Sao em lại xinh như thế

Đầu tháng tư, những cơn mưa âm ỉ suốt thời gian qua ở Lan Thị cuối cùng cũng đã tạnh.
Tối hôm qua, trước khi Nguyên Nhất Nhất đi ngủ không kéo hết rèm cửa, ánh nắng xuyên qua khe hở của rèm chiếu lên mặt cô, vô cùng “nhiệt tình đánh thức” cô dậy.
Sau khi lăn qua lộn lại trên giường hai vòng, Nguyên Nhất Nhất mới tức giận ngồi dậy.
“A---” Nguyên Nhất Nhất che mặt, bất lực kêu gào: “Mấy ngày trước ngày nào trời cũng đầy mây, sao tự dưng hôm nay lại có nắng!”
Tối hôm qua Nguyên Nhất Nhất đã nói chuyện với biên tập tới tận 10 giờ, hai người có bất đồng ở một số quan điểm, cho nên sau khi biên tập nhắn lại một câu “Ngày mai nói tiếp” thì Nguyên Nhất Nhất đã nằm lướt douyin tới hơn hai giờ để xoa dịu cảm xúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phần lớn thời gian Nguyên Nhất Nhất đều sao cũng được, nhưng đối với viết lách, cô vô cùng chú trọng sự chính xác, cũng vô cùng bướng bỉnh,
Cô chỉ muốn viết những gì mà bản thân muốn viết, muốn nói.
Cho dù là ngốc bạch ngọt hay là tâm kế, hay bí ẩn khám phá, chỉ cần cô muốn viết thì đều viết được.
Nhưng cũng bởi vì cô luôn tùy ý mà làm, không theo kịp cơn sốt nhiệt độ cho nên thành tích không được tính là quá tốt, ngây người ở trang web văn học Lục Trạm ba năm còn chưa nổi tiếng.
Bạn bè cùng thời của cô hoặc là đã nổi tiếng, hoặc là đã từ bỏ hoàn toàn, chỉ có cô là còn giậm chân tại chỗ.
Nguyên Nhất Nhất duỗi tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, sau khi mở khóa, màn hình điện thoại vẫn là đoạn chat tối qua với biên tập.
Ngón tay Nguyên Nhất Nhất lướt lên, tìm được chỗ hôm qua hai người bắt đầu trái ý nhau, sau đó lướt dần xuống.
“Chậc.” Nguyên Nhất Nhất lắc đầu. “Chỗ này mình đúng là không đủ lý trí, nếu mà nói thêm một câu thì nhất định biên tập không thể nói gì được!”
“Cái gì đây? Tối hôm qua biên tập còn dám nói mình làm loạn???” Nguyên Nhất Nhất trợn to hai mắt, “Đúng là thúc có thể nhẫn nhưng thẩm không thể nhịn!”
Chỉ thấy hai tay của Nguyên Nhất Nhất cầm di động, hai ngón tay cái bấm liên tục trên màn hình.
Một hai phút sau, trong khung chat đã hiện lên mấy đoạn đối thoại.
Cuối cùng Nguyên Nhất Nhất mới cảm thấy ổn hơn, bỏ điện thoại xuống rồi rời giường rửa mặt.
Hôm nay cô có hẹn với bạn thân Chung Tịnh ra ngoài đi dạo phố, hai người đã thống nhất cho dù trời mưa hay gió cũng không thể ngăn được bước chân của bọn họ.
Nhưng nhìn thời tiết này, rất ổn áp, vô cùng tốt!
8 giờ rưỡi, Nguyên Nhất Nhất sửa soạn xong, trước khi ra cửa thì gọi điện cho Chung Tịnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuông điện thoại kêu hơn 30 giây nhưng không có ai nghe mấy, bắt đầu từ lúc Nguyên Nhất Nhất vô cùng phấn khích đến khi cô trở nên vô cảm.
Chuông lại vang lên thêm mấy giây, ngay lúc Nguyên Nhất Nhất muốn ngắt điện thoại thì trong điện thoại truyền đến tiếng “a a a”.
Nguyên Nhất Nhất áp điện thoại lên tai, không nói lời nào.
Đầu dây bên kia lo lắng giải thích: “Mẹ ơi! Người chị em, thật xin lỗi, tớ ngủ quên!”
Nguyên Nhất Nhất: “Hừ ~”
Chung Tịnh, người vừa mới mở mắt ở đầu bên kia điện thoại tiếp tục dỗ dành, “A! Nhất Nhất, thật đó, hôm qua tớ tăng ca đến hơn 12 giờ, thật sự quá mệt, nếu không phải mặt trời…”
“Nếu không phải mặt trời đã chiếu tới mông cậu thì cậu vẫn còn đang ngủ.” Nguyên Nhất Nhất trợn trắng mắt, ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa, ngoài lạnh trong nóng nói: “Ai mà không ngủ sau 12 giờ.”
“Sau 12 giờ cậu mới đi ngủ sao?” Chung Tịnh dẫm lên dép lê, kinh ngạc nói, “Gần đây không phải cậu đang dưỡng sinh sao? Nhất định phải đi ngủ trước 10 giờ.”
Nhắc tới chuyện này, Nguyên Nhất Nhất liền tức giận, “Cậu không biết đâu, ngày hôm qua tớ bị biên tập làm tức chết rồi.”
Chung Tịnh cũng không vội, mở loa ngoài đặt điện thoại sang một bên, rửa mặt như bình thường, “Làm sao? Chị Trạm Nhi lại chọc giận cậu à?”
Nguyên Nhất Nhất thở dài, “Tớ nghi ngờ chị ấy đã đến tuổi mãn kinh, cả người đều không ổn.”
“Lại nói cậu đổi đề tài sao?”
“Ừ.” Ngón tay Nguyên Nhất Nhất nghịch dây giày, “Chị ấy muốn tớ đổi đề tài, nhưng mà tớ không muốn viết, tớ chỉ muốn viết những gì tớ thích.”
Chung Tịnh khuyên nhủ, “Thật ra chị Trạm Nhi cũng chỉ muốn tốt cho cậu, hy vọng nhiều người có thể xem được tác phẩm của cậu, cậu cũng đừng tức giận.”
“Tớ biết, tớ cũng không có giận thật.” Giọng nói của Nguyên Nhất Nhất rầu rĩ, “Nhưng mà nếu viết những gì mà tớ không muốn thì tác phẩm sẽ không còn linh hồn.”
“Ha ha ha ha!” Chung Tịnh không nhịn được cười ra tiếng, suýt chút nữa nuốt luôn kem đánh răng, “Từ từ, cậu đợi tớ súc miệng xong đã.”
Nguyên Nhất Nhất không nói.
Mười mấy giây sau, giọng của Chung Tịnh lại vang lên, “Chị em à, thật ra cậu và tớ đều hiểu ý của chị Trạm Nhi, chị ấy đã dẫn cậu ba năm rồi, nhìn thấy những người cùng thời cậu đều đã nổi tiếng, làm sao mà chị ấy không vội được?”
Nguyên Nhất Nhất nói, “Tớ không vội.”
“Thật ra tớ cũng sốt ruột thay cho cậu.” Chung Tịnh ngồi trước bàn trang điểm chăm sóc da, “Cậu nói xem cậu đã ngây người ở Lục Trạm tận 3 năm, từ khi học đại học đến khi tốt nghiệp, từ 20 tuổi cho đến khi 23 tuổi, nhưng cậu lại luôn vững chắc đứng ở đó, mỗi năm viết ba bốn tác phẩm, số liệu đọc mỗi năm đều tăng lên một ít.”
Nguyên Nhất Nhất cười, “Mỗi lần tớ phàn nàn về chị Trạm Nhi với cậu thì cậu đều nói mấy lời này.”
Chung Tịnh nghẹn lại, “Đổi chủ đề.”
Nguyên Nhất Nhất cười hì hì, vô cùng phối hợp, “Hai mươi phút nữa tớ sẽ đến trước cửa nhà cậu, nếu lúc đó mà vẫn không thấy cậu ra thì toàn bộ chi phí ngày hôm nay của tớ đều do cô Chung đây chi trả.”
“A, lòng dạ của cậu cũng đủ hiểm độc.” Chung Tịnh kêu lên một tiếng, “Quý Trạm nhà cậu có biết cậu mạt sát người khác tới vậy không?”
Nguyên Nhất Nhất cười tủm tỉm, “Ở trong lòng A Trạm, tớ chính là tiên nữ nhỏ, cảm ơn.”
“Nôn!” Chung Tịnh “ghê tởm” một lúc, “Còn show ân ái, chia…”
“Tút tút tút---”
Chung Tịnh: ?
Ngắt điện thoại?
Nguyên Nhất Nhất cười cất điện thoại, thắt chặt lại dây giày, đứng dậy đi ra ngoài.
-
Nhà của Nguyên Nhất nhất ở rất gần nhà Chung Tịnh, chỉ mất khoảng 15 phút đi bộ.
Từ lúc ra khỏi nhà, Nguyên Nhất Nhất đã bật đồng hồ đếm giờ trên điện thoại, ung dung đi đến nhà Chung Tịnh.
Lúc gần đến nhà Chung Tịnh, Nguyên Nhất Nhất tốt bụng gửi cho cô ấy tin nhắn wechat, “Chị em, một phút nữa tớ sẽ tới.”
Chung Tịnh gần như trả lời ngay lập tức: “Đậu má! Sao nhanh vậy? Tại sao cậu lại đi nhanh như vậy? Cậu chạy tới đây đấy à?”
Nguyên Nhất Nhất cười ra tiếng, “Cậu nhanh lên, còn có một phút thôi đó ~”
Chung Tịnh không trả lời.
Nguyên Nhất Nhất không lên lầu mà đứng ở ngoài cửa đợi Chung Tịnh.
“Chín, tám, bảy, sáu... Hai...”
Chưa kịp đếm đến “một” thì Chung Tịnh đã chạy ra.
“Ha --- tớ --- mẹ ơi--- không, không xuống trễ đúng không?” Chung Tịnh nắm lấy bả vai Nguyên Nhất Nhất, nghiêng đầu nhìn điện thoại trong tay cô.
Nguyên Nhất Nhất nghiêng màn hình điện thoại qua, “Cậu đúng là… Vì không muốn tiêu tiền mà liều mạng ghê đó.”
“Đúng vậy.” Chung Tịnh lấy son môi và gương trong túi xách ra, bắt đầu son môi.
Sau khi son xong, Chung Tịnh mím môi, cười đắc ý, “Người chị em, cậu có biết mẹ tớ thường hay nói gì với tớ không?”
Nguyên Nhất Nhất tắt đồng hồ đếm ngược, thuận miệng hỏi, “Nói gì?”
Chung Tịnh cong môi, “Tiền không nên tiêu thì một đồng cũng không thể tiêu.”
Nguyên Nhất Nhất chớp chớp mắt, “Vậy... Dì còn nói với cậu câu nào nữa không?”
“Cái gì?”
“Tốn tiền phòng họa.”
“Hả?” Chung Tịnh khó hiểu.
Nguyên Nhất Nhất nhịn cười, tiện đà lùi mấy bước về sau, chỉ vào chân Chung Tịnh, “Chị em à, hình như cậu dẫm phải phân chó rồi.”
Chung Tịnh: ? ? ?
Chung Tịnh: Đậu má!!!
-
Bên cạnh thùng rác.
Chung Tịnh oán hận nhìn Nguyên Nhất Nhất, ghét bỏ lau sạch đống phân bị dính trên giày.
Nguyên Nhất Nhất đứng cách cô ấy 1 mét, cười to nói, “Đôi khi tiền nên tiêu thì phải tiêu, nếu không phải muốn kịp vài giây kia thì sao cậu có thể giẫm lên được?”
Chung Tịnh sâu kín nói, “Còn làm chị em tốt được nữa hay không?”
Nguyên Nhất Nhất híp mắt, cười nói: “Không phải chúng ta vẫn luôn là tình chị em plastic sao? Là cái kiểu chỉ cần bẻ một lần là nứt ấy.”
Chung Tịnh nghẹn lại, gật gật đầu, “Đúng vậy.”
“Cho nên…” Nguyên Nhất Nhất vô tội buông tay, “Cậu còn oán giận cái gì nữa?”
Chung Tịnh: “…”
Mẹ nó đúng là rất chân thật!
Chờ Chung Tịnh lau sạch giày xong, hai người mới chính thức xuất phát.
Nơi hai người đến là một trung tâm thương mại cách nhà hai bến xe, cả hai đều không định lái xe, bởi vì tìm chỗ đậu xe rất phiền phức.
Đứng ở trạm chờ xe buýt, Nguyên Nhất Nhất lấy điện thoại ra nhìn đoạn chat [Biên tập Trạm Nhi], bên kia cũng chưa trả lời lại cô.
Nguyên Nhất Nhất khẽ cau mày, nghĩ thầm biên tập nhất định sẽ tức đến mức hộc máu, trong lòng không khỏi lo lắng.
“Cậu đang nhìn chị Trạm Nhi à?” Chung Tịnh cười, “Chị Trạm Nhi nói chuyện với cậu thì cậu tức giận, chị ấy không trả lời thì cậu lại lo lắng, đúng là rối rắm mà.”
Nguyên Nhất Nhất cất điện thoại, lấy ra hai đồng xu, “Ngày nào cậu cũng gọi chị Trạm Nhi, ai không biết còn tưởng rằng chị ấy mới là biên tập của cậu đó.”
“Ha ha ha ha!” Chung Tịnh cười, “Không không không, cũng chỉ có cậu mới chịu được chị Trạm Nhi, nếu là tớ thì chắc đã nổ tung từ lâu rồi.”
Nguyên Nhất Nhất buồn bực, “Tịnh Tịnh, tớ muốn hỏi cậu từ lâu rồi, tại sao cậu vẫn luôn gọi là chị Trạm Nhi? Tớ còn không biết Trạm Nhi là nam hay nữ nữa.”
Chung Tịnh suy nghĩ một chút, “Thông tin chị ấy điền không phải là nữ sao? Hơn nữa lúc trước cậu vừa mới đến Lục Trạm, chị ấy thực sự rất quan tâm đến cậu.”
“Dừng.” Nguyên Nhất Nhất ngắt lời Chung Tịnh, “Bây giờ chị ấy cũng rất quan tâm tớ.”
“Được rồi, được rồi, mẹ ơi, tớ bảo vệ chị ấy thực ra là vì cảm thấy chị Trạm Nhi rất tinh tế, mấy chuyện quan trọng đến cậu còn quên, nhưng chị ấy đều nhớ rõ, hơn nữa cho dù hai người có có cãi nhau long trời trở đất trong lúc chat thì lần sau vẫn có thể nói tiếp được, mang đến cảm giác chị ấy là một cô gái vô cùng tinh tế.”
Nguyên Nhất Nhất gật đầu, “Thì ra là như vậy.”
“Hơn nữa, tớ không nghĩ Lục Trạm có biên tập nào là nam đâu.” Chung Tịnh chống tay lên cằm, liếc nhìn Nguyên Nhất Nhất một cái, “Nếu là biên tập nam thì chắc đã sớm bị cậu làm cho tức chết rồi.”
Nguyên Nhất Nhất: “… Xe tới rồi.”
“Ồ, được, không nói nữa.”
Xe buýt dừng lại, Nguyên Nhất Nhất bỏ hai đồng xu vào, nói với tài xế “hai người” rồi kéo Chung Tịnh đi về phía cửa sau.
Rất nhanh đã xong hai trạm.
Sau khi xuống xe, vừa vặn có một xe bán đồ ăn ở gần đó, hai người mua mỗi người một cốc sữa đậu nành, vừa đi vừa uống.
Ném rác xong, Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh son lại môi, đồng thời nhìn về phía đối phương.
Chị em hai người trăm miệng một lời, “Ai kêu mệt trước thì mời cơm!”
“Được!”
YES!
Đạt được sự đồng thuận!
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Trạm Trạm, nghe nói anh là biên tập nữ ☺
Chương 1 Quý Trạm vẫn chưa lên sân khấu đã ném cho Đường Đường một ánh nhìn chết chóc.
Đường Đường [run bần bật]: Chương sau tôi sẽ lên sân!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui