Tôi ôm một bụng nghi ngờ quay về phòng, vừa bước vào trong tôi đã nhìn thấy một người đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất, quần áo mặc trên người đều rất bươm.
Quần áo nhuốm đầy máu, miệng thì không ngừng xin tha
Anh ta nhìn thấy tôi thì nhanh chóng bỏ về phía tôi, ngã sấp mặt trước chân tôi, khóc lóc thảm thiết gọi tôi là bà cô ơi tôi sai rồi tôi biết sai rồi.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ nên hỏi: "Có chuyện gì vậy, anh ta đang làm gì thế?"
Lục Kinh Đình gác hai chân lên trên bàn, ánh mắt nhìn tôi vừa yêu vừa hận, anh khẽ nói: “Em nhìn rõ chưa? Em không biết anh ta thật à?"
Tôi nghi ngờ đến gần người đàn ông kia, nhìn kỹ thì tôi phát hiện ra người đàn ông kia chính là có ý đổ với tôi ở gara dưới tầng
Tôi không ngờ rằng nhanh như thế mà Lục Kinh Đình đã biết được việc này rồi, anh còn mang cả người về đây cho tôi nữa, “Anh đi theo tôi hay là anh cũng giống như Chu
Phong đặt máy nghe lén ở chỗ nào đó trên người tôi?”
Sau khi trải qua chuyện lần trước, bây giờ tôi rất phản cảm đối với chuyện này.
Lục Kinh Đình trợn mắt nhìn tôi, anh trầm giọng nói: “Đừng có mang tôi ra so sánh với anh ta, tôi và anh ta không phải cùng một loại người.
Nếu tôi muốn biết được tin tức của em, tôi cũng không cần dùng đến thủ đoạn thấp hèn như thế đâu."
Đúng là Lục Kinh Đình tức giận rồi, càng nói thì giọng điệu càng cứng ngắc hơn.
“Thôi được rồi, anh đừng tức giận nữa, lúc nãy tôi chi tuỳ tiện hỏi một câu thôi.
Dù sao thì tôi vẫn chưa về phòng mà anh đã biết được chuyện này rồi, tôi chỉ to mò một chút thôi mà." Tôi cười duyên đi ra sau lưng Lục Kinh Đinh rồi giơ tay lên xoa bóp cổ cho anh, quyến rũ nói
Mềm nắn rắn buông, bản lĩnh nịnh nọt người khác vốn là một kỹ năng mà chúng tôi cần phải có, tuy đã lâu lắm rồi tôi không làm chuyện như thế nhưng tôi vẫn chưa quên bản lính nhà nghề của mình đâu.
Trước đây nếu như khiến Chu Phong không vui thì tôi chỉ cần làm nũng nịnh nọt vài câu thì cơn giận dữ của Chu Phong sẽ bay sạch sành sanh không còn một chút nào cả.
Tôi cứ nghĩ lúc Lục Kinh Đình không vui cũng sẽ giống như Chu Phong vậy, sau khi được tôi nịnh nọt thi cơn giận sẽ tan thành mây khói hết.
Thế nhưng điều khiến tôi bất ngờ chính là vẻ mặt của Lục Kinh Đình lại càng trở nên khó coi hơn trước.
Lục Kinh Đình kéo lấy cánh tay của tôi, dùng sức rất mạnh kéo tôi vào trong lòng của anh.
Anh quét qua đôi môi của tôi, dáng vẻ nhìn tôi của anh tràn đầy hứng thú: “Tôi thích em là vì thích con người của em, đứng trước mặt tôi em thế nào cũng được nhưng mảnh khoé em dùng với Chu Phong thì đừng dùng trước mặt tôi
Tôi ngây người ra, tôi không ngờ Lục Kính Đình lại nói như thế, tôi vừa định lên tiếng giải thích không liên quan gì đến Chu Phong cả nhưng anh đã chặn lấy môi tôi, từng chút từng một gặm cắn sạch sẽ mỗi tôi.
Đây là lần đầu tiên anh muốn tôi ở trước mặt người khác, không hề kiêng dè gì mà xâm nhập vào sâu bên trong tôi, từng cơn sóng một, khiến tôi vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Những người khác ở trong phòng đều cùi gắm mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên nhất là kẻ nghiên kia lúc này củi gắm mặt xuống đất hơn, không dám động dậy.
Sau khi Lục Kinh Đình trút hết tất cả cảm xúc của anh ở trong thân thể tôi xong anh bảo cấp dưới kéo người đàn ông nghiện kia đi.
Trước khi đi thuộc hạ của anh còn hỏi anh nên xử lý người đàn ông này như thế nào, anh chỉ nói hai chữ, châu Phi.
Buổi sáng ngày hôm sau Lục Kính Đình dẫn tôi đi đến con đường nổi tiếng ở trong vùng này, anh chọn cho tôi mười mấy bộ quần áo.
Mắt nhìn của anh và Chu Phong khác nhau hoàn toàn, Chu Phong thích kiểu tươi sáng, ngây thơ còn Lục Kính Đinh đều chọn cho tôi những bộ đồ gợi cảm vô cùng phóng túng.
Tôi mặc bộ nào thì đều có thể khiến cho những người xung quanh kinh ngạc bởi sự xinh đẹp của tôi.
Mua xong quần áo, Lục Kinh Đình nói là muốn đưa tôi đến tham gia một bữa tiệc.
Sau khi đến nơi, lúc cánh cửa được mở ra tôi mới nhận ra ở đây ngoại trừ ông Lâm ra thi tôi không biết ai cả, cũng chưa từng nhìn thấy ai trong số họ
Thế nhưng nếu không có bất ngờ thì những người ngồi ở đây đều là ông lớn hết.
Bên trong phòng riêng không có phụ nữ, Lục Kinh Đình phớt lờ anh mắt của bọn họ mà nghênh ngang kéo thẳng tôi hùng hổ đi vào trong.
Anh kéo ra một cái ghế ngồi bên cạnh ông Hoài.
Tôi ngồi xuống chào hỏi mấy câu với ông Lâm, ông ta rất nhiệt tình, nụ cười trên môi cũng rất chân thành, ông ta gật đầu gọi tôi một tiếng cô Tân.
Còn những người khác ở trong này tôi không quen biết họ thể nên cũng không lên tiếng chào hỏi ai cả.
Dù sao thì đây cũng không phải là một bữa tiệc bình thường, nếu như tôi làm không tốt thì sẽ làm mất mặt của Lục Kinh Đinh mất.
Có đôi khi thể diện của đàn ông còn quan trọng hơn cả phụ nữ nữa đấy.
Sau khi món ăn được bưng lên, Lục Kính Đình gặp cho tôi một ít đồ ăn, anh từ chối hết những người đến mời rượu giúp tôi, lý do anh đưa ra khiến tôi cảm thấy có chút buồn cười.
Anh nói, cô ấy có rồi nên không thể uống rượu được.
Tôi ngồi ở một bên tự mình dùng bữa còn máy người bọn họ thì ngồi nói chuyện với nhau.
Đột nhiên có một người đàn ông trông có vẻ rất nhà nhận lịch sự đứng lên, bưng ly rượu đặt bàn lên đi về phía Lục Kinh Đình mời anh một lỵ, anh ta nói: "Cậu Ba tôi là Đức Huy, có thể là cậu Ba không nhớ ra tôi là ai nhưng nếu như năm đó không phải là cậu Ba cho người tới giúp đỡ thì có lẽ cánh tay này của tôi đã không còn nữa rồi." “Anh khách sáo rồi, khách sao rồi." Lục Kính Đinh cũng không phủ nhận, anh bưng lý rượu lên uống một ngụm.
Người tên Đức Huy kia sau khi uống rượu xong cũng không ngồi xuống ngay mà trong đôi mắt có một chút do dự, anh ta đứng ở đó một lúc mới lên tiếng nói chuyện: “Vốn đi chuyện này không phải là chuyện Ba cần quan tâm nhưng bây giờ e là bên này sắp có chuyện lớn xảy ra rồi!"
Sau khi anh ta nói xong câu này, mọi người đều dừng việc đang làm lại rồi đổ dồn ánh mắt về phi Đức Huy chờ anh ta nói tiếp.
Nhưng nhìn ánh mắt của những người ở đây trồng giống như bọn họ đều đã biết đến chuyện này rồi thì phải.
Trong đôi mắt của Đức Huy lóe lên một chút u ám và lạnh lẽo, trông không ăn khớp một chút nào với dáng vẻ nhã nhặn lịch sự bên ngoài của anh ta cà, anh ta nghiêm túc nói: “Cậu Ba, năm nay đột nhiên có thêm một tổ chức mới thần bí, họ đã mở máy sóng bạc, tụ điểm ăn chơi về đêm, hội sở, thế nhưng thế lực của chúng đúng là không thể ngăn cản được.
Chúng đã cướp đi gần nửa mối làm ăn của chúng tôi rồi.
Cứ cái đà này tôi sợ là có ngày chúng sẽ thật sự cướp đi hết các đường làm ăn của chúng tôi mất." “Đúng vậy, Đức Huy nói phải đấy ạ, người đứng đầu tổ chức kia vô cùng thần bí, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có ai từng nhìn thấy anh ta." “Cậu Ba, những lời Đức Huy nói cũng chính là những điều chúng tôi muốn nói, tận mắt trông thấy khu này rối loạn mà chúng tôi cũng chỉ có thể trở mắt ra nhìn chứ không có cách nào cả.
Nhất là kẻ đứng đầu kia, trơn y như con cá chạch vậy, không một ai sở thấy được chứ nói gì đến việc tìm ra được lai lịch của anh ta"
Đám người này nhanh chóng nháo nhào hết cả lên, người nào người nấy nói ra hết bất mãn trong long, tất cả mọi người đều xoay quanh chủ đề này, hơn nữa còn ngầm lấy Lục Kính Đình làm trung tâm nữa.
Nói tới nói lui, mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là họ mong rằng Lục Kinh Đình có thể điều tra lại lịch người thần bí này giúp bọn họ để bọn họ cùng nhau tìm cách giải quyết.
Về mặt của Lục Kính Đình càng lúc càng trở nên nghiêm nghị, sự u ám lạnh léo trong đôi mắt của anh cũng dần rõ rệt hơn.
HÀ đúng rồi!"
Ông Lâm ngồi một bên nghe thấy thế bằng xen vào một câu khiến cho nơi đây đột nhiên trở nên yên tĩnh lại, ai ai cũng chăm chú nhìn về phía ông Lâm chờ đợi ông ta nói tiếp.
Ông Lâm nhíu chặt mày lại, vẻ mặt ông ta không được tốt cho lắm, im lặng một lúc ông ta mới nói: "Hai ngày trước tôi có nhận được lời mời do thuộc hạ của người đó gửi tới.
Anh ta nói là muốn đầu tư nhưng thực chất lại giống như muốn thu mua một nửa cổ phần của sòng bạc nằm trong tay của tôi vậy!” “Một nửa cổ phần c
Câu nói ngày khiến vẻ mặt của những người ở đây đều đột nhiên thay đổi.
"Chỗ này của ông Lâm có đủ cả khiêu dâm, cờ bạc và mua bán ma tuý.
Đây là sòng bài lớn nhất cả vùng này, là nơi có tiếng tăm nhất ở Thanh Đông, anh ta muốn có được song bài này ở trong tay rõ ràng là muốn chiếm hết chuyện làm ăn ở cả khu vực Chu Hải này chứ còn gì nữa.
"Có tham vọng lớn như vậy sao?" đến cả tôi cũng phải ngạc nhiên, khu vực Chu Hải này tôi cũng biết, toàn bộ chuyển làm ăn có một nửa là nằm ở nơi này..