“Quá đáng! Quá đáng hết sức!”
“Cái tên khốn nạn Quý Trạm này dám gạt mình hả?”
“Còn nói cái gì mà thẳng thắn với nhau, tuyệt đối đừng có bất kỳ khoảng cách nào nữa chứ, a a a a a a! Tức chết đi được!”
Nguyên Nhất Nhất chạy nhanh trong màn mưa, bình thường chỉ chạy một vòng đã mệt đến sắp hấp hối, giờ lại càng chạy đến không muốn sống để phát tiết.
Lúc vừa mới nghe thấy những lời đó, dù không hoàn chỉnh rõ ràng cho lắm nhưng cũng đã đủ cho Nguyên Nhất Nhất đoán ra được tất cả mọi chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từng chuyện xảy ra trong quá khứ giờ đây đã hoàn toàn xâu chuỗi lại bên nhau.
Cái tên Quý Trạm chết tiệt này!
Ấy vậy mà là ông chủ của cô à?
Ông chủ ở phía sau diễn đàn văn học Lục Trạm, nơi được xưng là trang web văn học đứng đầu trong nước, lại là bạn trai cô – Quý Trạm!
Thế này mà hợp lý à?
Vậy mà cô ngơ ngác ba năm trời chưa từng phát hiện ra!
…
Nguyên Nhất Nhất chạy thẳng một mạch đến dưới tàng cây nhân duyên của tiền viện.
Tay cô chống lên thân cây, một tay đè lên ngực mình, thở hổn hển từng hơi, cố gắng điều hòa hơi thở.
Người không thường xuyên rèn luyện, đột nhiên chạy như thế, cô thật sự không chịu nổi, giống như sắp tắc thở đến nơi vậy.
“Nguyên Nguyên!”
Quý Trạm người cao chân dài, rất nhanh đã đuổi kịp, gần như là lúc Nguyên Nhất Nhất vừa mới thở đều được một chút anh đã chạy đến bên cạnh Nguyên Nhất Nhất.
“Anh đứng lại đó!” Lưng Nguyên Nhất Nhất tựa trên cây nhân duyệt, chỉ vào Quý Trạm: “Anh không được đến gần em!”
“Nguyên Nguyên.” Quý Trạm cười khổ: “Anh không đến đó, em đừng chạy, cơ thể sẽ không chịu nổi.”
Cặp tình nhân nhỏ mỗi ngày ngọt ngào hôm nay lại đứng cách nhau hai ba mét dưới tàng cây, chút khoảng cách này giữa hai người dường như đã biến thành một vực sâu không thể vượt qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất tức đến mức phát cười: “Quý Trạm, anh cũng ghê gớm quá nhỉ, vậy mà em cũng không biết anh là ông chủ của Lục Trạm cơ đấy.”
“Nguyên Nguyên, anh thật sự không phải cố ý gạt em.” Quý Trạm lắc đầu; “Ba năm trước, biên tập chịu trách nhiệm ký hợp đồng với em qua đời ngoài ý muốn, anh tạm thời phụ trách quản lý em, nhìn thấy tài liệu hợp đồng mà em ký, anh mới biết em muốn vào Lục Trạm.”
“Vậy tại sao anh không nói cho em biết?” Nguyên Nhất Nhất giơ tay lên, vén mái tóc còn ướt sũng nước ra sau tai: “Quý Trạm, đừng có nói với em rằng anh không có cơ hội nói, chúng ta ở bên nhau đã ba năm rồi, hơn một nghìn ngày đêm, anh có rất nhiều cơ hội để nói cho em biết, tại sao lại không nói cho em?”
Quý Trạm mím môi: “Anh sợ em cảm thấy em không phải dựa vào khả năng của chính mình để vào Lục Trạm.”
Nguyên Nhất Nhất cười lạnh: “Lý do này được đấy, nhưng anh cho rằng em sẽ tin à?”
“Nguyên Nguyên.” Quý Trạm gọi tên cô, thuận tiện giơ một bàn tay lên ra dấu thề: “Anh có thể thề với trời, mỗi một câu anh nói đều là thật.”
“Trước kia anh cũng từng nói anh sẽ không giấu giếm em bất kỳ điều gì.” Mắt Nguyên Nhất Nhất đỏ bừng: “Em không biết những gì anh nói trước kia và bây giờ, đâu là thật, đâu là giả.”
“Nguyên Nhất Nhất!” Quý Trạm trầm giọng: “Chuyện này là anh sai, em có thể mắng anh, có thể đánh anh, có thể không để ý đến anh, anh có thể hiểu được, nhưng em tuyệt đối không thể nghi ngờ sự chân thành của anh và cả tình yêu anh dành cho em.”
Nguyên Nhất Nhất không nói lời nào.
Quý Trạm tiếp tục nói: “Mỗi một câu anh từng nói với em đều là thật lòng, ngoại trừ chuyện này anh giấu em, chưa nói cho em biết, mỗi một câu khác mà anh nói với em, mỗi một chút tình cảm, đều là thật.”
“Chúng ta có thể cãi vã, có thể gây gổ, nhưng em tuyệt đối không thể nghi ngờ tình cảm của chúng ta.”
Ánh mắt Quý Trạm thản nhiên, Nguyên Nhất Nhất bình tĩnh nhìn anh.
Nguyên Nhất Nhất biết vừa rồi cô nói không biết lựa lời nên mới phát ngôn ra lời nói hồ đồ như thế. Quý Trạm đối xử với cô ra sao, từng ly từng tí trong ba năm nay, cô đều ghi tạc ở trong lòng.
Sao cô lại có thể… Nghi ngờ tình cảm của Quý Trạm chứ?
Trước kia, Nguyên Nhất Nhất luôn thích sống cuộc sống ngày đêm đảo lộn, luôn là một người làm việc ban đêm.
Nhưng từ sau khi ở bên cạnh Quý Trạm, vì suy nghĩ cho sức khỏe của cô, mỗi ngày Quý Trạm đều sẽ giám sát cô, buộc cô ngủ sớm dậy sớm, sẽ đưa cô đi chạy bộ và tập thể dục, cũng sẽ bắt cô ăn nhiều hơn một chút, hoặc là đi học nấu những món ăn vô cùng rườm rà phức tạp.
Quý Trạm biết Nguyên Nhất Nhất thích ăn đồ ngọt, còn đặc biệt đi học làm món ngọt, học làm bánh tart trứng, làm tất cả những món mà Nguyên Nhất Nhất thích.
Cả sáng hôm nay cũng thế, cũng vì hôm qua Nguyên Nhất Nhất nói cơm chay ở nơi này ngon, Quý Trậm lập tức đi thương lượng với người ta, sau đó học nấu những món ở nơi này.
Kế hoạch ban đầu của Quý Trạm là tối nay khi về nhà, anh sẽ nấu chúng cho Nguyên Nhất Nhất ăn, nhưng không thể ngờ được rằng biến cố đột nhiên xuất hiện một cách không thể lường trước được thế này.
“Haizz.” Quý Trạm thở dài: “Anh biết bây giờ em đang rất tức giận, Nguyên Nguyên à, sức khỏe của em không tốt, chúng ta về tắm rửa thay quần áo trước, có gì thì lát nữa lại nói tiếp có được không?”
“Em không về.” Tính bướng bỉnh của Nguyên Nhất Nhất lại nhất thời trỗi dậy. Cô trừng mắt nhìn Quý Trạm, giận dỗi nói: “Em bị mưa xối chết ở ngoài này cho rồi, em không về không về, em cứ không về đấy!”
Hai tay Nguyên Nhất Nhất che trên tai, nhắm mắt lại, liên tục lắc đầu, hoàn toàn quán triệt thái độ “em không nghe em không nghe em không nghe” của con gái đến tận cùng.
Quần áo trên người Quý Trạm và Nguyên Nhất Nhất đều đã ướt đẫm hết, bết ở trên người, cực kỳ khó chịu.
Quý Trạm lo rằng nếu Nguyên Nhất Nhất lại dầm mưa nữa thì ngày mai sẽ bị sốt, lập tức đi về phía cô.
Mưa tầm tã như trút nước, hơn nữa còn có gió giật mạnh, mãi cho đến khi Quý Trạm đi đến trước mặt Nguyên nhất Nhất, cô cũng không phát hiện ra.
“A!”
Nguyên Nhất Nhất sợ hãi kêu lên thành tiếng, cả người bỗng nhẹ bẫng. Cô bị Quý Trạm bế lên.
Nguyên Nhất Nhất mở to mắt trừng Quý Trạm: “Anh thả em xuống!”
“Không được.” Quý Trạm thản nhiên đáp: “Em cần phải tắm rửa thay quần áo.”
“Em không đi!” Nguyên Nhất Nhất giãy dụa trong lòng ngực anh, quơ tay múa chân đấm lên vai Quý Trạm: “Em không muốn anh ôm, em muốn tự đi!”
Nếu giờ đang ở trong nhà, Quý Trạm có thể mặc cho Nguyên Nhất Nhất giận dỗi, nhưng họ đang ở bên ngoài nên không thể được.
Quý Trạm không quan tâm đến sự kháng nghị của Nguyên Nhất Nhất, siết tay ôm lấy đối phương, giam chặt cô trong lòng ngực mình.
Trong màn mưa, Nguyên Nhất Nhất nghe thấy Quý Trạm khàn giọng nói.
“Đừng lấy sức khỏe ra đùa giỡn, được không?”
Nguyên Nhất Nhất quay mặt đi, không nói lời nào, cũng không giãy dụa nữa.
Quý Trạm ôm cô về, vừa mới vào hành lang thì đã gặp Liêu Kinh, Khương Hạc và Chung Tinh đang vội vã chạy đến.
Chung Tịnh cả kinh hỏi: “Sao thế này? Bị thương rồi à?”
Cô ấy vội vàng bước đến, muốn xem thử xem Nguyên Nhất Nhất bị thương thế nào.
Nguyên Nhất Nhất lắc đầu, đáp: “Tớ không có bị thương.”
Chung Tịnh cứng họng: “Không bị thương? Vậy… Vậy sao lại bế?”
Quý Trạm nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao cả, không có ai bị thương hết, tôi đưa Nguyên Nguyên về tắm rửa thay quần áo đã. Yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”
“Được.”
Ba người đồng thời gật đầu, Chung Tịnh nói: “Nhất Nhất, nói chuyện với Quý Trạm cho rõ ràng nhé, đừng vội tức giận, biết không?”
Khương Hạc cũng khuyên: “Em dâu, chuyện này lỗi ở A Trạm, em xử phạt cậu ta thế nào cũng được nhưng đừng làm tổn thương đến thân thể mình, mất nhiều hơn được đấy.”
“Đúng thế đúng thế.” Liêu Kinh vội vàng hùa theo: “Nhất Nhất về thay quần áo trước đi, sau đó lại bắt A Trạm quỳ bàn phím cho em.”
Nguyên Nhất Nhất ưm một tiếng, không nói thêm gì cả.
Quý Trạm gật gật đầu với ba người, đưa Nguyên Nhất Nhất đi.
…
Trong chùa Diệu Duyên không có lắp nước nóng nhưng lại giống như những gì từng xem trên TV vậy, nếu muốn tắm rửa thì cần phải tự xách nước về phòng, ngâm mình trong thùng gỗ để tắm.
Quý Trạm ôm Nguyên Nhất Nhất về phòng, sau đó đặt cô ngồi xuống chiếc ghế mà cô từng ngồi lúc chiều, tìm khăn tắm choàng lên người cô.
Anh ngồi xổm xuống, giọt nước đọng trên tóc rơi xuống trên đùi Nguyên Nhất Nhất: “Nguyên Nguyên, anh đi xách nước, em… Đừng đi có được không?”
Nguyên Nhất Nhất vẫn rũ mi, không chịu lên tiếng.
Quý Trạm chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại dài dằng dặc như thế, rõ ràng là từ lúc anh hỏi chuyện cho đến bây giờ, thời gian trôi qua chưa tới một phút, thế nhưng anh lại cảm thấy dường như đã qua rất lâu rất lâu rồi vậy.
Đôi tay đặt trên đùi Nguyên Nhất Nhất của Quý Trạm dần dần nắm chặt lại, móng tay cắm vào thịt ở lòng bàn tay. Anh cảm thấy đau, nhưng lòng anh lại càng đau hơn.
Mà ngay khi Quý Trạm lại muốn mở miệng lần nữa, đầu ngón tay Nguyên Nhất Nhất đã chọc chọc bàn tay đang cuộn lại thành nắm đấm của anh.
Quý Trạm mở to hai mắt, gọi một tiếng: “Nguyên Nguyên?”
Nguyên Nhất Nhất mím môi: “Buông ra.”
Anh buông tay, ngón tay của cô đẩy năm ngón tay của anh ra, trong lòng bàn tay đã có một dấu vết rất sâu, đã đỏ lên.
Nguyên Nhất Nhất quay đầu đi, nói: “Em muốn tắm.”
“Được.” Quý Trạm đứng dậy, thay một chiếc khăn tắm khác cho Nguyên Nhất Nhất, sau đó mới vội vàng đi ra ngoài.
Nguyên Nhất Nhất chờ cho tiếng bước chân biến mất thì mới ngước mắt lên nhìn, sau đó, cô cầm một góc khăn tắm lên lau tóc.
Trong chùa lúc nào cũng có nước ấm, hơn nữa Quý Trạm nhanh nhẹn, chưa đến mười lăm phút thì đã xách đầy một thùng nước.
Anh duỗi tay thử độ ấm của nước, nói: “Hơi nóng một chút, em từ từ vào làm quen với nhiệt độ nhé. Anh về tắm rửa một chút, em từ từ ngâm, anh sẽ quay lại với em ngay, được không?”
Nguyên Nhất Nhất nghe lời gật gật đầu.
Quý Trạm lưu luyến từng bước, đi ra khỏi phòng Nguyên Nhất Nhất.
Bước chân về phòng của Quý Trạm đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Anh cảm thấy, trong lần cãi nhau này, anh dường như đã thấy một tia nắng ban mai.
Giờ Nguyên Nhất Nhất đã bình tĩnh lại, chờ cô tắm xong rồi, anh nhất định sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho cô biết một cách cặn kẽ rõ ràng.