Thái độ của Tần Tranh với Trì Ý trong bữa ăn làm Tưởng Nhất Minh rất không thoải mái, trêu chọc không coi ai ra gì, kiểu như khiêu khích...... Lại còn quang minh chính đại làm ngay trước mặt hắn, chẳng thèm che đậy.
Còn Trì Ý nữa, phản ứng của nàng cũng làm Tưởng Nhất Minh rất khó chịu.
Trước kia không phải nàng rất coi thường Tần Tranh sao, đối với hắn lúc nào cũng là mắt điếc tai ngơ cơ mà? Nhưng sao hắn lại cảm thấy lúc đó giữa Trì Ý và Tần Tranh phảng phất một cảm giác ái muội, kiểu ái muội này thậm chí có chút trắng trợn không kiêng dè, coi hắn như không còn tồn tại nữa vậy.
Ăn một bữa cơm cũng tan rã trong buồn bực, mà hình như cũng chỉ có hắn là thấy thế, ít nhất thì nhìn Trì Ý chẳng có vẻ gì là không vui cả, ngược lại, lúc nàng đưa đẩy với Tần Tranh, Tưởng Nhất Minh thấy được nàng còn rất thích thú.
Lửa giận bùng cháy trong lòng, rõ ràng chính hắn làm chuyện có lỗi với Trì Ý trước, nhưng một khi đụng đến vấn đề mặt mũi đàn ông, Tưởng Nhất Minh chẳng còn mảy may sót lại chút hổ thẹn nào, thậm chí hắn còn nghĩ không chừng Trì Ý cắm sừng lên đầu hắn rồi cũng nên!
Lại xét đến khả năng xảy ra chuyện này, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, tới khi thiêu gần đến cổ họng Tưởng Nhất Minh lại nhìn thấy Lương Tịnh.
Đúng, là Lương Tịnh, Lương Tịnh âm hồn bất tán. Lửa giận đã dâng cao lại miễn cưỡng bị ép xuống, dù sao thì —— hắn cũng có chút chột dạ.
Lương Tịnh bước về phía họ, lại hỏi thăm Trì Ý một chút, giọng điệu vừa đắc ý vừa cố tình: "Trùng hợp thật đấy Trì Ý, hiếm khi thấy cậu với bạn trai đi với nhau."
Hai chữ "bạn trai" được cô ta nhẹ nhàng phun ra, Tưởng Nhất Minh nghe vào lại thấy luẩn quẩn mùi trào phúng, hơi nhíu mày, hắn theo bản năng liếc sang Trì Ý, lại bị sự lạnh nhạt của nàng làm cho sững sờ, nàng vẫn bình đạm như vậy trả lời một câu: "Đúng là hiếm thật."
Nói xong khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ gió thoảng mây bay, như thể chẳng nghe ra cái ngữ điệu kì quái của Lương Tịnh.
Lương Tịnh nhìn vào hai người trước mặt, một người là tên đàn ông mấy ngày trước còn cùng cô ta lên mây cưỡi gió, còn một người là đứa con gái mà cô ta sống chết muốn hạ bệ.
Híp híp mắt, nụ cười này của Trì Ý làm Lương Tịnh thấy rất chói mắt, cô ta không tin Trì Ý từ đầu đến cuối vẫn chưa hay biết gì về chuyện giữa mình và Tưởng Nhất Minh, nhưng thái độ dửng dưng như vậy, thật không hiểu nổi nàng là chẳng hề để tâm đến hay là nội tâm quá vững vàng nữa.
Điều này càng làm Lương Tịnh thấy phẫn nộ, như thể cô ta đang diễn hề cho Trì Ý xem vậy. Nhẹ "a" một tiếng, không muốn dây dưa nữa, Trì Ý này dù có thực sự không để ý đi chăng nữa thì không phải vẫn là bị cô ta đoạt mất bạn trai sao.
Sau khi Lương Tịnh rời đi, Tưởng Nhất Minh lại không nhịn được liếc mắt nhìn Trì Ý một cái, bất ngờ phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, giây tiếp theo, Trì Ý đột nhiên tiến lại gần hắn, sát đến mức —— Tưởng Nhất Minh còn nghĩ là nàng muốn hôn mình. Tim đập loạn xạ, có chút hoảng hốt, chính hắn cũng quên mất lần cuối cùng hai người hôn nhau là khi nào rồi.
Hắn tưởng Trì Ý muốn qua hôn hắn, đúng vậy, chỉ là tưởng tượng mà thôi, vì sau khi sát lại gần hắn, nàng lại đột nhiên gọi hắn một tiếng. Tiếng gọi này không giống như trước kia, cảm giác hơi lành lạnh.
Tưởng Nhất Minh không tự chủ được nuốt nước miếng, nhìn thẳng vào mắt Trì Ý làm hắn bỗng thấy căng thẳng, hơi lùi về phía sau một chút, hắn hỏi nàng: "Làm —— làm sao vậy?"
Trì Ý nhìn hắn nhăn mũi lại, đột ngột đánh giá hắn một câu: "Trên người anh hình như có mùi gì là lạ."
Mùi gì? Tưởng Nhất Minh không rõ thế nào "A" một tiếng.
Sau đó Trì Ý bất ngờ xốc cổ áo hắn lên hít một hơi, mũi nàng chạm vào da thịt hắn, hơi thở nàng ấm áp vờn quanh, rõ ràng là ngày hè, nhưng không hiểu sao Tưởng Nhất Minh lại dựng cả tóc gáy.
Một lúc sau, nàng lui lại, cười cười giúp hắn sửa lại cổ áo, sau đó kề sát vào, môi dán lên vành tai hắn, giọng vừa trầm vừa lạnh, nói câu: "Có mùi khai khai như mùi gái hoang ấy."
Mí mắt giật giật, da đầu cũng muốn căng ra, miệng lưỡi Tưởng Nhất Minh khô khốc, nghĩ bụng có phải đã bị Trì Ý phát hiện ra chuyện gì không, nhưng ngay sau đó nàng vẫn nói cười như thường đến kéo hắn đi, không hề đáng sợ khủng bố như trước đó, giống như câu nói đầy thâm ý kia không phải từ miệng nàng thốt ra vậy.
Nhưng không hiểu sao câu nói đó lại như khắc vào lòng Tưởng Nhất Minh, nghẹn lại trong cổ họng hắn, thậm chí lưng cũng phát lạnh.
??????
Môn thứ hai thi lúc hai giờ chiều, Trì Ý đến trước nửa tiếng, các phòng học vắng tanh, có điều cũng không hẳn là không có ai.
Không rõ có phải do gần đây quá thường xuyên chạm mặt người kia hay không, đến giờ nàng đã quen với việc nhìn thấy Tần Tranh, nhếch môi cười nhẹ, quả thực thói quen là một thứ đáng sợ.
Người kia vẫn trắng trợn như vậy, giữa ban ngày trong trường học mà miệng ngậm thuốc lá chẳng thèm giấu diếm đứng dựa vào một bên hành lang.
Trì Ý nghiêng người đi qua, giống như không định chào hỏi gì. Nàng không muốn nhưng Tần Tranh thì chưa chắc.
Không ngoài dự liệu bị người kia chặn lại, vẫn là cái bộ dạng cà lơ phất phơ: "Đến sớm thế?"
"Cậu không phải cũng vậy à?"
Trì Ý hỏi ngược lại, tiện thể tầm mắt còn liếc xuống phía dưới hắn, khóe miệng không nhịn được cong lên, a, thay quần rồi nha.
Tần Tranh cũng cười, nhìn Trì Ý trước mặt, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cũng giống như bây giờ, hai người đứng đối diện, có điều khi ấy người hút thuốc là nàng.
Khẽ hít nhẹ một hơi, đến khi nhả ra vòng khói, Tần Tranh hơi nhíu mày, hỏi nàng: "Hút không?"
Trì Ý liếc nhìn điếu thuốc, lắc đầu.
Tần Tranh cũng không miễn cưỡng, hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng chỉ một giây sau, điếu thuốc hắn hút dở đã ở trong tay nàng, tiếp theo, nàng ngậm vào nơi đó, nặng nề hút một hơi.....
- ---------------------------
Hì, áy náy quá, làm mọi người đợi lâu ghê, mình thì không có lịch đăng cụ thể đâu ạ, mình sẽ cố làm trong thời gian rảnh của mình thôi, mọi người thích truyện mình vui lắm nhưng mọi người giục chương mới cũng đừng nói lời nặng nề nha, mất công mình lại buồn, edit do sở thích nên mình cũng không yêu cầu gì từ các bạn mà, ai có góp ý thì mình xin cảm ơn còn phàn nàn về vấn đề khác thì mình chịu thôi 😞😞