Edit: Time
Beta: Cy
–
Độ hot của video được đăng lên lần này còn cao hơn những video trước đó của Nhan Lộ Thanh cộng lại, các loại số liệu từng chút một tăng lên.
Vô số tin nhắn riêng gửi đến, hy vọng cô ký hợp đồng với công ty hoặc liên hệ muốn quay quảng cáo.
Bởi vì thật sự có quá nhiều thông báo, Nhan Lộ Thanh đã tắt hết mọi thông báo liên quan đến ứng dụng, khi nào rảnh rỗi sẽ vào xem các bình luận tấu hài tìm chút vui vẻ.
Nhưng chưa qua bao lâu, khi số liệu của video tăng vọt rất nhanh.
Ngày thứ ba đăng video lên, hôm đó là thứ bảy, Nhan Lộ Thanh vừa tỉnh ngủ đã nhận được tin nhắn từ Bánh Quai Chèo Nhỏ gửi đến.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Cưng à! Cậu không kể tớ biết chuyện cậu đăng video gì cả! Thế mà tớ lướt trên khu tin hot mới biết tài khoản của cậu đó.
Hu hu hu!]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Diễn đàn cũng phải dậy sóng! Tớ đây lập tức đi đăng một bài!]
Đây là tin nhắn từ một giờ trước.
Sau đó không lâu, cô ấy lại gửi đến một đường link.
Trang đầu khu hóng hớt trong diễn đàn trường học quen thuộc:
[Chủ đề: Các chị em, thuyền couple ngọt xỉu của tôi lần này thật sự đã nổi tiếng rồi QAQ.]
[Lầu 1 (Chủ thớt): A a a a a ~ Chị em đâu! Mau tới xem video này! Đại mỹ nhân với em gái xinh đẹp đang làm mưa làm gió trên ứng dụng có tiếng là lãng phí thời gian của giới trẻ kia rồi! Người mẹ là tôi đây thật vui mừng quá mà!]
[Lầu 2: Vãi chưởng! Nhớ bài đăng hot trên diễn đàn đợt trước còn là dịp livestream lễ kỉ niệm thành lập trường trung học trực thuộc.
Khi đó tôi thật sự đã được chứng kiến không biết bao nhiêu dáng vẻ điên cuồng ship couple của các chị em, cap màn hình siêu nhiều tranh Trung Quốc tuyệt đẹp trong khu bình luận này.
Hahahaha!]
[Lầu 3: Đợt đó tôi cũng theo dõi! Các chị em đều quá buồn cười ó, 2333*.
Đủ kiểu ảnh chụp màn hình từ mọi góc độ để ăn đường.
Sau đó còn có nào là người phụ trách phân tích, nào là người bóc tách hành động của bọn họ, mấy chị em còn lại thì điên cuồng cổ vũ, tâng bốc 666** những người này.
Quả là phân công đâu vào đấy, thậm chí có thể nói là kinh điển.]
(*233: Ngôn ngữ mạng, có nghĩa là cười rất to, số 3 đằng sau càng nhiều thì cười càng lớn.
**666: Ngôn ngữ mạng, dùng để khen ngợi ai đó cực kỳ giỏi.)
[Lầu 4: Cười chết mất, ship couple mà ship hẳn thành một tổ chức, đại mỹ nhân với em gái xinh đẹp mãi mãi là thần.]
[Lầu 5: Lỡ bỏ qua bài đăng ship couple mất rồi! Cầu chị em dẫn đường chỉ lối!]
[Lầu 6: Cậu search tiêu đề này nha: Thật sự có cặp tình nhân có thể ăn ý đến mức này sao? Tôi không tin.
Chắc chắn là diễn kịch, chắc chắn là kịch bản! Cậu đi search thử là ra~]
…
[Lầu 20: Kỳ lạ, rõ ràng tôi không quen biết hai người bọn họ, nhưng lướt thấy hai người trên khu tin hot, tôi thật sự vô cùng tự hào là thế nào?]
[Lầu 21: Tự hào +1]
[Lầu 20: Nói đi, bọn họ đây là muốn trở nên nổi tiếng à? Sau này không phải tôi sẽ nhìn thấy hai người họ bắt đầu quay quảng cáo, biến thành tài khoản kinh doanh đấy chứ…]
[Lầu 23: …Đừng mà, tuyệt đối đừng!!!]
[Lầu 24:? Chị em lầu trên đừng làm tôi sợ, lần nào hai người họ cũng ngọt đến mức có thể khiến người ta trụy tim.
Tôi không muốn nhìn đôi tình nhân ngượng ngùng, mỗi ngày thay đổi kịch bản mới chỉ vì để phát triển dòng sản phẩm nào đó đâu.
Cầu mong họ sẽ không biến thành như vậy.]
[Lầu 25: Dù là vậy nhưng mà giá trị nhan sắc này của bọn họ rất dễ gây chú ý… Nếu thật sự có thể kiếm được rất nhiều tiền, cũng không có gì đáng trách.]
[Lầu 26: Nhưng bọn họ chắc chắn không thiếu tiền… Tôi cảm giác họ chỉ đăng lên chơi vậy thôi.
Cậu xem em gái xinh đẹp cách vài tháng mới đăng một bài, thế này không giống như là muốn phát triển kinh doanh đâu.]
…
[Lầu 40:? Trước khi bấm mở, tôi hoàn toàn không ngờ chuyện lại đi theo hướng này đấy, cả nhà bàn luận đi đâu vậy?
Đầu tiên, có vẻ đại mỹ nhân là người có tiền.
Tôi nhớ rõ có chị em từng đăng bài bật mí rằng cậu của đại mỹ nhân cực kỳ trâu bò, còn từng lên báo gì đó.
Bây giờ đến lượt người còn lại!
Bạn cùng lớp của em gái xinh đẹp đều ở đây, tôi nói với mọi người luôn vậy.
Quen biết cô ấy cho tới giờ, quần áo, phụ kiện thường ngày đều là đồ đắt tiền, cộng lại có thể đủ để tôi học bốn năm đại học khoa chính quy, lại thêm ba năm nghiên cứu sinh.
Thậm chí còn đủ để học đến tiến sĩ, sau tiến sĩ cũng không thành vấn đề, nhưng tôi chắc chắn không thi đậu nổi:).]
[Lầu 41: Ha ha ha.
Đậu mè, bị lầu trên làm cho cười sặc.
Ok, vậy thì yên tâm rồi! Đại mỹ nhân với em gái xinh đẹp là đỉnh nhất.]
*
Đơn xin chuyển ngành được mở vào đầu tháng 4.
Sau khi Nhan Lộ Thanh nộp đơn thì nhận được điện thoại của ông nội Nhan, thẳng thắn nói vào chuyện chính, nghiêm giọng hỏi cô: “Tại sao chuyển ngành học?”
Lại là giọng nói này, có lẽ vì đã thoát khỏi trải nghiệm bị quản thúc, trong lòng Nhan Lộ Thanh chẳng còn chút dao động, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười.
“Bởi vì không thể học nổi nữa.” Cô thành thật: “Cháu không có chút hứng thú với chuyên ngành này, cho nên mới chuẩn bị để chuyển sang chuyên ngành mà cháu yêu thích.”
Ông nội Nhan nghe vậy thì cực kỳ tức giận, nổi nóng giáo huấn cô, mà Nhan Lộ Thanh cũng không hề có ý chịu thua.
Cuối cùng ông cụ nói: “Với tính tình này của con, theo học máy tính được nửa năm rồi, giờ nói không học được là không học được, chuyển đến khoa khác rồi cũng ngựa quen đường cũ không phải sao?”
“Nói yêu thích? Con có thích cả đời được không?”
“…”
Lần này, Nhan Lộ Thanh im lặng vài giây mới đáp: “Cháu không thể chắc chắn mình sẽ yêu thích nó cả đời, nhưng cháu có thể khẳng định…” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu như đến cả vẽ tranh cũng không kiên trì nổi, thế thì càng không có chuyện gì khác có thể khiến cho cháu yêu thích lâu dài được nữa đâu.”
Kết quả của cuộc gọi lần này kết thúc bằng sáu chữ “Mê muội không biết suy nghĩ” của ông nội Nhan.
Hiển nhiên giống với kết quả trước đây, không được phép về nhà, một kết quả làm Nhan Lộ Thanh cảm thấy vô cùng tự do thoải mái.
Sau khi nộp hồ sơ, cô bắt đầu tìm các đàn anh trong câu lạc bộ mỹ thuật, chủ tịch câu lạc bộ mỹ thuật – những người có thể tính là có mối quan hệ tốt với năm nhất để hỏi thăm xem liệu đổi chuyên ngành cần phải thi những gì, cần chuẩn bị những gì, đăng ký lớp luyện thi ở đâu là tốt nhất… Mấy người kia nghe nói cô muốn đổi chuyên ngành, hào hứng chào đón nồng nhiệt, nhắc đến sự hỗ trợ của cô trước đây vẫn khen ngợi hết lời.
“Anh đã nói với đàn em rồi! Tài năng của em mà không dùng để vẽ thì thật là đáng tiếc!”
“Đàn em siêu thật, nói đổi là đổi, có tiền đồ!”
“Đổi chuyên ngành là đúng lắm, chúng ta sẽ không hói đầu nữa, tất cả đều vui vẻ!”
“…”
Sau đó, dựa theo đề xuất của bọn họ, Nhan Lộ Thanh đăng ký một lớp luyện thi với cường độ cao vào sáng hai ngày thứ bảy và chủ nhật.
Lúc trước, buổi sáng cuối tuần Cố Từ tương đối bận rộn, Nhan Lộ Thanh ở nhà nhàn rỗi còn có thể gọi anh là “Công tiên sinh”, chọc ghẹo đủ kiểu.
Sau tháng tư đã biến thành đến cuối tuần ai cũng bận rộn.
Buổi học đầu tiên là thứ bảy đầu tiên của tháng Tư, Nhan Lộ Thanh cảm thấy cường độ học khá ổn.
Có lẽ là từ khi còn nhỏ cô đã có mơ ước đối với lĩnh vực này, trước đây chỉ có thể nhân lúc nghỉ giải lao mượn máy tính của viện trưởng để xem các lớp học miễn phí, cuối cùng bây giờ cũng có thể bắt đầu học tập một cách có bài bản, cô không hề cảm thấy mệt mỏi hay nhàm chán chút nào.
Hôm nay Cố Từ có hoạt động xã giao, ban đầu Nhan Lộ Thanh đã ra quy định nghiêm cấm anh uống rượu, nhưng sau đó cô luôn phát hiện mỗi lần Cố Từ trở về từ buổi xã giao đều vừa bước vào nhà là đi tắm, như thể muốn che đậy mùi nào đó.
Sau khi phát hiện điểm bất thường, cô liền nhân lúc thân mật, dùng mũi thám thính cẩn thận ngửi thử, quả nhiên trong hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái ngửi thấy một mùi rượu rất nhạt.
Lúc đầu, Nhan Lộ Thanh muốn trực tiếp lật tẩy, nhưng lại nghĩ rằng có thể là do cô cứ luôn nhắc nhở, bản thân anh mới quan tâm đến chuyện này hơn, chắc là uống rất ít, bằng không làm sao có thể dễ dàng che giấu được?
Vả lại, thật sự rất khó để không uống một giọt rượu nào trong mấy loại tình huống như thế này.
Nghĩ đến dáng vẻ Từ công chúa vất vả cẩn thận giấu giấu giếm giếm như vậy, cô cảm thấy mình vẫn nên dứt khoát giả vờ như không biết.
Sau khi Nhan Lộ Thanh nghĩ thông suốt, vẫn luôn tự khen mình quả là là một chủ nhà vừa hiểu chuyện lại còn biết cưng chiều vợ.
Tuy rằng cô đã quên ở trong cái nhà này, vợ mới là người ra ngoài đi làm kiếm tiền.
…
Hôm nay vẫn như thường lệ, sau khi về nhà, Cố Từ tắm gội sạch sẽ mới lại gần cô.
Anh ngồi ở mép giường, Nhan Lộ Thanh ở trên giường bắt đầu chậm rãi nhích người tới nằm trên đùi anh.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi học ôn, chim nhỏ Nhan đặc biệt vui vẻ, huyên thuyên kể rất nhiều rất nhiều chuyện với Từ công chúa, từ khi tóc của công chúa còn hơi ướt đến lúc gần như khô hẳn.
Sau khi kể xong cơ bản, chim nhỏ Nhan chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên xoay người ngồi dậy.
Cô mở to hai mắt nói: “Đúng rồi!”
Từ công chúa chậm rãi ngước mắt nhìn theo động tác bật dậy của cô: “Sao thế?”
“Hôm nay em nhìn xuống phần mục lục bài sau, sau này em sẽ còn được học về cơ thể người.
Cho nên em muốn…” Nhan Lộ Thanh cắn môi, thần bí cười nhìn anh: “Anh có thể làm người mẫu đầu tiên của em được không?”
Cố Từ khẽ cong mắt, giống như đã biết cô đang nghĩ gì trong lòng vậy, giọng điệu có chút ý tứ sâu xa: “Làm người mẫu loại nào?”
Sau khi suy nghĩ, vẫn có hơi xấu hổ.
Nhan Lộ Thanh nhoài người về phía trên vai, ghé vào lỗ tai của anh, giọng nói cực nhỏ: “Chính là loại không mặc quần áo đó.”
Nhan Lộ Thanh nói xong lại đứng thẳng, quan sát biểu hiện của Cố Từ.
Lúc nào cô cũng bị mấy lời âu yếm của Từ công chúa trêu ghẹo, thật sự mà nói thì cô cũng rất muốn phục thù chọc lại một lần.
Tuy không hy vọng có thể dùng những lời này trực tiếp chọc anh đỏ mặt, nhưng cô cũng thật sự cảm thấy, ít nhất cũng có thể khiến Từ công chúa có chút sững sờ, hoặc là khiến công chúa có phần mất tự nhiên, ngượng ngùng hay thẹn thùng.
Nhưng mà.
Cô vẫn đánh giá thấp năng lực tiếp nhận của người này rồi.
Nghe xong lời này, trên gương mặt nàng công chúa nào đó không hề có lấy một tia ngượng ngùng! Sắc mặt hoàn toàn không thay đổi! Hoàn toàn không hề!
Không chỉ không hề thôi đâu, anh còn cúi đầu cười sáp lại gần cô, đuôi mắt hơi cong lên đặc biệt mờ ám, đôi môi hơi nhạt màu, nhưng Nhan Lộ Thanh biết rõ đôi môi này mỗi lần hôn xong đều sẽ nhiễm màu sắc ẩm ướt đẹp đẽ như thế nào.
Anh nói: “Tất nhiên có thể.”
Rồi sau đó kéo tay cô đặt vào chỗ eo mình, lẳng lặng luồn vào trong chiếc áo phông mỏng, thấp giọng nói: “Nhưng trước khi vẽ, em có muốn làm quen một chút không?”
…
Vì thế đêm nay Nhan Lộ Thanh đúng là đã được “làm quen” nhiều hơn một chút.
Tất nhiên là theo một loại phương thức khác.
Mồ hôi lặng lẽ chảy qua tóc mai, sóng tình dâng trào, Nhan Lộ Thanh vùi một bên mặt vào trong gối, rốt cuộc cũng không chịu nổi mà mở miệng, như đang làm nũng kêu “Đau”.
Cơ thể người phía sau dừng lại, vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi: “Đau chỗ nào?”
“Anh đã biết rõ rồi còn hỏi!” Mặt cô càng đỏ, cố nén xấu hổ, hít một hơi mới nói: “…Đầu gối đau.”
Sau đó cô bị lật người lại, một bàn tay đặt lên chỗ cô vừa mới than đau, xúc cảm tựa như ngọc thạch trơn nhẵn ấm áp, vô cùng thoải mái.
Tuy rằng làn da bị ga giường cọ xát một hồi, nhưng cũng không thể nói là đau, chẳng qua là Nhan Lộ Thanh thật sự không chịu được cảm xúc xấu hổ đó.
Bởi vì cô làm nũng nên hiện giờ một bên đầu gối của Nhan Lộ Thanh đang được xoa nắn, chân đang cong cũng thuận theo đó mà gập lại.
Nhưng bởi vậy, cảm giác xấu hổ kia dường như chẳng kém hơn vừa rồi là bao.
Sau khi quay người lại, dần dần thích ứng với độ sáng của ánh trăng, cô nằm ngửa mặt, thấy được biểu cảm trên gương mặt của Cố Từ.
Mặt mày giãn ra, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang nét quyến rũ mềm mại, cô nghĩ đến chuyện này ban đầu hình như là tự mình nhất thời nổi hứng nói muốn anh làm người mẫu.
Cô quả thật cảm thấy anh rất hợp làm người mẫu, nhưng vào lúc này lại cảm thấy, nếu chỉ vẽ khuôn mặt vô cảm thì có vẻ như không đủ thú vị.
Muốn vẽ thì cũng phải vẽ một bức với dáng vẻ cơ thể đầy hương vị tình ái của anh ngay lúc này mới được.
…
Không biết đã qua bao lâu, vào lúc Nhan Lộ Thanh cảm thấy trước mắt vẫn là một mảng lờ mờ, cứ ngỡ sắp được hưởng thụ dịch vụ tắm rửa của người phục vụ độc quyền nọ.
Kết quả là cô lại bị ôm eo lên, nhưng lần này cũng không phải xoay người, mà là… nâng cô lên.
Nhan Lộ Thanh theo bản năng đỡ lấy vai của anh, bất ngờ trợn to mắt: “Nữa à…?”
“Anh xin lỗi.” Anh như chân thành xin lỗi, nhưng lại hành động ngược lại mà không có tí áy náy nào, vừa làm vừa nói: “Mới uống rượu, có phần không kiểm soát được.”
“…”
Giỏi lắm, ngay cả chuyện giấu giếm uống rượu cũng khai ra rồi!!!
Nhan Lộ Thanh cắn răng chịu đựng, chậm rãi bị anh dẫn dụ đưa vào tiết tấu, trong tư thế ôm lấy nhau, tiếng nước chảy ra lả lướt lập tức vang lên.
Cùng lúc đó, có tiếng càu nhàu của người con gái.
…
Cuối cùng, Nhan Lộ Thanh tựa trán vào cổ anh thở d0c, đợi cho bình ổn một lúc mới mở miệng, nghiêm túc gọi tên anh: “Cố Từ.”
“Ừ?”
Lúc trả lời anh còn hơi động đậy, Nhan Lộ Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “…Anh đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn bám của người khác.”
“Em nghĩ gì thế.”
Vết đỏ trên xương quai xanh của cô là do lần thân mật từ hai ngày trước để lại, anh cúi đầu hôn lướt qua, như thể đóng dấu gì đó xuống.
“Cả đời này, cho mãi đến kiếp sau, anh cũng chỉ ăn của em thôi.”
*
Ánh trăng ngoài cửa sổ thật đẹp.
Sau khi hưởng thụ dịch vụ tắm rửa của công chúa, Nhan Lộ Thanh nằm trên giường, gối đầu lên cánh tay của công chúa, nằm im bất động, chỉ đơn thuần ngắm trăng.
Toàn thân cô bây giờ vừa mệt mỏi vừa thoải mái, mềm nhũn giống như không còn xương cốt.
Giọng nói cũng vô cùng mềm mại.
Nhan Lộ Thanh nhìn ánh trăng sáng, phá vỡ sự im lặng trong gian phòng.
“Hình như em quên nói với anh, tuần trước sau khi nộp hồ sơ xin đổi chuyên ngành, em đã nói chuyện với ông nội Nhan.
Khi ấy, ông hỏi em tại sao lại đổi chuyên ngành, còn nổi giận, ý nói em mê muội không biết suy nghĩ.”
Cố Từ biết một khi cô đã kể chuyện như thế này thì chắc chắn sau đó còn có điều muốn nói tiếp, anh kiên nhẫn hỏi: “Ừ, sau đó thế nào?”
“Em nói mỹ thuật là việc mà em yêu thích, ông hỏi lại em “Yêu thích cái gì, dù có thích mấy đi nữa thì cũng có thích cả đời được không?”.”
“Thật ra câu này cũng khá có lý.” Nhan Lộ Thanh trầm ngâm suy nghĩ: “Đúng là em chưa từng nghĩ tới chuyện cả đời, cho nên lúc đó em bị hỏi xong cũng ngẩn ra mất mấy giây.”
Cố Từ “Ừ” một tiếng, ngón tay liên tục luồn vào trong mái tóc dài của cô: “Sau đó em nói gì?”
Mặc dù cả hai đã đi tắm rồi, nhưng xung quanh dường như vẫn còn vương lại không khí mờ ám quyến rũ chưa được gột rửa hết.
Nhan Lộ Thanh cũng có vẻ rất hưởng thụ với dịch vụ vu0t ve này vậy, rất tự nhiên cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
“Em nói nếu như ngay cả vẽ tranh mà em cũng không kiên trì được, vậy thì càng không có việc gì khác có thể khiến em thích cả đời được nữa đâu.”
Cố Từ đang muốn đáp lời, lại nghe thấy Nhan Lộ Thanh đột nhiên nói thêm một câu.
“Nhưng mà hiện giờ nghĩ kỹ lại thì phải ngoại trừ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Thích anh đó.”
“…”
Ngón tay anh chợt dừng lại.
Cô đột nhiên rời mắt khỏi ánh trăng, quay mặt lại.
Cặp mắt trong suốt nhìn thẳng vào đáy mắt anh, nhấn mạnh từng chữ một nói: “Cố Từ, em chắc chắn chuyện em chỉ có thích anh có thể kiên trì cả đời.”.