Sao Băng Lấp Lánh


Vào đêm khuya khoắt không có một bóng người nào xuất hiện ở GangNam, có những chiếc xe hơi màu đen sang trọng chạy vụt trên đường dài vắng vẻ, lần lượt những chiếc xe đậu ở một nhà hàng nổi tiếng có vẻ ngoài lộng lẫy, chỉ dành cho các tầng lớp thượng lưu.
"Lão đại, bên khu vực nhiệm vụ cấp A vẫn chưa hoàn thành, cần lão đại trực tiếp đến xem"
"Tôi không nuôi những người vô dụng, lập tức trục xuất những người không hoàn thành nhiệm vụ"
Uy Vũ lạnh nhạt nhìn ra ngoài tấm kính, thành phố rực rỡ sắc màu nhưng đối với anh nó không chứa một tia ấm áp nào mà chỉ là một thế giới đầy tàn nhẫn và lạnh lẽo.
"Nhưng lão đại, tình hình bây giờ thật sự rất nguy cấp nếu anh không đi thì có thể sẽ..."
Cao Lâm cố gắng hết lòng khuyên nhủ- Cao Lâm là trợ thủ đắc lực số 2 của Uy Vũ.
Cao Lâm trông khá đẹp nhưng nếu đứng chung với Uy Vũ thì thật sự không bằng.

Cao Lâm có tính cách ấm áp và tốt bụng nhưng khi giết người thì máu lạnh hơn bao giờ hết.
Nếu may ra có Cao Triết ở đây thuyết phục thì có lẽ lão đại sẽ đi...
"Thưa lão đại, tình hình ở khu vực nhiệm vụ cấp A khá nghiêm trọng cần anh đến ngay lập tức"
Một giọng nói nam tính vang lên- Đó là Cao Triết, trợ thủ đắc lực số 1 của lão đại, là người duy nhất có thể thuyết phục được Uy Vũ.

Nhắc tào tháo, táo tháo tới liền.
"Tôi không ngờ mình lại nuôi 1 đám đàn em vô dụng như thế"
Uy Vũ đen mặt đi ra ngoài cửa, anh lập tức ra lệnh cho Cao Lâm lái xe .
Lúc này, đồng hồ đeo tay màu đen của Uy Vũ chỉ điểm đúng 2 giờ Khuya.
Xe của Uy Vũ dẫn đầu chạy với tốc độ chóng mặt trên đường, những chiếc xe màu đen phía sau lập tức bám theo.
Sau khi tới khu vực nhiệm vụ cấp A.

Cảnh tượng có thể thấy được ngay lập tức là một biệt thự to lớn trang trọng phía sau đang bốc cháy, những đàn em vô dụng của Uy Vũ đang nằm sõng soài dưới đất, mùi máu tanh nồng nặc lập tức sặc lên mũi anh.
Anh không do dự lập tức bước vào tòa nhà đang cháy phía trước thì thấy ngay trước cửa biệt thự có một bé gái tầm 10 tuổi nằm dưới đất, làn da trắng nõn bị bẩn vì đám cháy, hô hấp cô bé đang rất gấp gáp.
Cô bé đặc biệt...rất xinh đẹp nhưng thứ anh chú ý là cô đang nắm chặt một con dao trong tay như đang ra thế phòng thủ mặc dù đã bất tỉnh.
"Cao Triết, lại đây"
Anh ra lệnh cho thuộc hạ của mình bước tới với giọng nói có phần thích thú.
"Lão đại có việc gì vậy?"
Cao Triết tò mò bước tới thì thấy một bé gái rất xinh đẹp nằm dưới sàn và lão đại nhìn cô gái với ánh mắt thích thú.
"Lão đại, đừng nói là ngài muốn chơi gái đấy nhé?"
Giọng nói Cao Triết có phần sợ hãi và tò mò, lão đại anh từ trước đến nay chưa bao giờ để bất cứ một người con gái nào vào mắt nói gì đến việc yêu một cô gái chứ.
"Không, trong mắt cậu tôi xấu xa đến mức đấy à? Tôi muốn hỏi cậu thấy cô bé này có gì đặc biệt không?"
Uy Vũ đúng là thảnh thơi quá mức rồi, trước mặt là một đám cháy lớn, xung quanh đầy rẫy những người đang hấp hối sắp chết mà lão đại còn đứng đây hỏi anh về một cô gái nữa.
"Chắc là...xinh đẹp chăng?"
Cao Triết quan sát kỹ cô gái liền phát hiện ra cô đang nắm chặt con dao trong tay và ra thế phòng thủ trong lúc bất tỉnh!!
"Nhận ra rồi đúng không?"

"V...vâng" Cao Triết sửng sốt nhìn bé gái, đứa con nít nhỏ nhắn mà có thể trong lúc bất tỉnh vẫn ra thế phòng thủ và nắm chặt con dao trong tay như thế thì đã trải qua những gì chứ.
"Bế đứa bé vào trong xe chở về biệt thự của tôi, gọi bác sĩ Tường đến khám cho cô bé"
Trước nay ở biệt thự, lão đại chưa bao giờ cho nữ giới vào trong trừ người hầu ra.
Uy Vũ sau khi nói xong thì lập tức đi giải quyết nhiệm vụ của mình.
Cô được đưa về biệt thự của Uy Vũ.
Khi cô tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại, ấm áp.

Xung quang căn phòng được bày trí rất đẹp và đúng với lứa tuổi của cô.

Cô được mặc một chiếc áo ngủ màu hồng dễ thương, được tắm rửa thơm tho và sạch sẽ, các vết thương của cô cũng đã được bôi thuốc.
Cô sợ hãi bước ra khỏi phòng và đi xung quanh ngắm nghía.
Cô vừa đi vừa phải thốt lên rằng thật đẹp.
Vừa hòa nhoáng vừa rộng lớn, lấp lánh đến mức khiến người ta không kiềm lòng được mà sờ vào.
Đúng lúc này có một người đàn ông bước tới với nụ cười nhẹ nhàng, ăn mặc rất lịch sự và ôn nhu.
"Em dậy rồi sao?"

"Anh...anh là ai, đây là đâu"
Cô sợ hãi lùi ra phía sau.
"Em không cần sợ anh đâu, anh là thuộc hạ của người đã cứu em"
"Người ấy đâu?"
"Người đó đang ở dưới phòng khách chờ em đó, qua đây anh dẫn em xuống"
Cô nghi ngờ người đàn ộng này nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Khi tới phòng khách, cô trông thấy một người đàn ông trẻ tầm 20 tuổi đang gác chân phải lên chân trái, kiêu ngạo ngồi đọc sách.

Bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông nữa nghiêm nghị đứng kế bên.
"Đại ca, cô bé tỉnh dậy rồi".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận