Sáng Sủa Cả Đời


Editor: Cam.

(bonglantrungmuoi3)
Beta: Esther.

- ----
Từ nhỏ Cảnh Dập Xán chưa từng để ba mẹ hay thầy cô phiền lòng về việc học, tuy không đến mức giỏi như học bá, nhưng cơ bản vẫn luôn trên trung bình.

Lần này đi du học cũng vậy, cứ phát huy những gì mình có, sau đó học hỏi nỗ lực thêm, chỉ cần hai năm rưỡi là có thể hoàn thành ba năm học, sau đó xin trường cho tốt nghiệp sớm, thành công có được bằng tốt nghiệp và chứng nhận học vị.

Sau khi visa hai năm làm việc của Dịch Nhiễm hết hạn, anh liền xin công ty ở Úc cho mình thêm nửa năm làm việc nữa, công ty niệm tình vị Phó giám đốc này có công lớn lại chăm chỉ, liền đồng ý giúp anh gia hạn được visa.

Cứ như thế, trước kia hai phu phu cùng nhau xuất ngoại, bây giờ hai phu phu lại cùng nhau về nước.

Hai người ngồi trên tàu điện ngầm đi về hướng Cảnh gia.

Tàu điện ngầm cũng không đông lắm, Cảnh Dập Xán cố tình tìm một chỗ tương đối kín đáo ít người ngồi, để cho Dịch Nhiễm dựa vào người mình ngủ một chút.

Hắn biết giấc ngủ của Dịch Nhiễm rất nông, mỗi khi đi máy bay anh đều không ngủ ngon được.

Dịch Nhiễm lại lắc đầu: "Không cần đâu, trên máy bay anh đã ngủ đủ rồi, bây giờ không buồn ngủ nữa." Nói rồi liền ngồi thẳng dậy, mở điện thoại cặm cụi lướt Weibo.

Thật ra anh chẳng có tâm trạng nào mà lướt Weibo, hai mắt nhìn chằm chằm thời gian trên điện thoại, cảm giác như những con số kia chạy nhanh bất thường, chỉ còn chưa đến một tiếng nữa là gặp mặt ba mẹ Cảnh Dập Xán rồi.

Bây giờ anh chỉ muốn nhân lúc còn thời gian lên mạng tìm kiếm một chút "Những việc cần chú ý khi lần đầu tiên gặp mặt ba mẹ chồng" thôi.


Tuy rằng anh đã quen biết ba mẹ Cảnh Dập Xán gần hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt sau khi mối quan hệ có chút biến đổi, anh vẫn muốn luyện tập trước một chút.

Chỉ là có một con gấu ở bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn anh, nếu không phải nhìn chằm chằm vào gương mặt anh thì cũng là nhìn điện thoại anh, sống chết cũng không rời mắt, khiến cho anh không thể luyện tập được chút gì.

"Được rồi~" Cảnh Dập Xán như chưa từng có gì xảy ra mà nói một câu, sau đó đưa mặt lại, gần như sắp chạm vào chóp mũi Dịch Nhiễm.

Dịch Nhiễm đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: "Đây là tàu điện ngầm trong nước đó, em chú ý một chút đi."
Cảnh Dập Xán như một đứa trẻ cố tình gây sự, vô tâm vô phế mà cười cười, "A Nhiễm anh đừng lo lắng quá, chúng ta đã là người một nhà rồi.

Thật ra anh không cần phải giấu diếm em đâu, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của anh là em đã biết được cảm xúc trong lòng anh như thế nào rồi."
Dịch Nhiễm: "......"
Ôi, coi bộ mình hơi coi thường tuyệt kỹ của con gấu này rồi.

Du Lị thay một bộ quần áo mới, cầm điện thoại ngồi trên sô pha trong phòng khách, chốc lát lại nhìn đồng hồ, chốc lát lại xem điện thoại xem con trai có nhắn gì mới hay không.

Cảnh Chí Thắng thì đang bận rộn xào rau ở trong bếp, động tác của ông vô cùng nhanh nhẹn.

Đột nhiên âm thanh tin nhắn vang lên, Du Lị lập tức mở điện thoại ra, là của Cảnh Dập Xán nhắn tới: "Mẹ, tụi con về tới tiểu khu rồi." Bà vội vàng đứng lên, hướng về phía phòng bếp kêu: "Đến rồi đến rồi!"
Cảnh Chí Thắng cũng vừa tắt bếp, "Tốt quá, cuối cùng cũng được múc đồ ăn ra!"
Hai vợ chồng nhanh chóng dọn đồ ăn lên bàn, sửa sang lại quần áo cho nhau, sau đó cùng nhau ra cửa chờ đợi.

Chỉ một lúc sau chuông cửa vang lên, hai người đồng thời ra mở cửa.

Cảnh Dập Xán cười rộ lên: "Ba mẹ, tụi con về rồi!"

"Được rồi, được rồi, thuận lợi trở về là tốt rồi, hai đứa đi đường dài như vậy chắc cũng mệt lắm rồi đúng không?" Du Lị vừa nói vừa kéo hai chiếc vali vào nhà.

Cảnh Chí Thắng ở bên cạnh cũng giúp thu dọn đồ đạc, "Đi rửa tay nhanh đi rồi ra ăn cơm, đồ ăn sắp nguội hết rồi."
Du Lị nhìn Dịch Nhiễm cười tủm tỉm, "A Nhiễm nhìn có vẻ gầy hơn trước khi ra nước ngoài, có phải đồ ăn bên đó không hợp không?"
Dịch Nhiễm mỉm cười, "Không có không có, đồ ăn cũng khá ngon."
Cảnh Chí Thắng: "Hình như Tiểu Xán hơi béo lên đấy, thằng nhóc thối vô tâm vô phế này, cho dù đi đến đâu cũng ăn ngon mặc đẹp."
Cảnh Dập Xán bày ra vẻ mặt vô tội, "Con có đâu chứ?"
Hắn còn muốn nói rằng mấy năm nay ở nước ngoài, hắn ăn uống càng ngày càng thanh đạm giống Dịch Nhiễm luôn rồi, nhưng thôi để mấy lời này nghẹn lại trong bụng đi.

Thật ra hắn rất vui khi thấy ba mẹ cưng con dâu đến thế.

Bữa cơm này mọi người ăn rất vui vẻ.

Từ khi Cảnh Dập Xán sinh ra đến nay, bốn người này không biết đã ăn cùng nhau bao nhiêu bữa cơm rồi, đã sớm tập mãi thành quen.

Du Lị cứ liên tục gắp đồ ăn cho Dịch Nhiễm, sợ anh ăn không no.

Cảnh Chí Thắng biết Dịch Nhiễm không thích uống rượu, nên đã chuẩn bị một thùng nước trái cây, suốt bữa ăn chưa từng để ly của Dịch Nhiễm cạn nước.

Tuy Cảnh Dập Xán cảm thấy mình bị bỏ rơi nhưng trong lòng hắn rất vui, cũng cảm thấy được sự căng thẳng của Dịch Nhiễm đã giảm bớt.

Nhìn gương mặt tươi cười của Cảnh Chí Thắng và Du Lị, Dịch Nhiễm suy nghĩ trong lòng: Bây giờ mình xưng hô với họ như thế nào đây? Tuy rằng ở "Quan tuyên" cũng đã nói qua, nhưng lại lảng tránh chuyện xưng hô.

Chắc chắn không thể gọi là "chị" với "anh rể" như trước kia được nữa.


*Quan tuyên (官宣): Ngày 16 tháng 10 năm 2018, Triệu Lệ Dĩnh và Phùng Thiệu Phong đã cùng lúc chuyển phát thông tin trên microblog: Quan tuyên, sau đó là hình một trái tim hồng, hàng dưới là ảnh cưới và ảnh chụp Giấy đăng ký kết hôn của hai người.

Qua đó mà công bố tin mừng thành hôn.

Ngay sau đó thì từ “Quan tuyên” đã trở nên thịnh hành.

Chỉ ít hôm sau, từ “Quan tuyên” đã tới tấp xuất hiện trên các môi giới truyền thông mới và cũ với hàm nghĩa công bố những thông tin của các cơ cấu hay cá nhân, “ Quan tuyên” đã nhanh chóng trở thành từ hot.

Thực ra,“Quan tuyên” bắt nguồn và được diễn giải từ những từ “Cổng trạm thông tin”, “microblog thẩm quyền” với hàm nghĩa “Sự công bố mang tính thẩm quyền”, nhấn mạnh tính thẩm quyền và sự đáng tin cậy.
Năm đó khi Cảnh Dập Xán vừa được sinh ra, thân phận ba nuôi của Dịch Nhiễm đã được xác nhận.

Lúc đầu Cảnh Chí Thắng không muốn Dịch Nhiễm gọi ông là "anh", gọi Du Lị là "chị dâu".

Dịch Nhiễm suy nghĩ nếu như một người con trai thường xuyên đến nhà vợ chồng anh trai chơi với con trai họ, sẽ khó tránh việc bị người khác nói ra nói vào, vì thế liền đổi cách gọi là "anh rể, chị", thật ra vợ chồng họ lớn hơn anh mười lăm, mười sáu tuổi, dùng lời của Cảnh Dập Xán nói là nếu ở thời xưa thì có thể làm cha làm mẹ luôn.

Sau bữa cơm, Du Lị cùng Cảnh Chí Thắng rửa chén trong bếp.

Thừa dịp Dịch Nhiễm đi WC, Cảnh Dập Xán lặng lẽ chạy đến phòng bếp hỏi, "Mẹ, mẹ có chuẩn bị quà gặp mặt cho con dâu chưa?"
Du Lị cười cười liếc cậu một cái, "Yên tâm đi, mẹ đã chuẩn bị rồi."
Vài phút sau, Dịch Nhiễm nhìn Du Lị đưa giấy tờ nhà cho mình, cả người anh phát ngốc luôn, một lúc sau mới định thần lại được, "Không, không cần, sao em có thể nhận, cái này quý trọng quá…...."
Du Lị nghiêm túc nói, "A Nhiễm, hai vợ chồng chị đã suy xét kỹ rồi, căn nhà dưới lầu kia vốn là để cho con trai với con dâu.

Mấy năm nay em vẫn luôn sống ở đó, bây giờ em với Tiểu Xán đã ở bên nhau thì nhà này chính là của tụi em.

Mau nhận đi, chị không yên tâm giao nó cho thằng nhóc thối Tiểu Xán kia giữ."
Trước khi Dịch Nhiễm quen biết Du Lị và Cảnh Chí Thắng, anh còn thuê nhà ở tòa nhà bên cạnh.

Năm đó Dịch Nhiễm chơi game đến tối muộn, chuẩn bị đi ra ngoài ăn khuya thì vô tình nhìn thấy một thai phụ đang nằm trên bậc thềm, anh chạy tới thì biết được thai phụ sắp sinh, vì thế không chút do dự đưa thai phụ lên xe mình rồi chở đến bệnh viện, thai phụ đó chính là Du Lị.


Sau khi sinh xong con trai Du Lị mới biết được Dịch Nhiễm là sinh viên đại học đang thuê nhà ở tòa nhà bên cạnh, tiền thuê nhà mỗi tháng gần hai nghìn tệ.

Bà liền thương lượng với Cảnh Chí Thắng để cho Dịch Nhiễm dọn đến căn nhà đang để trống dưới lầu của họ, ở miễn phí.

Dịch Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi nói rằng mỗi tháng sẽ gửi cho họ năm trăm tệ, tiền này coi như để dành cho con trai nuôi, dù sao cũng tiết kiệm được một số tiền kha khá rồi.

Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, lầu trên lầu dưới thân nhau như người một nhà.

"Vậy thì, em đây cung kính không bằng tuân mệnh." Dịch Nhiễm nhận lấy giấy tờ nhà mà hai tay cảm thấy nặng trĩu.

Cảnh Dập Xán ở bên cạnh cười hì hì nói: "Có phải nên đổi xưng hô gọi là ba mẹ không?"
Mặt Dịch Nhiễm thoắt cái đỏ bừng "Ba, mẹ."
Cảnh Chí Thắng và Du Lị trăm miệng một lời: "Ừm!"
Cảnh Dập Xán cười đến không khép được miệng.

Nửa năm sau.

Cảnh Dập Xán dùng số tiền ông nội Sở Khắc Phong cho, để mở một quán cà phê ở phố đi bộ thương mại phồn hoa nhất trung tâm thành phố, đồng thời còn thuê một người quản lý cửa hàng và một số nhân viên pha chế đến từ Úc.

Dịch Nhiễm cũng đã xin nghỉ việc ở công ty nước ngoài để đến phụ giúp ở quán cà phê.

Bởi vì trong quán có hai chàng đẹp trai làm chủ nên chẳng mấy chốc đã kéo được rất nhiều khách hàng nữ trẻ tuổi, nhưng khi những cô gái này biết được hai anh đẹp trai này là một đôi thì lại càng lui tới nhiều hơn.

Quán mỳ Thắng Lị của Cảnh Chí Thắng và Du Lị cũng có khách hàng cũ từ nhiều năm nay, hai vợ chồng cũng tranh thủ giới thiệu, mọi người cũng đều tỏ vẻ phấn khởi, còn nói rằng có cơ sẽ đến nếm thử.

Đúng rồi, quán cà phê kia tên là ---- Sáng sủa cả đời.
HOÀN CHÍNH VĂN..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận