- Vậy tui là gì của bà? Chẳng phải tui cũng là bạn thân của bà sao?
- Kim Anh ghét tui lắm!
- Vì sao?
- Kim Anh...nghĩ rằng tui cướp người yêu của cô ấy! hu...hu...hu....
-...Đừng khóc nữa
- Tui không có khóc! Tui đổ mồ hôi qua mắt! HUU....
- Cái con ngốc này! Bà phải nói rõ với nó chứ!
- Hôm nay tui định sẽ tặng socola cho tên đó nhưng...
- Bà phải tự tin lên chứ!
Giờ ra về...
Hộp socola vẫn còn nằm trong cặp nó nguyên vẹn, không biết rằng có nên tặng hay không, nó sợ rằng sẽ bị hắn từ chối, chẳng phải đứa con gái nào cũng bị hắn từ chối hết rồi sao? Huống chi là nó- con nhỏ khó ưa mang đến bất hạnh cho người khác. Bóng nó lững thững bước đi trong sân trường vắng tanh. Chợt! Nó nghe thấy âm thanh của hai chiếc bóng sau trường.
- Tối nay đến nhà tớ nhé!_Kim Anh nhìn hắn với ánh mắt háo hức
- Biết rồi._Hắn lạnh nhạt bước đi
Lưng nó tựa vào tường, trên tay siết chặt hộp socola với những công sức và mong đợi sẽ được trao tận tay hắn nay đã tan biến chỉ sau một buổi sáng. Buổi tối...nó định sẽ ở nhà nhưng...
- Bà đi đâu vậy?_Hải Đăng siết chặt bàn tay mảnh dẻ của nó đang định mở cửa
- Tui...
- Tui...thích bà! Vậy...làm ơn...đừng đi tìm tên đó có được không?
- Tui biết...
- Tui thích bà không phải với tư cách là người em họ! Mà là tình yêu nam nữ đó! Tại sao bà lúc nào chỉ xem tui như là đứa em trai bé bỏng của bà vậy!
Càng nói cậu ta càng siết chặt tay nó hơn
- Tui cũng thích ông...nhưng, đó là tình cảm của một người chị gái dành cho đứa em trai bé bỏng của mình, tui..xin lỗi!_Nó giựt phắt tay mình ra và mở cửa
- Sao Băng!
Nó xoay lưng lại
- Hạnh phúc nhé!_Cậu cười buồn khi phải nói câu nói ấy, cậu thực sự không muốn...nhưng...cậu không phải là người có thể ở bên cạnh và bảo vệ nó
Đáp lại là nụ cười rạng rỡ trên môi, nó chạy ra khỏi nhà, bỏ lại cái bóng màu đen của Hải Đăng với những giọt nước nóng hổi lăn dài trên đôi má, chạy đến trước cửa nhà Kim Anh, ánh mắt nó bắt gặp hắn đang đứng đối diện với Kim Anh và trên tay cô ta là hộp socola..cô ta tiến đến gần hắn nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng. Dường như âm thanh thất vọng lớn đến nỗi có thể khiến hắn nghe thấy tiếng bước chân chạy thật nhanh của nó.
- Đi đâu đó.
Giọng nói trầm, ánh mắt lạnh nhạt của hắn lúc này như khiến nước mắt nó không ngừng tuôn trào, tay hắn siết chặt nó đau đớn, nó mặc tâm trạng hắn lúc này, giựt phắt tay hắn, nó chạy đi.
- Á!?_Nó vấp té nhưng vẫn cố đứng dậy và chạy tiếp, chạy mãi. Bất giác, hắn bế nó lên.
- Sao lại giận?
- Bỏ tôi ra!_Nó vùng vẫy
- Lúc nãy do tôi không có hứng thú với cô ta nên mới không thèm phản ứng gì.
- Huuhuuhu...Còn bày đặt làm giá nữa! Tôi không cần biết! Bỏ tôi xuống!_Nó đẩy hắn ra
Hắn ôm chầm lấy nó và đặt nhẹ nụ hôn của mình lên làn môi mềm mại của nó, ánh đèn đường rọi xuống bóng hai người. Nó chợt nhớ ra mảnh ký ức hôm nào, ngày nó gặp được cậu con trai kỳ lạ...
- Anh!?
- Tôi giận cô vì không tặng socola cho tôi từ sáng đó._Hắn lườm nguýt
- Vậy ra...buổi sáng anh không nhận socola của những người khác là do tôi sao!?
- Đưa đây!_Hắn móc từ túi nó như biết nó đã đem theo hộp socola
- Sao anh biết?
- Bạn cô cho tôi biết! Ngon thật!_Hắn vừa nói vừa ăn ngấu nghiến
Chợt, hắn cõng nó lên lưng.
- Huu...Hu....hu...
Đôi mắt ướt đẫm nhòa lệ trên đôi bờ vai mạnh mẽ, nó gào lên, nhịp thở lẫn lộn nhưng cớ sao...những vì tinh tú đêm nay lại tỏa sáng hơn bao giờ dưới màn đêm...em đã tìm thấy và nhận ra anh chỉ với một nụ hôn
*** THE END ***