Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm phàn nàn Chung Tịnh và Khương Hạc một lúc, cuối cùng phải đưa ra kết luận.
Bọn họ khoan hồng độ lượng, tha thứ cho hai người này.
-
Nguyên Nhất Nhất quyết định thời gian làm văn là vào ngày hai mươi bảy tháng tư, nhắc trước một tuần, ngày hai mươi tháng tư, Nguyên Nhất Nhất tìm biên tập Trạm Nhi.
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Chị Trạm Nhi xin chào thân ái- em cho chị biết một thông tin tốt- dễ thương.jpg]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Trạm Nhi: lạnh nhạt.jpg]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Em phải viết văn rồi.]
[Trạm Nhi: bất ngờ.jpg]
[Trạm Nhi: Oa.jpg]
[Trạm Nhi: bố già chị sai rồi.jpg]
“Phù!” Đôi chân Nguyên Nhất Nhất bắt chéo, hai tay cầm lấy điện thoại, cười lớn: “Có cần hài hước như vậy không.”
[Trạm Nhi: Bảo bối, chị thật sự rất vui, đã ba tháng rồi, em cuối cùng cũng muốn viết văn, bây giờ chị đang kích động đến mức muốn ra ngoài đốt pháo.]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Chị Trạm Nhi, trong thành cấm đốt pháo.]
[Trạm Nhi: Hả, vậy chị mua pháo tối đi ngoại ô đốt.]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Oa, chị thực sự đã quá quan tâm em rồi! Nhận được sự xem trọng của chị như vậy, đột nhiên em có chút không dám viết văn nữa.]
[Trạm Nhi: cười mỉm.jpg]
[Trạm Nhi: dao phay.jpg]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: em sợ quá. Gào thét-ing, chị Trạm Nhi sao chị lại như vậy, em phải đi mách với bạn trai em.]
Khi nhận được thông tin này, Quý Trạm trong văn phòng run cầm cập, ngay cả tay đang ký tên cũng run lên, nét bút cuối cùng bị lệch.
Liêu Kinh đứng ở bên cạnh thấy toàn bộ quá trình run lẩy bẩy của Quý Trạm, cười anh: “Nhất Nhất không phải là đang thử cậu đấy chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Trạm vẻ mặt nghiêm túc: “Chắc là…không phải đâu.”
Liêu Kinh kẹp tập tài liệu vào nách, sau đó vỗ vỗ vai Quý Trạm, nghiêm túc nói: “A Trạm, cậu cẩn thận chút nha, con gái có giác quan thứ sáu trong một số chuyện đó.”
“Bây giờ bất cứ lúc nào cậu cũng có nguy cơ ngã ngựa, bọn tôi khuyên cậu, hay là nhanh chóng cầu xin sự tha thứ đi.”
Quý Trạm liếc nhìn qua Liêu Kinh một cái: “Cậu cho rằng tôi không dám sao? Tôi là sợ cô ấy giận.”
“Tôi hiểu tôi hiểu.” Liêu Kinh thở dài: “Nhưng cậu luôn không nói, cũng không phải là cách, có lúc chọn ngày chi bằng nhắm ngày, tối nay cậu về nhà dứt khoát nói thật tất cả đi.
“Không không không không!” Cả người Quý Trạm đều phản kháng với việc này.
Liêu Kinh cười: “Vậy cậu từ từ nghĩ cách đi, ha ha ha ha ha! Tôi ra ngoài làm việc.”
Sau khi Liêu Kinh đi, Quý Trạm lần nữa không nhắn lại cho Nguyên Nhất Nhất.
Lại qua hơn nửa ngày, Quý Trạm mới trả lời câu nói đó cho Nguyên Nhất Nhất.
[Trạm Nhi: Em tìm bạn trai mách lẻo có tác dụng gì? Nghi ngờ.jpg]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Bạn trai em rất lợi hại, nếu em nói với anh ấy chị xem thường em, anh ấy nhất định sẽ trút giận cho em.]
[Trạm Nhi: Sợ hãi.jpg]
[Trạm Nhi: Chẳng lẽ em dự định bảo bạn trai đến Lục Trạm tìm chị???]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Có gì không thể chứ? Ngược lại chỗ em ở cách Lục Trạm không xa.]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Hả? Chị nói như vậy, đột nhiên em cảm thấy, em có thể đi tìm chị - Dù sao cũng không xa!]
Quý Trạm vừa mới run lẩy bẩy giờ đã chuyển sang sợ hãi.
[Trạm Nhi: Không không không, em đừng đến tìm chị.]
[Trạm Nhi: Ông chủ không cho biên tập và tác giả gặp mặt riêng, tuyệt đối đừng đến.]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Oa, chị càng nói như vậy em càng muốn đi tìm chị, ha ha ha ha ha ha ha! Em thực sự rất tò mò chị Trạm Nhi lớn lên trông như thế nào.]
Lông mày Quý Trạm nhếch lên, tràn đầy lòng khẩn cầu muốn nhanh chóng khiến Nguyên Nhất Nhất từ bỏ ý định của mình, chữ đánh ra hoàn toàn cũng không có suy nghĩ gì.
[Trạm Nhi: Chị lớn lên rất khó nhìn, bộ dạng sẽ làm hỏng đôi mắt em, em tuyệt đối đừng nghĩ đến chị là quá tốt rồi.]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Chị vậy mà lại tự bôi đen chính mình, lợi hại thật, em xin bội phục. Cung tay làm lễ.jpg]
Quý Trạm vừa thở phào, tin nhắn của Nguyên Nhất Nhất lại đến.
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Nhưng chị Trạm Nhi, dù chị không phải rất đẹp, em vẫn muốn làm bạn với chị.]
[Trạm Nhi: ...Em nhìn thấy chị, sẽ không muốn làm bạn với chị nữa.]
[Trạm Nhi:Nói chung là bây giờ đừng nhắc tới chuyện này nữa, nếu em thực sự muốn gặp chị thì trong tương lai sẽ có cơ hội gặp thôi, có điều...chị từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ làm bạn với em.]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: ???]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Câu nói này thực sự làm người ta đau lòng quá đi.]
Quý Trạm nhếch môi.
Ngay từ đầu anh và cô thực sự không phải bạn, mà là người yêu.
Hơn nữa anh đã dự định thẳng thắn với Nguyên Nhất Nhất, đợi hiểu rõ mọi việc, Nguyên Nhất Nhất nhớ lại những lời này, chắc là…sẽ tự hiểu rõ ý anh muốn nói là gì đi?
Quý Trạm thở dài.
[Trạm Nhi: Xin lỗi.]
[Trạm Nhi: Thôi nói vào chuyện chính đi, năm ngoái sau khi em viết xong truyện, cứ luôn chần chừ không chịu ra truyện mới, thiết nghĩ bây giờ có cập nhật bản mới thì một tí nhiệt cũng không có.]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Bản trước đó cũng không phổ biến, cảm ơn. : ) ]
[Trạm Nhi: Chị bây giờ là đang đề nghị em đăng weibo, làm tuyên truyền, nếu có thể, trước tiên làm hoạt động kéo sự quan tâm cũng được.]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Cuộc sống của em khá khó khăn, không tổ chức được hoạt động. : )]
Quý Trạm cau mày, cuộc sống khó khăn? Là rất khó khăn mới đúng.
[Trạm Nhi: Đề nghị, đề nghị mà thôi!]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Weibo em sẽ đăng, tuyên truyền em cũng sẽ làm, dàn ý, nhân vật, viết sẵn mười chương để chị đăng từ từ, những chuyện linh tinh khác em cũng chuẩn bị xong rồi, sáng ngày hai mươi bảy tháng tư mười giờ mười đăng chương đầu tiên, phần số liệu kế tiếp làm phiền biên tập đại nhân.]
[Trạm Nhi: Biên tập đại nhân ?]
[Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên: Nhớ lại trước đây, em đối với biên tập đại nhân đều luôn không biết lớn nhỏ, đây thật là không nên, thậm chí em còn nảy sinh ra ý nghĩ muốn làm bạn tốt với biên tập đại nhân, bây giờ nghĩ lại, đức hạnh này, em và biên tập đại nhân không phải người đi cùng đường, về sau vẫn nên phân rõ giới hạn. : )]
Quý Trạm lúc này mới đột nhiên nhìn thấy vài lời cuối của Nguyên Nhất Nhất đều có ký hiệu “ : )”.
Đây là thói quen của Nguyên Nhất Nhất.
Lúc tâm trạng không tốt hoặc lúc hai người cãi nhau, cô mới thêm ký hiệu này vào sau mỗi câu gửi cho anh.
Đây là dùng để nói với Quý Trạm, tâm trạng cô ấy không tốt, cần được dỗ dành.
Quý Trạm xoa xoa ấn đường, đầu đau vô cùng.
Vừa rồi nói chuyện không quá động não, xem ra Nhất Nhất thực sự đã giận.
[Trạm Nhi: Bây giờ chị có cuộc họp, trễ chút nữa chị lại nói cụ thể với em.]
Gửi xong tin nhắn này, Quý Trạm đứng dậy, lấy túi tài liệu và chìa khóa xe, chuẩn bị về nhà.
-
Nguyên Nhất Nhất sau khi nhìn thấy ảnh chân dung của [Biên tập Trạm Nhi] bị làm mờ đi, tức giận ném điện thoại ra ngoài.
Điện thoại rơi trên thảm nhung, một tiếng “bộp” vang lên.
Nguyên Nhất Nhất tức giận: “Tôi trước giờ vẫn xem mấy người là bạn, kết quả mấy người nói căn bản không có ý đó! Thực sự tức chết tôi rồi, tôi thế nào cũng không thể kém đến mức ngay cả cơ hội làm bạn cũng không có chứ?”
“Tới nay đã là ba năm rồi, đã dìu dắt tôi ba năm, ngoài chưa từng gặp mặt ra, tôi vẫn xem chị là một người chị tri kỷ! Tôi, mẹ nó...”
“Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”
Nguyên Nhất Nhất nằm trên ghế sofa, tức giận đá hai chân vào không trung vài cái.
Lúc Quý Trạm mở cửa, Nguyên Nhất Nhất mới bỏ chân xuống.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nguyên Nhất Nhất đột nhiên ngồi dậy, thấy là Quý Trạm, lại nghiêng đầu nhìn thời gian.
“Vẫn chưa đến giờ tan làm? Sao anh đã trở về rồi?”
Quý Trạm dừng lại: “Ra ngoài làm việc đi ngang qua nên lên đây thăm em.”
Quý Trạm đưa chiếc bánh red velvet* trong tay đến trước mặt Nguyên Nhất Nhất: “Bánh em thích ăn này.”
(*): Bánh red velvet
Nguyên Nhất Nhất ngồi xuống, nhận lấy chiếc bánh, đôi mắt sáng lấp lánh.
“Làm sao anh biết bây giờ em đang muốn ăn ngọt?” Nguyên Nhất Nhất vừa mở bao vừa nói: “Không hổ là bạn trai em, quả nhiên là có sự tương thông với em.”
Quý Trạm cười chột dạ, đặt túi tài liệu sang một bên, rồi cởi áo vest ra.
Quý Trạm cầm một bên nĩa đưa cho Nguyên Nhất Nhất: “Muốn ăn đồ ngọt? Ai lại chọc giận em rồi?”
Nguyên Nhất Nhất dùng nĩa lấy một miếng bánh lớn cho vào miệng: “Biên tập đại nhân chứ ai!”
“Sao không gọi là chị Trạm Nhi nữa?” Quý Trạm biết rõ cố ý hỏi: “Không phải em nói cô ấy rất tốt sao?”
“Hừ!” Nguyên Nhất Nhất rất kiêu ngạo: “Cô ấy không tốt, một chút cũng không tốt!”
Quý Trạm: “...”
“Cục cưng Nguyên Nguyên, nói ra anh nghe xem, để anh xem thử Trạm Nhi này…ừm tại sao lại chọc tức em rồi?”
Nguyên Nhất Nhất bĩu môi, còn lắc lắc đầu: “Không có việc gì~Vốn dĩ anh rất bận, đây là việc nhỏ không cần phiền đến anh.”
“Nói đi, em không nói, chiều anh sẽ không đến công ty nữa.”
Nguyên Nhất Nhất buồn cười: “Anh là con nít sao?”
Vừa nói, Nguyên Nhất Nhất vừa lấy bánh đưa đến bên miệng Quý Trạm.
Quý Trạm mở miệng cắn một miếng, Nguyên Nhất Nhất lấy nửa còn lại đưa vào miệng mình.
Hai người cùng ăn một miếng bánh, tâm trạng Nguyên Nhất Nhất dần tốt lên một cách khó hiểu.
Bánh red velvet không lớn, anh một miếng em một miếng, rất nhanh đã ăn hết.
Bánh ngọt vào trong bụng, tâm trạng Nguyên Nhất Nhất đã tốt lên rất nhiều.
Quý Trạm đứng dậy đi vào nhà bếp lấy ra nước chanh ngâm: “Uống một ít.”
Nguyên Nhất Nhất cong môi: “Em và A Trạm thật sự là tri kỷ.”
Quý Trạm ngồi bên cạnh Nguyên Nhất Nhất, nhận lấy cái ly của cô, uống cạn phần dư còn lại.
Quý Trạm liếm môi dưới: “Có thể nói rồi.”
“Tại sao anh vẫn không quên chứ.” Nguyên Nhất Nhất cười lắc đầu: “Thực sự không có gì, em đã khỏe lại rồi, em không tức giận với chị Trạm Nhi nữa.”
“Thật à?” Quý Trạm vẻ mặt lo lắng: “Có chuyện thì phải nói ra, nhất định đừng để trong lòng.”
Nguyên Nhất Nhất gật đầu, cánh tay vòng qua cổ Quý Trạm, hôn một cái “chụt”.
“Quý Trạm thật tốt.”
“Nguyên Nguyên cũng vậy.” Quý Trạm sờ sờ tóc cô.
Anh thích dáng vẻ nũng nịu của cô trong lòng anh, cảm giác được cô dựa dẫm, thực sự rất ngọt ngào.
Nguyên Nhất Nhất thúc giục Quý Trạm: “Anh nhanh đi làm đi~”
“Không muốn đi.” Quý Trạm vùi đầu vào cổ Nguyên Nhất Nhất, giọng nói có chút buồn: “Không nỡ bỏ em, tại sao phải đi làm? Ôm bạn gái mềm mại thơm tho của mình tốt biết bao.”
“Ha ha ha!” Nguyên Nhất Nhất ôm Quý Trạm, mười ngón tay gãi lung tung trên đầu anh: “Tại sao dễ thương như vậy chứ! Ha ha ha ha ha, bộ anh là cún nhỏ sao?”
Quý Trạm hôn lên cổ Nguyên Nhất Nhất: “Cún nhỏ? Bạn trai em là sói lớn!”
“A!” Nguyên Nhất Nhất kêu lên một tiếng,người bị Quý Trạm nhấc lên.
Đúng, là nhấc.
Nguyên Nhất Nhất bíu sau lưng Quý Trạm, hai chân vô thức đạp lung tung vào không trung: “Á! Quý Trạm! Em đau đầu quá!”
Qúy Trạm ngẩng đầu vỗ mông cô: “Thành thật chút.”
“Á á á, Quý Trạm, anh không phải muốn đưa em về làm áp trại phu nhân chứ? Nhưng em nói anh biết, ban ngày ban mặt, anh cư xử cho giống người chút đi!”
Quý Trạm buồn cười, vừa đi vừa nói: “Trong đầu em đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Anh chỉ cùng em nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp thôi.”
Nguyên Nhất Nhất: ...
Được rồi, là cô không giống người QAQ.