"Phụt!"
Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh đồng thời cười ra thành tiếng, Nguyên Nhất Nhất thu tay lại, cắn một cái, cười nói: "Tôi đã nhường anh rồi đấy nhé, là anh không ăn đó nha."
Liêu Kinh: ...
Anh ta cũng bất đắc dĩ lắm chứ, nói gì thì nói, anh ta cũng là một người đàn ông gần ba mươi tuổi rồi, làm sao có thể cướp đồ ăn trong tay một cô nhóc được kia chứ?
Anh ta chỉ đơn giản là muốn trêu chọc Nguyên Nhất Nhất để làm dịu bầu không khí giữa cô và Quý Trạm thôi mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất gọi Chung Tịnh, sau đó nắm lấy tay cô ấy, cười tủm tỉm rồi nói: "Chúng ta lên núi đi."
Chung Tịnh gật đầu, hai chị em thân mật sóng vai nhau, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Nguyên Nhất Nhất hạ thấp giọng nói gì đó với Chung Tịnh.
Chung Tịnh cười cười, quay đầu lại hô lên với người ở phía sau: "Quý Trạm! Hành lý của tất cả mọi người đành làm phiền anh phải vất vả rồi~"
Quý Trạm: ???
Liêu Kinh nhanh chóng phản ứng lại, lập tức cười vỗ vỗ bả vai Quý Trạm, nói: "Vất vả cho cậu rồi."
Khương Hạc cong môi: "A Trạm này, cậu phải nghĩ rằng tất cả đều là vì dỗ em dâu hết giận đấy."
Khương Hạc kêu Liêu Kinh đi nhanh lên, vừa đi vừa cười nhạo Quý Trạm.
Trong vòng chưa đầy một phút, nơi này đã chỉ còn lại Quý Trạm một mình ngây người đứng đó.
Tuy rằng Nguyên Nhất Nhất đã hơi nguôi giận, nhưng chỉ cần bắt được cơ hội cô vẫn muốn trị anh cho bằng được.
Chung Tịnh cười: "Cậu không sợ Quý Trạm tức giận bỏ đi hay sao? Đừng đùa quá trớn đấy nhé."
Nguyên Nhất Nhất nhăn mũi: "Với hiểu biết của tớ về A Trạm thì anh ấy sẽ không làm như vậy đâu. Cậu cứ yên tâm đi, tớ có chừng mực mà."
"Ha ha ha ha!" Chung Tịnh cười đến nỗi bụng cũng hơi bị đau luôn rồi: "May mà năm người chúng ta mới có hai cái va li đấy nhé."
Nguyên Nhất Nhất dừng một lát rồi lại lập tức dùng giọng điệu rất chắc chắn nói: "Thật ra thì cũng không nặng mà."
"Hửm?" Chung Tịnh trêu ghẹo nói: "Làm sao cậu biết là không nặng?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lúc tớ vừa mới lấy đồ đã thử cầm lên xem trước rồi." Nguyên Nhất Nhất đi về phía trước vài bước, sau đó quay đầu nở nụ cười yếu ớt: "Dù sao thì cũng nằm trong phạm vi A Trạm có thể chịu đựng được."
Chung Tịnh chọc Nguyên Nhất Nhất: "Muốn phạt Quý Trạm nhưng lại sợ khiến anh ấy mệt mỏi, quả nhiên vẫn là Nhất Nhất thương Quý Trạm nhất mà."
"Cái này thì tớ thừa nhận." Nguyên Nhất Nhất gật đầu, mi mắt cong cong, nói: "Bạn trai tớ mà, đương nhiên tớ phải thương anh ấy rồi. Trước kia cũng không phải là chưa từng cãi nhau, chỉ là lần này..."
Nguyên Nhất Nhất sờ sờ chóp mũi: "Tớ cảm thấy anh ấy có hơi kỳ lạ, thật đấy."
"Nói vậy là sao?" Chung Tịnh đuổi theo kịp Nguyên Nhất Nhất, sóng vai đi cùng cô.
Nguyên Nhất Nhất suy nghĩ một lúc rồi lựa chọn một vài việc xảy ra gần đây kể cho Chung Tịnh nghe.
Đầu ngón tay của Chung Tịnh vuốt vuốt cằm: "Hình như... Đúng là có hơi kỳ lạ ha!"
"Đúng vậy~" Nguyên Nhất Nhất xua tay: "Nói thật thì tớ chỉ muốn biết sự thật mà thôi."
"Được rồi, trước tiên cậu cứ thả lỏng tâm trạng đi, dù sao Quý Trạm cũng sẽ không hại cậu đâu, anh ấy yêu cậu như vậy kia mà." Chung Tịnh kéo tay Nguyên Nhất Nhất: "Hai ngày này mình cứ chơi đùa cho thỏa thích đi, đừng nghĩ tới những chuyện gì khác nữa, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên đi."
"Ừ."
...
Chùa Diệu Duyên nằm trên núi Diệu Duyên, từ chân núi, cũng chính là nơi mà mấy người Nguyên Nhất Nhất đậu xe, đến vị trí gần nửa sườn núi của chùa Diệu Duyên, cơ bản đều là đường núi, nhưng cứ cách một đoạn khoảng cách, sẽ có trạm dừng chân để cho mọi người nghỉ ngơi.
Mà mãi đến khi sắp đến trước cổng chùa Diệu Duyên rồi mới có bậc thang. Cơ bản thì chẳng khác gì các ngôi chùa khác, bậc thang trước chùa tổng cộng có 108 bậc, thể hiện cho 108 loại phiền não.
Điều này tượng trưng cho việc mỗi khi bước qua một bậc thang cũng là lúc bỏ lại một loại phiền não. Đợi đến lúc vào đến bên trong chùa rồi thì có nghĩa là tất cả những loại phiền não trong quá khứ đều bị lưu lại phía sau, chìm vào cửa Phật.
Thứ nổi tiếng nhất trong chùa Diệu Duyên là cây nhân duyên.
Vào cổng chùa nhìn sang phải là có một cây đại thụ chọc trời, nhìn qua thì cần tám đến chín người mới có thể ôm trọn thân cây này.
Trên cây nhân duyên có treo rất nhiều ruy băng, còn có cả thẻ nhân duyên, khóa nhân duyên các kiểu... Những thứ này ở trong chùa đều là miễn phí. Đương nhiên, thường thì những người đến đây đều để lại một ít tiền hương khói, bao nhiêu thì tùy tâm, không cưỡng cầu.
Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh đi về phía cây nhân duyên.
Lúc mới nhìn thấy, họ chỉ cảm thấy cây nhân duyên này tương đối lớn, nhưng bây giờ đi tới trước mặt nó rồi thì lại có cảm giác một cây che khuất bầu trời.
Nguyên Nhất Nhất đi vòng quanh cây, thỉnh thoảng lại ngửa đầu nhìn.
Gió núi thổi qua, các dải ruy băng bay bay, lúc các tấm thẻ nhân duyên hay là khóa nhân duyên đụng vào nhau, phát ra âm thanh đinh đinh đang đang, rất dễ nghe, làm cho người ta bất giác thấy tĩnh tâm trở lại.
Nguyên Nhất Nhất nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ sự yên tĩnh của thời khắc này.
"Nguyên Nguyên."
Giọng nói của Quý Trạm vang lên bên tai, Nguyên Nhất Nhất mở mắt ra.
Quý Trạm đứng ở trước mặt cô, cách cô khoảng một cánh tay, lòng bàn tay phải hướng lên trước mặt cô.
Nguyên Nhất Nhất chớp mắt một cái.
"Em có biết có một truyền thuyết trên cây nhân duyên này không?" Khóe môi của Quý Trạm khẽ nhếch lên, trong mắt có ý cười.
"Có sao?" Nguyên Nhất Nhất kinh ngạc, lúc cô tra tư liệu, hình như không có nhìn thấy truyền thuyết gì đó: "Anh nói thật hay là đùa em thế?"
Quý Trạm cười khẽ, ánh mắt hướng về phía Nguyên Nhất Nhất: "Truyền thuyết kể rằng, chỉ cần những đôi tình nhân yêu nhau thật lòng đứng dưới gốc cây này hôn nhau bằng cả trái tim thì cả đời này đều sẽ hạnh phúc mỹ mãn."
Nguyên Nhất Nhất nhướng mày: "Anh tin sao?"
Quý Trạm gật đầu: "Anh tin."
Nguyên Nhất Nhất cười tủm tỉm: "Vậy thì anh nói cho em biết coi, truyền thuyết này có từ bao giờ? Tại sao em lại không tìm thấy tí tẹo thông tin gì liên quan đến nó chứ?"
Quý Trạm bật cười.
"Từ lúc anh vừa nói ra khỏi miệng, nó đã trở thành truyền thuyết giữa anh và em rồi."
"Phụt!" Nguyên Nhất Nhất cuối cùng cũng không nhịn được cười, giơ tay nắm lấy tay Quý Trạm: "Được rồi, anh có thể nắm tay em rồi."
Quý Trạm dùng sức nắm lấy tay cô.
Bàn tay của cô nhỏ hơn nhiều so với bàn tay của anh, mềm mại như không xương, cảm giác khi nắm lấy tay cô rất thoải mái.
Tay của Nguyên Nhất Nhất, Quý Trạm đã nắm lấy rất nhiều lần, nhưng chưa từng có lần nào lại có thể làm cho anh cảm thấy an tâm giống như lần này. Đây là một loại vui sướng khi mất đi mà lấy lại được.
Chung Tịnh và Liêu Kinh bị Khương Hạc gọi đi, đương nhiên, cô ấy cũng không muốn ở chỗ này làm bóng đèn.
Đoàn người Chung Tịnh đi làm thủ tục ở qua đêm. Cả ba người đều dốc hết năng lực của mình để Quý Trạm với Nguyên Nhất được ở chung với nhau. Làm nhân chứng tình cảm của hai người trong gần ba năm, bọn họ thật sự rất hy vọng rằng bầu không khí không được tự nhiên giữa hai người mau chóng biến mất.
Cho dù có nhét thức ăn của chó cho bọn họ, cũng tốt hơn nhiều so với trạng thái chiến tranh lạnh của ngày hôm nay.
Quý Trạm kéo tay Nguyên Nhất Nhất: "Chúng ta đi loanh quanh một lát đi."
"Vâng ạ."
...
Chùa Diệu Duyên đón tiếp người vào chùa đều có quy định, cũng không phải nói muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Quý Trạm có thể có cơ hội đặt trước chỗ ở đây trước kỳ nghỉ ngày 1 tháng 5 cũng là rất may mắn.
Phía sau chùa Diệu Duyên có một khu rừng trúc. Ở lối vào rừng trúc có hai vị sư phụ đang cầm chổi quét dọn.
Nguyên Nhất Nhất kéo tay áo Quý Trạm, ngoắc ngoắc ngón tay với anh.
Quý Trạm ghé tai qua, Nguyên Nhất Nhất giơ tay lên ngăn môi mình, nhỏ giọng hỏi Quý Trạm: "Hai vị sư phụ kia là sư tăng quét đất ấy sao?"
Quý Trạm cười, đứng thẳng người xoa xoa đầu Nguyên Nhất Nhất: "Ngoan nào, đừng nói bậy."
Nguyên Nhất Nhất gật đầu, “ồ” một tiếng.
Quý Trạm dẫn Nguyên Nhất Nhất đi tới trước mặt hai vị sư phụ, chắp hai tay lại hành lễ: "Chào sư phụ, xin hỏi chúng con có thể vào trong đó một lúc được không ạ?"
Hai sư phụ kia đồng loạt đáp lễ: "Thí chủ xin cứ tự nhiên, chỉ làm phiền thí chú chớ làm hỏng bất cứ thứ gì."
"Vâng, chúng con biết rồi ạ."
Hai vị sư phụ đã gặp qua rất nhiều du khách, tự nhiên cũng nhìn ra được Quý Trạm muốn ở chung với Nguyên Nhất Nhất nên đã cầm chổi rời đi.
Chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng hình của hai vị sư phụ kia đâu nữa, Nguyên Nhất Nhất mới dám lớn tiếng thở hổn hển.
Quý Trạm cười: "Sao thế? Căng thẳng lắm hả?"
Nguyên Nhất Nhất gật gật đầu: "Vâng ạ, em có cảm giác như nhìn thấy cao nhân, không dám mở miệng nói chuyện luôn."
"Đồ ngốc." Quý Trạm kéo tay Nguyên Nhất Nhất, tiếp tục đi vào bên trong.
Khu rừng trúc này rất lớn, càng đi vào bên trong càng có cảm giác mát mẻ.
Nguyên Nhất Nhất vẫn luôn tụt lại phía sau Quý Trạm một bước. Nhìn bóng dáng cao lớn trước mắt có thể ngăn trở toàn bộ thân hình của mình, Nguyên Nhất Nhất mím môi, nhỏ giọng gọi Quý Trạm một tiếng.
Bước chân của Quý Trạm khựng lại, dừng bước.
Anh quay người lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Em mệt rồi." Nguyên Nhất Nhất cúi đầu nhìn chân mình, dùng mũi chân đá đá mặt đất, nói: "Em muốn nghỉ ngơi một lát."
"Được." Quý Trạm nhìn trái nhìn phải, chỉ vào cách đó không xa: "Nơi đó có bộ bàn ghế đá, chúng ta qua đó ngồi một lúc đi."
Nguyên Nhất Nhất gật đầu.
Trước bàn đá, Quý Trạm cởi chiếc áo khoác mỏng của mình ra, gấp lại, đệm lên ghế đá, sau đó mới ấn bả vai Nguyên Nhất Nhất để cô ngồi xuống.
Quý Trạm nửa ngồi xổm trước mặt Nguyên Nhất Nhất, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng vuốt ve: "Nguyên Nguyên, em biết không? Hôm nay anh thực sự rất lo lắng."
Nguyên Nhất Nhất không lên tiếng, yên lặng lắng nghe.
Quý Trạm cười khổ, nói: "Chúng ta ở bên nhau đã ba năm rồi nhưng chưa lần nào lại làm cho anh cảm thấy khó chịu như vậy. Trước kia cãi nhau thì cũng chỉ cần qua vài phút là làm lành rồi... Nhưng hôm nay, cả một buổi sáng em cũng không nói chuyện với anh, thậm chí còn không thèm nhìn anh."
Nguyên Nhất Nhất bĩu môi: "Ai bảo anh không nói thật."
"Nguyên Nguyên, không phải anh không muốn nói, mà là anh không biết nên bắt đầu từ đâu." Quý Trạm thở dài: "Chuyện này đã làm anh phải phiền não rất lâu rồi. Nếu như có thể, anh thật sự muốn nói cho em biết từ đầu tới cuối, không giấu giếm một chút nào."
Nguyên Nhất Nhất vừa nghe thấy vậy, thì ra Quý Trạm mân mê cả nửa ngày trời, nói ra mấy câu mềm mại này, ấy vậy mà vẫn là muốn câu giờ?
Nguyên Nhất Nhất đứng phắt dậy, nói: "Quý Trạm, em là bạn gái của anh, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chúng ta chắc chắn sẽ kết hôn, có phải không?"
"Sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cả." Quý Trạm đứng lên, hai tay anh ôm Nguyên Nhất Nhất vào lòng, dùng sức ôm thật chặt, đặt cằm lên vai cô: "Em biết là anh yêu em mà. Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được cuộc sống của anh sẽ như thế nào nếu như không có em."
"Cho nên..." Tay của Nguyên Nhất Nhất đặt ở hai bên eo Quý Trạm: "Anh... Anh tính bao giờ mới thẳng thắn thừa nhận với em đây?"
Quý Trạm dừng lại một chút, nói: "Cưng à, anh hứa với em, sau ngày 1 tháng 5, anh nhất định sẽ nói cho em biết, tuyệt đối sẽ không giấu giếm thêm một chút nào nữa."
Nguyên Nhất Nhất thở dài một tiếng, vừa muốn nổi giận lại vừa muốn cười: "Em cũng sắp biến thành cái túi trút giận mất rồi."
"Không, em là trái vui vẻ của anh."
Nguyên Nhất Nhất ngẩng đầu lên, tủi thân nói: "Thật sự là lần cuối cùng đấy nhé."
"Được." Quý Trạm cúi đầu, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào môi cô: "Anh cam đoan với em."
Nguyên Nhất Nhất 'Ừ' một tiếng.
Cô ôm lấy cánh tay của Quý Trạm, siết chặt hơn: "Em thấy hơi lạnh rồi."
Quý Trạm cong môi, cười không ra tiếng, ôm chặt người hơn một chút: "Nếu cảm thấy lạnh thì anh sẽ cùng em trở về nghỉ ngơi, nhé?"
"Vâng ạ."
Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm mặt đối mặt, hai người nhìn nhau rồi cùng mỉm cười.
...
Ở một nơi khác, nhóm ba người Liêu Kinh, Khương Hạc và Chung Tịnh lại phát sinh một ít phiền toái nho nhỏ.
Vốn dĩ Quý Trạm đặt trước là bốn phòng riêng, ba người đàn ông mỗi người một phòng, hai cô gái là Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh ở cùng một chỗ.
Nhưng không biết là chỗ nào xảy ra sai lầm, vậy mà lại có một nhóm người khác đụng phải mấy người bọn họ, sau khi đối chiếu tin tức của mọi người thì lại bị thiếu một phòng.
Khương Hạc gọi điện thoại cho Quý Trạm, thúc giục hai người nhanh chóng trở về. Sau khi nhận được câu trả lời của Quý Trạm, Khương Hạc cất điện thoại đi, tiến lên một bước, nói: "Xin chào, tôi có thể nói chuyện với mấy bạn một lúc được không?"
Năm người bên nhóm kia đều là phái nữ, nghe vậy bèn cảnh giác nhìn Khương Hạc. Trong đó có một người phụ nữ lớn tuổi nhất, sắc mặt không tốt, giống như có người nợ cô ta tám trăm vạn vậy: "Anh có phải là đàn ông không thế? Nhường một phòng cho chúng tôi thì đã sao nào?"
Đôi mắt của Khương Hạc híp lại, khóe môi nhếch lên.
"Không nhường phòng cho mấy người thì không phải là đàn ông nữa hay sao?"
Người phụ nữ kia hai tay khoanh trước ngực, cao ngạo ngẩng đầu lên: "Đương nhiên."
"Thế ư?" Khương Hạc đi về phía người phụ nữ đó một bước, học theo dáng vẻ của cô ta, khoanh hai tay trước ngực, nói: "Vậy thì ngại quá, tôi không nhường đấy."
"Anh..." Người phụ nữ nọ mở to hai mắt, không dám tin vào điều mình vừa nghe.
Trên đời này sao lại có loại đàn ông như vậy kia chứ?