm của tôi, thậm chí còn luồn cả vào áo tôi, sở vào nơi nhạy cảm Tôi bị anh trêu chọc, bắt đầu thấy khó chịu, rên rỉ một tiếng theo bản năng, tiếng đó vô cùng rõ ràng trong phòng thẩm vấn,
Tôi giật mình, lập tức trở nên tỉnh táo, nhìn Chủ Phong đầy sợ hãi, tim tôi như bị treo lên vậy “Lục Kinh Đình, anh đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, anh tưởng tôi không dám động vào anh thật à!"
Chu Phong đột nhiên đập bàn rất mạnh, lấy ra một khẩu súng trong túi, chỉ về phía Lục Kinh Đình.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88 .net
Tôi thấy miệng súng lạnh lẽo, tôi cảm giác miệng sủng đó đang nhắm vào ngực tôi, toát cả mồ hôi lạnh, tay bắt đầu run lên,
Thế nhưng Lục Kính Đình như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tiếp tục đi du lịch trên người tôi.
Tôi nghiêng đầu qua mới phát hiện trên mặt anh chẳng có biểu cảm gì là sợ hãi cả, tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào ngông cuồng như vậy, thể nhưng anh lại có tư chất đó.
“Hai người bình tĩnh lại đi!" Tôi sợ hãi, đứng thẳng người lên, chỉ sợ bọn họ kích động, ra tay luôn.
Ra tay ở chỗ này, đương nhiên là Lục Kính Đình không có ưu thế.
Đến lúc đó Chu Phong cho anh tôi danh là tấn công cảnh sát, kết hợp với những viên cảnh sát bao vậy ở bên ngoài thì cho dù Lục Kinh Đình có bản lĩnh thông thiên cũng phải chịu khổ.
Tuy rằng tôi cũng biết chuyện tôi lo chưa chắc đã xảy ra nhưng tôi vẫn thấy lo
Hai người này đều là người thích liều mạng, làm hai người họ giận thật thì chắc chắn trường hợp ngày hôm nay sẽ khó mà xử lý.
Đúng lúc tôi đang do dự không biết nên khuyên ai thì điện thoại trên bàn vang lên.
Lục Kính Đình miệng cười mìm, nói: "Cục trưởng Chu, anh có điện thoại kia, không nghe sao? Không phải là nhân vật nào đó chứ? Không cần thận thì chỉ sợ là sẽ có chuyện gì không hay đấy.”
Giọng Lục Kinh Đình đầy sự khiêu khích, anh không hề nói một từ nào thô lỗ nhưng khiến người ta thấy muốn phát rồi.
Chu Phong không hề định bò súng trong tay xuống, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm Lục Kinh Đình, tay còn lại mò trên bàn, nghe điện thoại, bảo "Alo, ai thé?"
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà sắc mặt Chu Phong trắng bệch ra, cau mày Anh ta nhìn Lục Kính Đình với ánh mắt sắc như dao, sắc mặt đen di.
Chu Phong ừm với đầu bên kia điện thoại, anh ta cúp điện thoại rồi im lặng mất một lúc, bỏ súng lên bản, trầm giọng xuống: “Cút, cút ngay bây giờ!" “Cục trường Chu, cảm ơn nhiều nhé.
Mối ân tình này tôi sẽ khắc ghi trong lòng!” Lục Kinh Đình cười nhẹ, kéo tay tôi, nắm thật chặt rồi đứng lên, vòng qua bản của Chu Phong đi ra ngoài.
Lúc đi qua Chu Phong, anh nói một câu mà tôi không hiểu lắm: “Bên Dầu Ma Địa mà anh còn động đến được thì coi như anh có bản lĩnh.
Nhưng mà lần sau đừng để tôi nắm được điểm yếu nhé."
Chương 85: Đối đầu
Trần Dương vừa nói xong thì Chu Phong mở miệng, đang định lên tiếng thì đột nhiên có một tiếng "bùm.
Có gì đó ngoài cửa này lên bắn lên tường, làm cả phòng toàn bụi là bụi.
Lục Kinh Đình bình tĩnh bước vào, rất uy nghiêm và ngông cuồng.
Đằng sau anh có hai thuộc hạ đi theo, đeo kinh rầm, dáng người khôi ngô, khi thể đến mức khiến người khác phải sợ, làm người ta thờ không ra hơi.
Lục Kính Đình rất phóng khoáng, anh đi đến chiếc ghế đối diện rồi ngồi xuống, dựa ra đằng sau, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ý vị.
Anh nói với Chu Phong: “Cục trường Chu gần đây chuyên nghiệp nhỉ, ngày nào cũng làm việc không ngừng nghỉ, cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe đấy!"
Giọng điệu của anh hơi châm biếm, một câu nói bình thường thôi mà khiến người ta nghe xong là thấy khó chịu kinh khủng.
Chu Phong ngắng đầu nhìn Lục Kinh Đình, hừ nhẹ một tiếng, biểu cảm có vẻ hơi tức giận, bỏ hai bàn tay đang nằm lấy nhau xuống, lạnh lùng nói: “Chuyện phải làm mà, đây là công việc của tôi, diệt trừ những mối nguy hại cho quốc gia, không có gì bất ngờ cả
Lục Kinh Đình chẹp miệng, lại còn vừa đi vừa lắc đầu, lạnh lùng nói: “Chỉ là chẳng biết cục trường Chu có lấy cớ làm việc công để làm việc tư không hay là chuyên nghiệp như trong lời đồn
Lục Kính Đình nói xong thì nhưởng mày lên, biểu cảm vô cùng ngạo nghễ dựa vào lưng ghế.
Đưa tay lên chào tôi một cách lười biếng, bảo tôi qua đó rồi nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
Tôi do dự, nhìn đôi mắt bình tĩnh như mặt nước của anh nhưng tôi vẫn đi qua đó, ngập ngừng một chút rồi ngồi xuống một cách chậm chạp.
Trên người Lục Kinh Đình có tỏa ra một mùi hương rất đàn ông, rất đặc biệt, mùi hương đó xộc vào mũi tôi, bao vây lấy tôi.
Đùi anh đầy cơ bắp, rất cứng nhưng lại không khó chịu chút nào, tạo cho người ta cảm giác rất an toàn.
Một tay Lục Kính Đình đặt trên đùi tôi vuốt ve đẩy thân mật, tay còn lại luồn qua eo, đặt trước ngực tôi.
Anh nhìn Chu Phong, trầm giọng xuống: “Cục trường Chu, hôm nay đây là địa bàn của tôi, tha cho máy người bọn họ được không?" Tôi rất bất ngờ, không ngờ chỗ này lại là địa bàn của Lục Kính Đình."
Vừa nãy chị Tưởng Thanh còn bảo Chu Phong đang đi khắp nơi để lục soát và phòng tòa địa bàn của Lục Kinh Đình, ai ngờ mới có một lúc thôi mà tôi đã được đích thân trải nghiệm rồi.
Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.
net
Như vậy có nghĩa là Chu Phong không đến vì tôi, bắt bọn tôi là do trùng hợp sao?
Tôi hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm giác kỳ lạ vì Lục Kính Đình đang sở soạng mình, nhìn về phía Chu Phong.
Nhịp thở của anh ta dần trở nên gấp gáp, hai con người như muốn nhảy ra ngoài, nhìn chăm chăm vào đôi tay đang đi du lịch” trên người tôi của Lục Kinh Đình, tôi có thể nhìn thấy rất rõ sự tức giận.
“Bỏ qua cho bọn họ? Cậu ba Lục đang đùa tôi đấy a? Mấy người này đang bán dâm bị tôi bắt được.
Trước khi điều tra rõ ràng thì không ai được đi cả!" Mặt Chu Phong cắn rằng, híp mắt lại.
Ánh mắt anh vô cùng hung hän.
Lục Kính Đình lúc này dựa lên vai tôi, nhẹ nhàng cắn vào thủy tại tôi khiến cả người tôi tê tái, mặt đỏ ứng lên, cả người nóng lên
Lừa giãn trong Chu Phong cùng ngày càng lớn, như là giây tiếp theo bọn họ sẽ có một cuộc đấu sinh tử vậy.
Thấy hai bọn họ như vậy, tôi thấy rất xót ruột, tôi thử đứng lên nhưng bị Lục Kinh Đình giữ lại.
"Cục trường Chu nói thật sao? Không thể nể mặt tôi được sao? Lục Kinh Đình nói như có vẻ đang xin tha nhưng trong giọng anh lại đầy sự trêu chọc, không thèm quan tâm.
Lại còn như khiêu chiến và châm biểm, cho dù ai nghe thì cũng không thấy vui.
Sắc mặt Chu Phong thay đổi liên tục, sát khí trong ánh mắt ngày càng nặng nề.
Dường như tôi có ảo giác rằng nếu như không phải ở trước mặt nhiều người như vậy thì Chu Phong nhất định sẽ rút kiếm ra chĩa vào Lục Kinh Đinh.
“Cậu ba Lục, đây là chuyện công, nếu anh muốn cản trở tôi thi hành công vụ thì tôi cũng không ngại khai chiến với anh đâu." “Cục trưởng Chu, sao phải nghiêm túc như thế chứ? Vài người phụ nữ thôi mà, nếu cục trường Chu muốn thì có cả đống mà." Cái tay đặt trên người tôi của Lục Kinh Đình bắt đầu không ngoan ngoãn, di chuyển lên trên rồi lại di chuyển xuống dưới, liên tục trêu chọc chỗ nhạy cảm của tôi, thậm chí còn luồn cả vào áo tôi, sở vào nơi nhạy cảm Tôi bị anh trêu chọc, bắt đầu thấy khó chịu, rên rỉ một tiếng theo bản năng, tiếng đó vô cùng rõ ràng trong phòng thẩm vấn,
Tôi giật mình, lập tức trở nên tỉnh táo, nhìn Chủ Phong đầy sợ hãi, tim tôi như bị treo lên vậy “Lục Kinh Đình, anh đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, anh tưởng tôi không dám động vào anh thật à!"
Chu Phong đột nhiên đập bàn rất mạnh, lấy ra một khẩu súng trong túi, chỉ về phía Lục Kinh Đình.
Đọc truyện mới nhất tại T ruyện88.net
Tôi thấy miệng súng lạnh lẽo, tôi cảm giác miệng sủng đó đang nhắm vào ngực tôi, toát cả mồ hôi lạnh, tay bắt đầu run lên,
Thế nhưng Lục Kính Đình như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tiếp tục đi du lịch trên người tôi.
Tôi nghiêng đầu qua mới phát hiện trên mặt anh chẳng có biểu cảm gì là sợ hãi cả, tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào ngông cuồng như vậy, thể nhưng anh lại có tư chất đó.
“Hai người bình tĩnh lại đi!" Tôi sợ hãi, đứng thẳng người lên, chỉ sợ bọn họ kích động, ra tay luôn.
Ra tay ở chỗ này, đương nhiên là Lục Kính Đình không có ưu thế.
Đến lúc đó Chu Phong cho anh tôi danh là tấn công cảnh sát, kết hợp với những viên cảnh sát bao vậy ở bên ngoài thì cho dù Lục Kinh Đình có bản lĩnh thông thiên cũng phải chịu khổ.
Tuy rằng tôi cũng biết chuyện tôi lo chưa chắc đã xảy ra nhưng tôi vẫn thấy lo
Hai người này đều là người thích liều mạng, làm hai người họ giận thật thì chắc chắn trường hợp ngày hôm nay sẽ khó mà xử lý.
Đúng lúc tôi đang do dự không biết nên khuyên ai thì điện thoại trên bàn vang lên.
Lục Kính Đình miệng cười mìm, nói: "Cục trưởng Chu, anh có điện thoại kia, không nghe sao? Không phải là nhân vật nào đó chứ? Không cần thận thì chỉ sợ là sẽ có chuyện gì không hay đấy.”
Giọng Lục Kinh Đình đầy sự khiêu khích, anh không hề nói một từ nào thô lỗ nhưng khiến người ta thấy muốn phát rồi.
Chu Phong không hề định bò súng trong tay xuống, đôi mắt anh ta nhìn chằm chằm Lục Kinh Đình, tay còn lại mò trên bàn, nghe điện thoại, bảo "Alo, ai thé?"
Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà sắc mặt Chu Phong trắng bệch ra, cau mày Anh ta nhìn Lục Kính Đình với ánh mắt sắc như dao, sắc mặt đen di.
Chu Phong ừm với đầu bên kia điện thoại, anh ta cúp điện thoại rồi im lặng mất một lúc, bỏ súng lên bản, trầm giọng xuống: “Cút, cút ngay bây giờ!" “Cục trường Chu, cảm ơn nhiều nhé.
Mối ân tình này tôi sẽ khắc ghi trong lòng!” Lục Kinh Đình cười nhẹ, kéo tay tôi, nắm thật chặt rồi đứng lên, vòng qua bản của Chu Phong đi ra ngoài.
Lúc đi qua Chu Phong, anh nói một câu mà tôi không hiểu lắm: “Bên Dầu Ma Địa mà anh còn động đến được thì coi như anh có bản lĩnh.
Nhưng mà lần sau đừng để tôi nắm được điểm yếu nhé.".