Khỏe miệng Lục Kinh Đình nhếch lên, tạo thành một nụ cười thản nhiên, anh ta lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, ngày đó sẽ không đến đâu!" Nói rồi, Lục Kinh Đinh kéo theo mấy người chúng tôi cùng nhau rồi đi, mặc kệ những kẻ khác ở lại.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, cả người chị Tưởng Thanh đều phờ phạc mệt mỏi, Tiêu Dao ân cần đến an ùi chị ấy, còn giúp chị ấy chỉnh sửa lại trang phục trên người cho gọn gàng.
Tôi bảo với Lục Kính Đình rằng mình sẽ qua đó một lát, rồi tôi chạy ngay đến bên cạnh chị Tưởng Thanh, dịu dàng ôm chị ấy vào lòng, còn vỗ bà vai Tường Thanh mấy cái: "Chị Tưởng Thanh, mọi chuyện dù sao cũng đã qua rồi, chị không cần phải sợ hãi nữa.
Tốt nhất nên để cho Tiêu Dao đưa chị đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó trang điểm lại, chắc chắn chuyện hôm nay sẽ không có ai phát hiện ra đâu."
Chị Tưởng Thanh vẫn còn run rầy không ngừng, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại dáng vẻ điểm nhiên, ghét sắt vào tai tôi rồi dùng giọng khàn khán mà hỏi khế: "Ai Phương, tên Chu Chu Phong biết đó là chi sao? Quan hệ của anh ta và gia đình chị khá tốt, liệu cuối cùng anh ta có làm như vậy không?" "Chị Tưởng Thanh, em thật sự xin lỗi chị rất nhiều, là em đã liên lụy tới chị rồi.
Chị không cần lo lắng đầu, mục tiêu của Chu Phong là em, anh ấy sẽ không nhằm vào chị đâu.
Hơn nữa chị nghĩ mà em, anh ấy và chị cũng không qua lại gì cả, cho nên Chu Phong sẽ chẳng vô duyên vô cớ tìm một kẻ địch cho mình." "Là do chị đã căng thẳng quá rồi.
Không biết nói như thế nào, nhưng qua chuyện ngày hôm nay chị vẫn phải cảm ơn em.
Nhưng dù sao đi chẳng nữa thì chuyện này cũng chưa kết thúc đâu, ngày hôm nay chị suýt nữa đã xảy ra sự cố nghiêm trọng đấy!"
Ý tử của Tưởng Thanh rất rõ ràng, chị ta nhất định sẽ không dễ dàng mà bỏ qua chuyện này.
Hiện giờ Tường Thanh vẫn còn đang tức giận, cho dù tôi có khuyên can thì có lẽ cũng chỉ vô ích mà thôi.
Cuối cùng tôi chỉ đành nhờ Tiêu Dao chăm sóc Tưởng Thanh, sau đó bảo tài xế của Lục Kinh Đình lái xe đưa hai người bạn trở về nhà.
Tôi bước vào xe, ngồi bên cạnh Lục Kinh Đình, giờ tay vẫy chào Tường Thanh và Tiêu Dao.
Vừa bước chân vào trong xe, chưa kịp ổn định chỗ ngồi, tôi đã thấy bên người nặng nề, Lục Kinh Đình trong giây lát kéo sát tôi vào sườn xe, không lưu lại cho tôi cơ hội cử động, ép tới mức tôi không thở nổi.
Lục Kinh Đình kẹp chặt cổ tay tôi, mặt dinh sát vào khuôn mặt tôi, ánh mắt đẳng đẳng sát khí, giọng nói lạnh lùng còn mang theo sự tức giận: “Thế nào, Ái Phương, em thật sự càng ngày càng làm cản nhỉ! Tôi không làm thỏa mãn em sao mà em dám đến tận cái nơi như vậy?"
Tôi vô cùng sửng sốt, mãi mới phản ứng lại kịp, hóa ra đây chính là nguyên nhân mà anh ta giận dữ với tôi.
“Tôi không có làm mấy chuyện như anh nghĩ".
Lục Kinh Đình sâu xa nhìn tôi một cái, rồi anh ta khẽ cười, bình tĩnh đáp lại: "Là do chưa kịp làm hay thật sự ngay từ đầu đã không có dự định làm mấy chuyện đó đây?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Vừa nói Lục Kinh Đình vừa khẽ mân mê cắm tôi, rồi hôn nhẹ lên môi tôi một cái.
"Thật sự là tôi không làm như vậy, đối với máy chuyện quan hệ này tôi không hề hứng thủ hay nhu cầu nhiều như anh nghĩ Một mình anh đã khiến tôi chống cự không nổi rồi, làm sao tôi còn sức lực đi tìm người khác nữa."
Đây đương nhiên là lời nói thật của tôi.
Trước đây khi còn ở cùng Chu Phong, đối với chuyện này, đủ có hay là không có thì tôi cảm thấy cũng không quá quan trong.
Lục Kinh Đình liếc mắt nhìn tôi một cái, mãi sau đó mới gật đầu, trong mắt lóe lên ý cười.
Anh ta buông tay khỏi cắm tôi, rồi khoác lên vai tôi, khẽ nghịch những lọn tóc còn sót ở vai.
"Anh đang đi đâu vậy?" Tôi bỗng nhiên cảm thấy đường đi không giống như bình thường, hình như là đang trở về nhà của Lục Kính Đình.
"Bọn họ ai cũng trở về nhà người đó rồi, chúng ta cũng vậy, Tân Ái Phương, em thấy không đúng sao?" Lục Kính Đình vẫn đùa nghịch vành tai tôi, khuôn mặt lạnh lùng không có một cảm xúc dư thừa nào khác.
Chỉ là trong giọng nói của Lục Kinh Đình dường như đã như hòa hơn vừa nãy, mang theo nét suy tư nghiền ngẫm.
"Anh cảm thấy tôi có lý do để từ chối hay nói không sao?" Tôi tức giận đáp lại, nghiêng người ngày về sau ghế dựa rồi thiếp đi.
Sau đó tôi mơ mơ màng màng thấy có ai bé mình lên phòng, mãi mới miễn cường mở mắt ra được, đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Kính Đình hiện ra ngay trước mắt, chỉ cách tôi có một chút.
Tôi cố gắng xoay người, nhưng trong khoảnh khác đã bị Lục Kính Đình phát hiện, anh ta cúi đầu nhìn tôi rồi nở nụ cười, sau đó tiếp tục ôm lấy tôi bước vào phòng, đặt tôi nằm lên giường.
"Em đi tắm trước hay là cùng nhau đi đây?" Lục Kinh Đinh sả lên người tôi, đôi tay không an phận bắt đầu sở khắp người tôi, hơi thở trong phút chốc trở nên nóng bỏng.
“Từ từ đợi đã, tôi phải đi tắm rửa." Tôi đẩy Lục Kinh Đình ra, định bước xuống giường, nhưng cả người Lục Kính Đình như bức tường đá chắn trước mặt tôi, cử giữ chặt lấy tôi.
Lục Kinh Đình không thèm để ý đến tôi, mở miệng nói: "Tắm cái gì mà tắm, anh cũng không hề chế cưới em." Dứt lời, anh ta đã bắt đầu cởi quần áo tôi ra.
"A..." Tôi cũng không kịp mở miệng nói chuyện, Lục Kinh Đình đã mạnh mẽ hôn lên môi tôi, hơi thở ấm áp của anh ta bao phủ cả người tôi.
Lần này anh ta không chu đảo và dịu dàng như nhiều lần trước mà trực tiếp vào cuộc.
Mạnh mẽ đảm sâu văn, không nhiều hành động dư thừa, cả giường theo từng nhịp vận động của Lục Kinh Đình mà rung chuyển theo.
“Cậu ba, làm ơn nhẹ nhàng thôi!" Tôi cảm thấy không chịu nổi nữa, cảm giác vừa thống khổ vừa sung sướng hòa quyện vào nhau.
"Gọi anh là Lục Kinh Đình." Lục Kinh Đình ghé sát vào tại tôi nói.
Tôi ngày người ra, nhất thời không nghe rõ thanh âm của Lục Kinh Đình.
"Trước đây em vẫn luôn bạo dạn gọi tên tôi mà, sao bây giờ lại không dám gọi nữa rồi?" Lục Kính Đình trầm giọng nói, sau đó mạnh mẽ cắn phần ngực nhỏ lên của tôi.
"A, Lục...!Lục Kính Đình." Tôi giật mình hô tên anh ta, Lục Kính Đình bỗng nhiên cứng người lại, nhưng ngay sau đó động tác càng trở nên điên cuồng hơn.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n88.net
Mỗi động tác của Lục Kính Đình đều hết sức mạnh bạo, khiến cho cả eo tôi đều chuyển động theo không dừng, cảm giác trên người cũng tê dại phiêu bồng như đang trên mây.
Mãi cho đến khi tôi mệt là không còn chút sức lực nào, xương cốt cũng trở nên mềm nhũn, Lục Kính Đình mới rên rì một tiếng, bắn ra chất lỏng nóng rực trong cơ thể tôi, rồi ghé sát vào tai tôi, nhẹ giọng nói: "Tân Ái Phương, em thật là lắng lớ "À, Lục Kính Đình, đàn ông các anh ai nấy đều thích dần bà lắng lở, không phải như vậy sao?" Tôi kéo lấy cái chặn để che đi bớt những vết hoàn ái xanh tím trên cơ thể mình, thật sự cảm thấy bản thân đã can kiệt năng lượng chẳng thể nhúc nhích được nữa, cho nên chỉ muốn nghỉ ngơi một lát rồi sẽ đi tắm rửa
Thế nhưng Lục Kinh Đình cũng chẳng hề trả lời, bàn tay anh ta khẽ vuốt ve lên má tôi, rồi bỗng nhiên hôn "chụt" một cái, sau đó bể tôi vào phòng tắm.
Lục Kính Đình ôm chặt lại trong ngực và giúp tôi tắm rửa sạch sẽ từng chỗ một trên cơ thể.
"Ái Phương." "Ừm, anh sao vậy?"
Lục Kinh Đình mở miệng, định nói mấy lần rồi thôi, cuối cùng vẫn lắc đầu, nhẹ giọng nói với tôi: "Không...!không có việc gì." Sau đó Lục Kinh Đinh lại mạnh mẽ ôm lấy tôi, liên tục tiến sâu vào cơ thể tôi.
Cứ như vậy một lúc rất lâu, hai người đồi mấy chỗ trong phòng để vận động, thay đổi nhiều tư thế, triển miên bên nhau, trong mắt cả tôi và Lục Kính Đình đều chỉ có người kia.
Nơi đó của tôi rất nhỏ bé, còn của Lục Kính Đình thì quá lớn, cảm giác ma sát kịch liệt tạo ra thứ xúc cảm mãnh liệt khiến cả hai người đều đạt đến cực khoái.
Sau khi cuộc hoan ái kết thúc, Lục Kính Đình ôm tôi từ phía sau, hai người cùng năm trên giường rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tôi nghe tiếng hít thở đều đều của Lục Kính Đình, không biết từ lúc nào cũng dần thiếp đi, chìm vào giấc mộng đẹp.
Lần này, cả đêm tôi đều ngủ rất ngon, không hề có cơn ác mộng nào.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, ngoại trừ việc trên người vẫn còn cảm giác khá đau thì tinh thần tôi cực kỳ tỉnh táo và thư thái.
Lục Kính Đình đã sớm rời giường, lúc tôi đã thay quần áo mới và tìm thấy Lục Kinh Đình là lúc anh ta đang ngồi trên số pha hút thuốc, bàn tay thon dài còn cầm một tờ báo.
Tôi đi đến bên cạnh anh ta, vừa định mở miệng đã bị Lục Kính Đình ôm vào lòng.
Bờ môi tôi trong phút chốc đã nóng bỏng, hơi thở thanh thuần của Lục Kính Đình phả vào khoang miệng tôi.
Hai người dây dưa một lúc lâu, sau đó Lục Kinh Đình mới buồng tôi ra, mày khể nhíu rồi dịu dàng nói: "Ngày mai ern đi ra ngoài một chuyến với tôi "Thanh Châu.".