Nguyên Nhất Nhất tạm thời vẫn chưa nghĩ thông việc này, rất nhanh nó đã bị cô vứt ra sau đầu rồi quên mất.
Mấy ngày nay, tuy rằng Quý Trạm vẫn còn hơi bận rộn nhưng anh vẫn cố gắng tới đây ăn cơm với cô.
Tối hôm đó, lúc hai người đang ăn cơm, Nguyên Nhất Nhất bỗng nhiên nhớ tới những lời mà Chung Tịnh đã nói với cô vào mấy ngày trước.
"Dạo này số lần ở cùng với nhau đã nhiều lên rồi."
Nguyên Nhất Nhất cắn đầu đũa, nhìn Quý Trạm bằng ánh mắt phức tạp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ta nói "ba mươi như sói, bốn mươi như hổ". Quý Trạm cũng sắp đến tuổi ba mươi, hơn nữa anh lại còn thường xuyên rèn luyện, nói vậy thì thể lực và tinh lực của anh đều càng thêm... Khụ khụ.
Hôm nay Quý Trạm ngồi đối diện Nguyên Nhất Nhất.
Lúc gắp thức ăn, Quý Trạm nhìn Nguyên Nhất Nhất, hỏi: "Em đang nghĩ gì thế? Không ăn à?"
Nguyên Nhất Nhất lúc này mới lấy lại tinh thần, "Hả?" một tiếng.
Quý Trạm nhìn cô không có ý động đũa, cũng buông bát đũa xuống, hỏi: "Có việc gì ư?"
Nguyên Nhất Nhất lập tức lắc đầu: "Không có việc gì, không có việc gì đâu ạ."
Dứt lời, Nguyên Nhất Nhất lập tức cầm đũa lên, cúi đầu tập trung ăn cơm, sợ rằng mình lỡ chọc phải chỗ nào của Quý Trạm thì người này lại khiêng cô ném lên giường mất.
Ý?
Nguyên Nhất chớp mắt mấy cái, sao cô lại nghĩ đến điều đó rồi?
Thấy Nguyên Nhất Nhất đột nhiên đỏ mặt, Quý Trạm cười nói: "Nguyên Nguyên, em làm sao vậy? Nghĩ đến chuyện gì mà mặt đỏ như thế?"
Nguyên Nhất Nhất ngơ ngác nhìn Quý Trạm, dùng ngón tay sờ lên mặt mình: "Em đỏ mặt sao?"
"Ừ." Quý Trạm gật gật đầu: "Đỏ lắm luôn."
"Ây da, em không có chuyện gì cả, anh mau ăn cơm đi~" Nguyên Nhất Nhất gắp thức ăn cho Quý Trạm, che giấu sự quẫn bách của mình lúc này.
Quý Trạm thấy cô không có chuyện gì, cũng không gặng hỏi thêm nữa.
"A Trạm à, mùng 1 tháng 5 anh có được nghỉ không?" Nguyên Nhất Nhất nói: "Mùng 1 tháng 5 này em muốn hẹn Tịnh Tịnh đi chùa, anh có thể đi cùng em không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không thành vấn đề." Quý Trạm đưa ra đề nghị: "Gọi Liêu Kinh với Khương Hạc đi chung nữa đi."
Hai mắt Nguyên Nhất Nhất cong cong: "Em cũng nghĩ như vậy."
Quý Trạm cười: "Đi chùa Diệu Duyên đi, nghe nói cầu duyên ở đó khá linh đấy."
"Được ạ. Chùa Diệu Duyên cũng gần nhà mình hơn một chút. Ở đó có nơi để tá túc không ạ? Em muốn ở lại một đêm cơ."
"Ngày mai anh hỏi xem sao." Quý Trạm đột nhiên cười khẽ: "Hy vọng sẽ có ích với Liêu Kinh và Khương Hạc."
Nguyên Nhất Nhất phụt cười ra tiếng: "Cũng hy vọng nó sẽ có ích với Tịnh Tịnh."
...
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, chẳng mấy chốc đã đến ngày Nguyên Nhất Nhất "khai bút".
Sáng sớm còn chưa tới bảy giờ, Nguyên Nhất Nhất đã tỉnh, trằn trọc không ngủ được. Cô vẫn miên man suy nghĩ, sợ rằng mình sẽ ngã sấp mặt ngay lần khai bút này.
Cũng may hôm nay là thứ bảy, Quý Trạm không phải đi làm.
Quý Trạm tựa vào đầu giường nửa nằm nửa ngồi, cánh tay của anh khoác lên người Nguyên Nhất Nhất, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô.
Nguyên Nhất Nhất đột nhiên ngồi dậy: "A Trạm ơi, em thấy phiền não quá."
"Không cần phải lo lắng như thế, không sao đâu."
Nguyên Nhất Nhất xoay người, rúc vào lòng Quý Trạm, nói: "Em đã không viết văn gần bốn tháng rồi, trái tim cứ đập thình thịch luôn ý, hồi hộp chết đi được."
Quý Trạm cúi đầu, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: "Nguyên Nguyên, không phải chúng ta đã nói rằng, dù thành tích như thế nào cũng phải giữ vững trạng thái bình thản hay sao?"
Nguyên Nhất Nhất ngẩng đầu trừng anh: "Nói thì nói như vậy, nhưng em vẫn thấy hồi hộp mà."
Quý Trạm bật cười, xốc chăn, xuống giường.
Nguyên Nhất Nhất ngồi dậy: "Anh làm gì thế?"
Quý Trạm vòng qua chỗ Nguyên Nhất Nhất, sau đó xốc chăn trên người cô lên rồi bế ngang người cô lên.
"A Trạm!" Nguyên Nhất Nhất ôm lấy cổ anh, hỏi: "Anh làm gì thế?"
"Ôm em đi đánh răng rửa mặt."
"Hả?" Nguyên Nhất Nhất ngoan cường chống cự: "Em không đánh răng rửa mặt đâu. Em không muốn dậy, em muốn về giường!"
Quý Trạm lắc đầu: "Không được, em ở trên giường sẽ luôn suy nghĩ lung tung. Anh dẫn em đi ra ngoài chạy vài vòng."
Nguyên Nhất Nhất không dám tin: "Anh nói cái gì? Chạy vài vòng? Cái mạng già này của em sẽ bay mất! A Trạm! A Trạm Trạm! A a a a a! Quý Trạm, anh buông tha cho em đi!"
Nguyên Nhất Nhất cực kỳ không thích tập thể dục.
Bảo cô chạy thì chẳng khác nào muốn mạng của cô.
Một tuần bảy ngày, Quý Trạm có năm ngày sẽ dậy sớm, sau khi chạy vài vòng trong khu chung cư rồi về nấu cơm.
Chưa có lần nào mà Quý Trạm gọi được Nguyên Nhất Nhất ra ngoài chạy bộ ngay lập tức.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, hai người quả thực là cảnh "bạo lực gia đình". Đương nhiên, đến cuối cùng Quý Trạm luôn có thể hôn Nguyên Nhất Nhất đến phục mới thôi.
Nguyên Nhất Nhất vẫn bị kéo ra ngoài.
Sau khi chạy nửa vòng, đầu cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Quý Trạm, anh đúng là đáng ghét chết mất. Anh chạy thêm hai vòng, mang theo cả phần của em không phải là được rồi hay sao?" Nguyên Nhất Nhất bĩu môi, cả người đều kháng cự việc chạy bộ nhưng hai chân vẫn vô cùng thành thật mà chạy theo.
Quý Trạm bị lý thuyết của Nguyên Nhất Nhất chọc cười.
"Anh chạy thêm vài vòng thay cho em á? Làm vậy thì em có thể gầy đi được không? Nếu em dám nói là em có thể gầy được thì ngày nào anh cũng sẽ chạy gấp đôi kiêm cả phần của em."
"Anh giỏi lắm!" Giọng điệu của Nguyên Nhất Nhất nghe có vẻ hơi thẹn quá hóa giận, cô đẩy Quý Trạm hai cái: "Quý Trạm! Anh chê em mập, có phải không?"
Quý Trạm mới phản ứng lại mình nói sai rồi, vẻ mặt không hề thay đổi, nhìn về phía trước: "Không, em nghe lầm rồi. Anh nói là chính anh mà, làm sao anh có thể nói em được kia chứ?"
Nguyên Nhất Nhất: ??? Cưỡng chế quay xe như vậy, không sao thật hả?
Nói là hai vòng là hai vòng thật.
Có lẽ do tác dụng tâm lý, Nguyên Nhất Nhất cảm thấy sau khi chạy xong, hình như cả người cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trải qua buổi sáng được Quý Trạm dẫn đi chạy bộ cùng, Nguyên Nhất Nhất về nhà ngồi trước máy tính mới cảm thấy lòng mình bình tĩnh hơn không ít.
Lúc mười giờ mười phút, chương đầu tiên của bộ truyện mới của Nguyên Nhất Nhất trong thư mục bản thảo đã được gửi đi.
Nguyên Nhất Nhất còn đăng Weibo, tự mình nhắc nhở mọi người.
Bây giờ coi như cô đã chứng minh câu nói kia: "Ba tháng không viết là người mới."
Nguyên Nhất Nhất ở phòng làm việc, ngồi một cái là trôi qua hai tiếng đồng hồ.
Nếu như không phải là do Quý Trạm kiên quyết dẫn cô ra ngoài ăn cơm thì cô có thể lướt hậu trường nguyên cả một ngày.
May mắn thay, khu vực bình luận vẫn coi như khá ổn.
Nguyên Nhất Nhất yên tâm hơn một chút, lúc này mới nhớ tới chuyện đi chọc biên tập viên của mình.
Lúc đó, Quý Trạm đang rửa bát trong bếp.
Nguyên Nhất Nhất ngồi xếp bằng trên ghế ở phòng làm việc: [Chị Trạm Nhi ơi, em đã khai bút đầu năm rồi đấy.]
Tin nhắn vừa gửi đi xong, Nguyên Nhất Nhất phát hiện ảnh đại diện của biên tập viên Trạm Nhi là màu xám.
"Ý! Quên mất hôm nay là thứ bảy rồi!"
Nguyên Nhất Nhất cười bỏ điện thoại xuống, sau đó cô đi ra ngoài giúp Quý Trạm.
...
Vào thứ hai, biên tập viên đã trả lời tin nhắn của cô, không nói gì khác, chỉ dặn dò cô gửi bản thảo, cập nhật đúng thời hạn.
Nguyên Nhất Nhất trả lời một câu [OK], ảnh đại diện của biên tập viên lại biến thành màu xám.
Nguyên Nhất Nhất tự hỏi: "Sao dạo này chị ấy cứ nói đôi ba câu xong là lại offline luôn nhỉ?"
Dạo gần dây Quý Trạm rất ít khi đăng nhập vào acc biên tập viên. Chuyện lần trước lỡ lời chọc giận Nguyên Nhất Nhất vẫn luôn đè nặng trong đáy lòng anh.
Quý Trạm biết, nếu như mình không thẳng thắn, chuyện này vẫn sẽ luôn ở trong lòng anh, sẽ luôn tạo áp lực cho anh.
...
Một ngày trước khi xuất phát, Quý Trạm hẹn Liêu Kinh và Khương Hạc ra ngoài uống rượu.
Hai người còn tưởng là chuyện gì, không nghĩ tới rằng vẫn là chuyện thẳng thắn thừa nhận Quý Trạm là [Trạm Nhi].
Quý Trạm yên lặng uống rượu, sau khi uống hết hai chai, Khương Hạc ngăn cản anh lại.
Khương Hạc bất đắc dĩ, nói: "A Trạm à, tôi xin cậu đấy, mau đi thẳng thắn thừa nhận đi, có được không?"
Quý Trạm nhìn Khương Hạc, thản nhiên nói: "Cậu cho rằng tôi không muốn hay sao? Cậu không có bạn gái, cậu không hiểu được cảm giác này đâu."
"Được được được." Khương Hạc biết Quý Trạm khi uống nhiều rồi thì chẳng có đức hạnh gì, bèn thuận theo lời anh: "Tôi với Liêu Nhi đều không có bạn gái, cậu có bạn gái lợi hại, đã được chưa?"
Khóe môi Quý Trạm nở ra một nụ cười, rất đắc ý: "Đương nhiên, tôi, cực kỳ giỏi luôn."
Liêu Kinh nhỏ giọng dè bỉu với Khương Hạc: "Dù có giỏi đến đâu cũng sợ bạn gái như vậy thôi."
Giọng nói của Liêu Kinh không lớn cũng không nhỏ, vừa hay truyền vào lỗ tai của Quý Trạm.
Quý Trạm buông ly rượu xuống, thở dài.
Liêu Kinh và Khương Hạc liếc nhau, đồng thanh nói: "Ngày 1 tháng 5 đi chơi về rồi cậu hãy mau chóng thành thật thừa nhận với em dâu đi!"
Quý Trạm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, các cậu nói xem, tôi nên nói từ đâu thì được?"
Khương Hạc đẩy Liêu Kinh: "Cậu hiểu rõ chuyện của hai người bọn họ hơn tôi, cậu mau đưa ra ý kiến gì đi."
Đầu ngón tay của Liêu Kinh gãi gãi chóp mũi, nói: "Hay là... Bắt đầu từ cuộc gặp gỡ đầu tiên của cậu với Nhất Nhất đi?"
"Cái ý kiến khỉ gió gì vậy?" Khương Hạc xua tay: "Chẳng lẽ lại bắt A Trạm phải nói lại hết ba năm này à?"
Liêu Kinh ngậm miệng.
Thế nhưng hai tròng mắt của Quý Trạm lại tỏa sáng, hai tay anh vỗ lên bàn "Rầm" một tiếng: "Ý kiến này được đấy! Tôi sẽ bắt đầu nói từ lần gặp gỡ đầu tiên!"
Khương Hạc và Liêu Kinh:...
"Thôi kệ đi, còn có mấy ngày nữa cơ mà. Cứ đợi đến lúc đó rồi tính sau. Hôm nay chúng ta cứ uống cùng với A Trạm trước đã, đợi qua hai ngày nữa rồi lại nghĩ đến chuyện thẳng thắn thừa nhận này sau cũng được."
Khương Hạc đồng ý.
Liêu Kinh lại gọi nhân viên phục vụ vào đưa rượu, ba người cứ thế uống đến gần một giờ sáng mới kết thúc buổi tụ tập làm cho người ta nghĩ cách mà nghĩ đến nỗi hói cả đầu này.
Trước đó, Quý Trạm có gọi điện thoại cho Nguyên Nhất Nhất, nói cho cô biết chuyện tối nay anh với Liêu Kinh và Khương Hạc uống rượu, cũng nói rằng nếu muộn quá thì sẽ về thẳng nhà của mình luôn, bảo Nguyên Nhất Nhất nghỉ ngơi sớm.
Nguyên Nhất Nhất đồng ý.
Nghĩ đến ngày thường Quý Trạm cũng rất có tính kỷ luật, đến giờ thì cũng sẽ về nhà.
Trước khi đi ngủ, Nguyên Nhất Nhất nhắn tin cho Quý Trạm, bảo anh khi nào về đến nhà rồi thì nói cho cô biết một tiếng, nhưng cho đến khi Nguyên Nhất Nhất mơ màng ngủ thiếp đi rồi cũng không đợi được tin nhắn của Quý Trạm.
Một đêm này, tất nhiên Nguyên Nhất Nhất ngủ không ngon.
Ngày hôm sau là ngày xuất phát đi chùa Diệu Duyên, chẳng qua là vì không muốn chen chúc với người khác cho nên mấy người họ hẹn buổi chiều mới xuất phát.
Tối hôm qua không có chăn do Quý Trạm ủ ấm, Nguyên Nhất Nhất hơi không thích ứng được.
Ngáp một cái, Nguyên Nhất Nhất đi đến huyền quan, vừa mở cửa thì "Thụp" một tiếng, một vật thể không rõ danh tính ngã vào nhà Nguyên Nhất Nhất.
Nguyên Nhất Nhất kêu lên "Á" một tiếng, con sâu đang ngủ gật trong nháy mắt đã bỏ chạy mất tiêu.
Nhìn kỹ lại, ấy vậy mà lại là Quý Trạm.
Nguyên Nhất Nhất có hơi hoảng hốt, ngồi xổm xuống bên cạnh Quý Trạm.
Trên người Quý Trạm có mùi rượu ngút trời, Nguyên Nhất Nhất vỗ mặt Quý Trạm: "A Trạm ơi? Tỉnh dậy đi!"
"Ôi mẹ ơi, đây là uống bao nhiêu rượu rồi chứ? Sao lại trông giống như ngâm mình trong lu rượu thế này?"
Người uống rượu say, thân thể nặng nề, Nguyên Nhất Nhất không kéo được Quý Trạm nên đã xoay người đi vào phòng bếp, rót một ly nước sôi để nguội đem ra.
Nguyên Nhất Nhất ngồi dưới đất, nâng nửa người trên của Quý Trạm lên: "A Trạm ơi, tỉnh lại, tỉnh lại uống chút nước đi."
Quý Trạm mơ màng mở mắt ra: "Hửm?" một tiếng.
Nguyên Nhất Nhất đưa ly nước đến bên môi Quý Trạm. Quý Trạm theo bản năng uống nước.
Một ly nước đã nhìn thấy đáy, Quý Trạm mở mắt ra.
"A Trạm ơi, anh đứng dậy được không? Mau vào trong phòng ngủ đi."
Quý Trạm lắc lắc đầu, cơn say rượu làm cho đầu óc anh bây giờ như sắp nổ tung: "Em..."
Nguyên Nhất Nhất đỡ một bên cánh tay của anh, cố hết sức mình, nói: "Em đỡ anh vào phòng nằm, đừng ngủ ở chỗ này, sẽ bị cảm lạnh mất."
Quý Trạm đứng lên.
Nguyên Nhất Nhất dùng chân đá lên cánh cửa, trên đường đỡ người về phòng còn đang lẩm bẩm: "Cũng không biết là đã ngồi ngoài cửa bao lâu, đúng thật là, gọi điện thoại cho em thì có phải là em đã mở cửa cho anh rồi không? Từng ấy tuổi rồi, cũng không biết chú ý sức khỏe của mình gì cả."
"Em là... Bạn gái của anh." Quý Trạm chợt bừng tỉnh.
Nguyên Nhất Nhất buồn cười: "Cung phản xạ của anh cũng đủ dài rồi đấy."
Quý Trạm không đi nữa.
Anh xoay người đối mặt với Nguyên Nhất Nhất, đôi mắt đỏ hồng.
Nguyên Nhất Nhất sửng sốt, đưa tay muốn kéo cánh tay của anh.
Quý Trạm tránh đi, hai tay duỗi ra, ôm lấy Nguyên Nhất Nhất.
"Ý?"
"Cục cưng Nguyên Nguyên ơi." Giọng nói của anh có hơi khàn khàn.
Nguyên Nhất Nhất trở tay ôm lấy Quý Trạm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh: "A Trạm ngoan, về phòng ngủ được không?"
Quý Trạm ôm cô, ôm chặt hơn nữa, vùi đầu vào cổ cô, gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
"Làm sao vậy?" Nguyên Nhất Nhất không hiểu sao, từ trong giọng nói của anh, lại nghe ra sự tủi thân.
Ngay khi Nguyên Nhất Nhất không biết mình đã đáp lại tiếng gọi của Quý Trạm đến lần thứ bao nhiêu thì Quý Trạm buông cô ra, đặt hai tay lên trên vai cô, nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh.
Nguyên Nhất Nhất: ???
"Cục cưng Nguyên Nguyên à." Quý Trạm nhắm mắt lại, cảm thán một tiếng: "Anh xin lỗi em."
Vẻ mặt Nguyên Nhất Nhất nghệt ra: "Cái gì cơ?"
Quý Trạm nói xong, giống như là đã buông xuống được một chuyện lớn rồi vậy, "Uỵch" một cái ngã nhào xuống đất.
Nguyên Nhất Nhất:...
Móa nó chứ, nói được một nửa liền ngã xuống, làm cho cô hoảng hốt lắm đấy! Này!