Đồ đáng ghét.
Trên đời này tại sao lại có kiểu người đàn ông như vậy chứ?
Người phụ nữ rất ngạc nhiên, chẳng phải đàn ông rất để ý những lời như vậy sao?
Vì thể diện và danh tiếng của một người đàn ông, chẳng phải cậu ta nên nhường cho cô ta sao?
Người phụ nữ này suy nghĩ cũng đúng, nhưng thật đáng tiếc, người cô ta gặp phải lại là Khương Hạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chung Tịnh suýt phá lên cười, vội lấy tay che miệng lại, quay lưng lại đối diện với lưng của Khương Hạc, lúc này mới nén được tiếng cười sắp ra khỏi miệng.
Dường như Liêu Kinh đã quen với bộ dáng này của Khương Hạc, nên không có chút ngạc nhiên nào, ngược lại, anh ta phối hợp với Khương Hạc, lên mặt nói với người phụ nữ: "Đừng nói bạn tôi không nhường, cho dù cậu ta nhường, tôi cũng sẽ không nhường."
"Cậu.." Người phụ nữ bị tức đến nghẹn lời: "Các người…hơi quá đáng rồi đó."
Khương Hạc khẽ mỉm cười: "Như nhau cả thôi."
"A Hạc, sao vậy?"
Quý Trạm bước vào.
Ánh mắt của mấy người phụ nữ đó đổ dồn lên người Quý Trạm, mắt sáng lên, thậm chí có người còn lấy trong túi ra một chiếc gương soi, chỉnh lại tóc của mình.
Liêu Kinh nghiêng người, Khương Hạc nhìn vào mắt Quý Trạm và chỉ vào đối diện: "Hành trình của họ trùng với hành trình của chúng ta, bây giờ họ còn thiếu một phòng."
Quý Trạm gật đầu và yêu cầu người phụ trách sắp xếp người ra ngoài để tìm hiểu thêm về tình hình bên phía chùa.
Đáng tiếc đối phương không nhớ rõ vì sao lại đếm không đúng số lượng phòng.
Quý Trạm liếc nhìn người phụ nữ đó và nói với người của chùa Diệu Duyên: "Nếu đã là chúng tôi đặt trước, thì nên ưu tiên cho chúng tôi."
Người phụ trách gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ do dự: "Đúng là nên như vậy, nhưng không biết các vị có thể..."
Lời phía sau của người phụ trách vẫn chưa nói ra, nhưng cũng đã đoán ra, anh ta cảm thấy là bên này có năm người nữ, mà bên Quý Trạm lại nhiều người nam hơn, có thể nhường cho bên nữ.
Quý Trạm hiểu ý của anh ta, khẽ cười nói: "Xin lỗi, tôi không đồng ý nhường."
...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ cau mày, trực tiếp xông tới, "Này, các người nhường chúng tôi thì có làm sao chứ?"
"Nhường cũng không sao, nhưng tôi không muốn nhường cho cô, sao hả? Giọng nói của Nguyên Nhất Nhất đầy vẻ chán ghét.
Cô thực sự ghét loại người này.
Là phụ nữ thì như thế nào chứ? Ở nhà thì ai cũng là cô công chúa nhỏ đó thôi?
Dựa vào cái gì mà bên đó có năm người nữ, thì bắt buộc bên cô phải nhường chứ? Chẳng lẽ không hiểu đạo lý ai đến trước được trước sao?
"Cô là ai?" Người phụ nữ đó nhăn mày.
"Nguyên Nhất Nhất sao?"
Một giọng nói khác vang lên cùng lúc với người phụ nữ này.
Nguyên Nhất Nhất quay đầu nhìn sang, chính là cô gái vừa nãy đã soi gương.
Đối phương lộ vẻ kinh ngạc: "Cậu không nhớ tôi sao? Tôi là Lạc Kỳ!"
"Lạc Kỳ?" Nguyên Nhất Nhất khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, dường như có chút ấn tượng, nhưng thật sự cô cũng không nhớ rõ lắm.
Lạc Kỳ không hề cảm thấy khó xử, mà giọng điệu của cô ta giống như vô cùng thân thiết: "Ồ, cậu quên tôi rồi sao? Chúng ta học cùng trường cấp ba đó~ cậu ngồi phía trước tôi, tôi ngồi phía sau cách cậu ba bàn."
Nguyên Nhất Nhất bất lực.
Ngồi sau ba bàn…hình như cô cũng không thân cho lắm!
Lạc Kỳ đã đi tới, đứng trước mặt Nguyên Nhất Nhất, nói đùa: "Nguyên Nhất Nhất, trông cậu cũng không cao hơn bao nhiêu a? Cũng giống như hồi cấp ba ha."
Nguyên Nhất Nhất:....
Nguyên Nhất Nhất cũng cười nói đùa lại: "Tôi có cao hơn mà."
"Thật sao?" Lạc Kỳ ngạc nhiên: "Thật xin lỗi ~ tôi không nhìn ra."
Nguyên Nhất Nhất cười nói: "Không có gì, tôi biết trí nhớ của cậu không được tốt lắm, nên không trách cậu được."
Lạc Kỳ: ...
Lạc Kỳ nheo mắt nhìn cô, Nguyên Nhất Nhất cũng không chịu thua mà nhìn lại cô ta, vào lúc hai ánh mắt giao nhau, tựa hồ có nổ tia lửa lốp bốp.
Quý Trạm đi đến bên cạnh Nguyên Nhất Nhất, khoác tay qua vai cô, nhẹ giọng hỏi: "Là người quen sao?"
Nguyên Nhất Nhất cong môi, bởi vì vừa rồi đối phương chê cô lùn, nên cô cũng không thèm nể mặt Lạc Kỳ nữa: "Không quen~ Dù sao em cũng không có ấn tượng gì, anh cứ xử lý theo bình thường là được."
"Được." Quý Trạm gật đầu.
Quý Trạm lại đi thương lượng với người phụ trách khoảng mười phút nữa, cuối cùng, quyết định là: vì Quý Trạm đã đặt trước nên phòng của Quý Trạm sẽ giữ nguyên, còn về bên phía Lạc Kỳ anh ta sẽ tìm cách khác.
Sau khi có kết quả, khuôn mặt của người phụ nữ đã cãi nhau với Khương Hạc giận đến biến sắc.
Quý Trạm và Khương Hạc mỗi người kéo một chiếc vali, Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh đi theo sau, Liêu Kinh đắc ý vẫy tay chào tạm biệt năm người họ.
"Bắt nạt người khác quá đáng!" Người phụ nữ đó đứng tại chỗ giậm chân, sau đó hỏi Lạc Kỳ: "Bạn học gì mà kỳ vậy? Không nể mặt chút nào hết."
Khuôn mặt của Lạc Kỳ không chút biểu cảm, nói một cách thờ ơ: "Vốn dĩ mối quan hệ của chúng tôi cũng không tốt lắm."
Người phụ nữ nghi ngờ: "Quan hệ không tốt? Vậy tại sao cậu lại tiếp cận cô ta làm gì?"
Lạc Kỳ mỉm cười: "Tớ nghe nói rằng cô ta cũng viết văn, nhưng tớ không biết cô ta ở trang web nào, trước khi tìm hiểu được thực lực của đối phương, trên mặt vẫn phải duy trì mối quan hệ như thế mới tốt."
Người phụ nữ đó không biểu lộ ra ngoài nhưng trong lòng đang cười thầm.
Trên mặt cũng phải duy trì mối quan hệ sao?
Nhìn bộ dạng vừa rồi của hai người, suýt chút nữa thì đã đánh nhau.
"Được rồi, chúng ta đi xếp hành lý trước, xem tối nay phân chia chỗ ở như thế nào.” Người phụ nữ đó kéo theo hành lý xoay người rời đi.
"Uh." Lạc Kỳ đáp lại rồi gọi ba người còn lại đi theo sau người phụ nữ đó.
-
Các gian phòng của chùa Diệu Duyên đều không tệ, đặc biệt là nơi ở của các khách nữ, có thể thấy nơi đây đã được dọn dẹp ngăn nắp, bao gồm cả ổ khóa tình yêu đặt trên bàn, đây là thứ mà các cô gái đều rất thích.
Chung Tịnh cầm một ổ khóa tình yêu đưa cho Nguyên Nhất Nhất: "Nhất Nhất, cậu có muốn cùng Quý Trạm khóa một cái không?"
Nguyên Nhất Nhất nhận lấy: "Được."
"Yo?" Chung Tịnh nhướng mày: "Mới vừa làm hòa với Quý Trạm sao?"
"Không có." Nguyên Nhất Nhất cười lắc đầu: "Nhưng cũng đại khái là như vậy, A Trạm nói qua kỳ nghỉ lễ quốc tế lao động này, anh ấy sẽ giải thích tất cả mọi chuyện với tớ."
Chung Tịnh đưa tay biểu tả sự tán thưởng: "Quý Trạm đúng là Quý Trạm."
Nguyên Nhất Nhất mỉm cười.
-
Bởi vì nguyên buổi chiều tranh chấp với nhau, sau đó lại leo núi, cho nên khi cơ thể vừa chạm vào giường, toàn thân thả lỏng liền cảm thấy rất buồn ngủ.
Có vài người ngủ đến tận trước bữa tối mới thức dậy, Quý Trạm sang phòng đánh thức Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh.
Mười phút sau, sau khi chuẩn bị hoàn tất, mọi người đều cùng đi ăn bữa tối.
Bữa cơm chay ở chùa Diệu Duyên rất ngon, có thể nói là nổi tiếng khắp nơi, nhiều người từ xa đến chỉ vì bữa ăn chay này.
Thực ra cơm chay ở đây nhìn vào không giống như cơm chay chút nào, cũng không nhạt nhẽo như những gì Nguyên Nhất Nhất đã nghĩ.
Đây cũng là lần đầu tiên mà Nguyên Nhất Nhất cảm thấy không ăn thịt kỳ thực cũng rất tốt.
Sau bữa tối, trời tối dần, trên núi càng lúc càng lạnh.
Khoảng mười giờ, Quý Trạm nhắn tin cho Nguyên Nhất Nhất, hẹn cô ra sau núi ngắm sao, Nguyên Nhất Nhất mặc chiếc áo khoác len dày mà Quý Trạm nhất định bắt cô phải mang theo trước khi khởi hành, cô không khỏi thở dài: "Cũng nhờ anh bắt em phải đem áo này theo, nếu không, chắc lạnh chết em rồi ~"
Quý Trạm cười xoắn áo khoác lên: "Có anh ở đây, sao em có thể lạnh chết được?"
Nguyên Nhất Nhất phát lên cười và trốn trong vòng tay của Quý Trạm.
"A Trạm, anh cảm thấy một người sau khi chết, có thể trở thành ngôi sao không?"
"Hả?" Quý Trạm rũ mắt xuống: "Em sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên em cảm thấy đời người thật ngắn ngủi, em có thể ở trong độ tuổi tươi đẹp này gặp được anh, là một chuyện rất hạnh phúc."
Nguyên Nhất Nhất ngẩng đầu nhìn Quý Trạm, với đôi mày cong và khuôn mặt tươi cười.
Quý Trạm hơi ngẩn ra.
Trước mặt cô và anh là bầu trời đầy sao, sáng lấp lánh.
Còn trong mắt anh, cô rực rỡ hơn tất cả những thứ này.
Quý Trạm dùng ngón tay nhéo cằm Nguyên Nhất Nhất: "Cục cưng Nguyên Nguyên."
"Uh."
Quý Trạm cúi đầu hôn lên môi cô: "Anh yêu em."
Nguyên Nhất Nhất khẽ cười một tiếng, mơ hồ đáp lại nụ hôn của Quý Trạm, nói rõ ràng: "Em cũng yêu anh, A Trạm.”
Nụ hôn của Quý Trạm dành cho Nguyên Nhất Nhất không chứa bất kỳ dục vọng nào, mà là sự yêu thương và trân trọng.
Cô là cục cưng Nguyên Nguyên của anh.
Chỗ bọn họ đang ngồi cũng không tính là vắng vẻ, nhưng cũng không phải chỗ vừa nhìn đã thấy ngay.
Lạc Kỳ không ngờ rằng cô ta vì không ngủ được mà ra ngoài đi dạo, lại có thể nhìn thấy được cảnh này.
Buổi chiều cô ta còn tưởng rằng người đàn ông này là bạn của Nguyên Nhất Nhất, không ngờ anh lại là bạn trai của cô?
Điều này khiến trong lòng Lạc Kỳ cảm thấy rất khó chịu.
Trực giác của Nguyên Nhất Nhất rất kém, cho dù tính cách của cô rất vô tư, cho dù có một số người bạn của cô không mấy chân thành, nhưng cô cũng không cảm nhận ra.
Nhưng mà trong lớp nhân duyên của Nguyên Nhất Nhất rất tốt, trong lớp có năm mươi mấy học sinh, thì gần năm mươi người là bạn tốt của cô.
Cho nên sẽ có một số người vô cớ ghét một người.
Mà Lạc Kỳ chính là người nằm ngoài năm mươi người còn lại đó, cô ta cũng rất ghét những người bạn của Nguyên Nhất Nhất, định sẵn là khắc tinh của nhau.
Khi còn học cấp ba, Lạc Kỳ không xinh đẹp bằng Nguyên Nhất Nhất, cũng không tốt tính bằng cô, gia cảnh càng không bằng cô, vì vậy mỗi khi cô ta nhìn thấy Nguyên Nhất Nhất nắm tay vài người bạn cùng lớp hoặc nắm tay Chung Tịnh, thì trong lòng Lạc Kỳ đều cảm thấy vô cùng tự ti.
Cô ta luôn tự hỏi tại sao tất cả những điều tốt đẹp đều đến với Nguyên Nhất Nhất.
Tại sao Chung Tịnh, cũng xuất thân từ một gia đình nghèo khó, lại có thể trở thành bạn thân của Nguyên Nhất Nhất.
Những suy nghĩ này khiến tâm lý Lạc Kỳ trở nên méo mó, vì vậy đôi lúc vô tình cô ta sẽ nói vài điều gì đó gây bất lợi với Nguyên Nhất Nhất hoặc là Chung Tịnh, hoặc là sẽ cùng một số bạn "cùng chí hướng" cùng nhau nói xấu cô.
Cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, mỗi người đều vào mỗi trường đại học khác nhau, có cuộc sống mới, Lạc Kỳ mới khá hơn.
-
Quý Trạm và Nguyên Nhất Nhất hôn nhau đắm đuối, hoàn toàn không biết rằng cách đó không xa có người đang nhìn họ.
Lạc Kỳ càng xem càng tức giận, cô ta nhớ đến đàn anh khóa trên mà cô ta thích hồi học cấp ba.
Sau khi đàn anh khóa trên tốt nghiệp cấp ba, cô lấy hết can đảm tỏ tình với anh ta, nhưng anh ta không những từ chối cô ta mà còn nói với cô ta rằng, anh ta rất thích Nguyên Nhất Nhất.
Điều này khiến Lạc Kỳ rất tức giận, vô cùng oán hận Nguyên Nhất Nhất, trách cô cướp đi người mà cô ta thích.
Nhưng có trời mới biết rằng Nguyên Nhất Nhất oan uổng đến cỡ nào, ngay cả đàn ông khóa trên là ai cô còn không biết, ngay cả từng gặp mặt còn không có.
Tất cả những gì xảy ra trong quá khứ giống như đại hồng thủy chợt ùa về trong tâm trí của cô ta.
Lạc Kỳ nghiến răng, cố gắng ổn định hơi thở của mình, cô ta cởi vài nút trên chiếc áo sơ mi vốn đã hở của mình, rồi kéo áo trên vai mình xuống thấp thêm một chút và bước tới.
"Nhất Nhất, cậu có ở đó không?"
Nguyên Nhất Nhất đang hôn Quý Trạm, lập tức buông ra.
Quý Trạm cau mày, dùng ngón tay giữ cằm cô, lau sạch chất lỏng trên khóe môi cô.
Lạc Kỳ đã đi tới trước mặt Nguyên Nhất Nhất, với vẻ mặt vô kinh ngạc cùng không thể tin được: "Ơ?"
Lạc Kỳ chắp tay: "Thật xin lỗi ~ Tôi không biết các cậu lại ở đây thân mật, tôi nghĩ... ở nơi như thế này, sẽ không có ai đi làm ra những chuyện như vậy chứ."
Nguyên Nhất Nhất vốn đã cảm thấy Lạc Kỳ cứ kỳ kỳ quái quái, nhưng hiện tại nhìn cô ta với vẻ mặt vô tội kia, cô liền biết đây là do cô ta cố ý, thật sự khiến cô buồn nôn.
Vẻ mặt của Nguyên Nhất Nhất nghiêm túc, kéo Quý Trạm đang đứng ở trước mặt mình.
Cô nhìn Lạc Kỳ bằng ánh mắt thâm thúy: "Cậu tưởng rằng tính tình của tôi tốt thì sẽ không tức giận sao?"