Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh biết nhau từ rất lâu, cấp 3 học cùng chung một lớp, lên đại học vẫn ở chung một phòng. Bình thường hai người hay móc mỉa chẳng nể mặt nhau, nhưng khi thật sự có chuyện gì tuyệt đối hai người sẽ không chịu thua.
“Chung Tịnh, dạo này tớ cứ bị mê Hán phục sao sao í.” Nguyên Nhất Nhất kéo lấy tay của Chung Tịnh: “Tớ muốn mua Hán phục.”
Chung Tịnh cười: “Muốn mua thì cứ mua thôi, tớ cũng thấy nó đẹp nữa.”
“Hí hí.” Nguyên Nhất Nhất bật cười: “Đúng rồi, tớ nhớ hình như ở đây có cửa hàng bán Hán phục đấy.”
“Để tớ nhớ xem.” Chung Tịnh hơi nhíu mày lại, sau vài giây mới bừng tỉnh: “Là ở chỗ rẽ đằng trước ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thế đi đi.” Ánh mắt Nguyên Nhất Nhất sáng lên, bước nhanh hai bước: “Nhanh nhanh lên! Đi thôi nào chị em ơi!”
Chung Tịnh cười khẩy: “Đây mới là mục đích cậu ra ngoài mua sắm ngày hôm nay thôi nhé, vẫn còn phải rủ tớ ăn đồ gì nữa cơ.”
Nguyên Nhất Nhất ra vẻ vô tội, lắc đầu: “Nói cái gì thế, tớ chỉ là mới nghĩ ra thôi nhé.”
Chung Tịnh cười đểu: “Cậu cảm thấy tớ tin được sao?”
Nguyên Nhất Nhất: “Thích tin thì tin, không tin thì thôi, hứ~”
“Ái chà chà!”
“Đi mau đi, buổi chiều mời cậu ăn đồ ngọt.”
Chung Tịnh bỗng hớn hở: “Ô kê.”
-
Cửa hàng hán phục này cũng coi như nằm ngay vị trí vàng trên phố mua sắm.
Cửa hàng được đặt tên là 【Vân Khê Ký】.
Nguyên Nhất Nhất có xem qua page của cửa hàng này rồi nhưng thật sự đây là lần đầu tiên cô muốn mua ở đây.
Vân Khê Ký rất lớn, tủ kính trưng bày thôi mà đã có tới năm cái.
Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh vừa bước vào đã thầm “wow” trong lòng.
Đẹp quá má ơi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin chào, hoan nghênh đến với Vân Khê Ký.” Nghe theo hướng giọng nói êm tai phát ra là một cô gái mặc Qixiong Ruqun (1) bước tới.
(1) Qixiong Ruqun (齐胸襦裙) là một kiểu "áo váy ngực" của thời Đường, loại váy này có đặc điểm là phần eo của váy luôn được thắt ở ngực.
Mái tóc cô ấy được chải gọn gàng, trên đầu cài phát quan (2), những tua rua trên phát quan theo bước đi va vào nhau, phát ra tiếng lách cách.
(2)Phát quan (发冠): mũ miệng có trâm cái thời xưa
Nguyên Nhất Nhất nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Chung Tịnh: “Đẹp quá, tớ nhìn thôi cũng muốn mua.”
Chung Tịnh đáp lại: “Cậu không tính đi thử đồ mà cứ thế mua à?”
“Cũng đúng.” Nguyên Nhất Nhất gật đầu, ánh mắt nhìn về phía chủ cửa hàng: “Em có thể mặc thử những bộ này không ạ?”
Chủ cửa hàng mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên là được.”
Nguyên Nhất Nhất hỏi Chung Tịnh: “Cậu muốn đi thử không?”
Chung Tịnh xua tay: “Tớ không thử, cậu thử đi, để tớ chụp hình cho.”
“Được.”
Nguyên Nhất Nhất đi lựa Hán phục cùng với chủ cửa hàng rồi đi thay, chủ cửa hàng còn nói có thể giúp cô búi tóc lên.
Chung Tịnh ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Quý Trạm.
Là Tịnh Tịnh không phải là Lượng Lượng: Quý Trạm có đó không?
Hai phút sau, Quý Trạm trả lời lại Chung Tịnh.
Quý: ?
Là Tịnh Tịnh không phải là Lượng Lượng: Hôm nay anh có đi làm không?
Quý: Không đi.
Là Tịnh Tịnh không phải là Lượng Lượng: 【Xoa tay.jpg】
Là Tịnh Tịnh không phải là Lượng Lượng: Tôi với Nhất Nhất đang mua sắm ở Cảnh Thượng trên đường Tú Hi đây này, anh có tới không?
Là Tịnh Tịnh không phải là Lượng Lượng: Tôi nói cho anh biết, anh không tới là sẽ hối hận đấy nhé.
Quý: …
Đã nói như thế thì anh có thể không đi được sao?
Quý: Gửi vị trí cho tôi.
Là Tịnh Tịnh không phải là Lượng Lượng: Ô sờ kê~
Chung Tịnh gửi định vị cho Quý Trạm, sau khi Quý Trạm đáp lại một tiếng “Ờ” bèn không nói thêm gì nữa.
Chung Tịnh cất điện thoại, tặc lưỡi: “Vẫn ngắn gọn như mọi khi, chỉ đối với Nhất Nhất là nhiệt tình hơn chút.”
Cả người Chung Tịnh dựa ra đằng sau, tự mình lẩm bẩm: “Haizz, mình đúng là một người tốt mà!”
Sau khoảng mười mấy phút, Quý Trạm con chưa tới Nguyên Nhất Nhất đã đi ra trước.
Cô mặc một bộ Qixiong Ruqun màu hồng tím. Trên gấu váy, cổ tay và cổ áo đều được thêu những con hạc trắng với hình dáng khác nhau.
Nguyên Nhất Nhất giơ tay lên xoay một vòng trước mặt Chung Tịnh.
Gấu váy 6 mét (4), khi xoay lại cực kỳ đẹp mắt, những con hạc trắng ở gấu váy giống như muốn vỗ cánh bay lượn.
(4)Hán phục 6 mét là váy có độ xoè 6 mét, độ xoè của váy Hán phục thông thường là 3 mét, 6 mét hoặc 9 mét. Độ xoè càng to váy càng nặng.
“Wow!” Chung Tịnh bật dậy từ trên ghế, cầm điện thoại vô cùng kích động: “Mau mau mau, Nhất Nhất xoay một vòng nữa đi, để tớ quay video.”
Nguyên Nhất Nhất mỉm cười, dang nhẹ cánh tay lại tiếp tục xoay thêm vài vòng.
“Mẹ ui, sao có thể đẹp như thế này cơ chứ!” Chung Tịnh lầm bầm: “Ngay cả đứa không thích mặc váy như mình cũng muốn mua một bộ.”
Nguyên Nhất Nhất đi về phía Chung Tịnh: “Cho tớ xem xem video cậu quay nào.”
“Ok.”
Chung Tịnh ấn mở video, Nguyên Nhất Nhất nhìn không chớp mắt, đến cô nhìn cũng muốn yêu chính cô!
“Nguyên Nguyên.” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông truyền tới tai của Nguyên Nhất Nhất.
Nguyên Nhất Nhất quay đầu lại, vừa nhìn thấy đối phương ánh mắt trở nên ngạc nhiên bất ngờ: “Sao anh lại tới đây?”
Chung Tịnh khẽ cười: “Cậu đẹp như này, sao tớ có thể không kêu ổng tới.”
Nguyên Nhất Nhất không còn nghe được Chung Tịnh đang nói cái gì nữa.
Cô bước sang một bên, sau đó xách vạt váy đi thẳng đến chỗ Quý Trạm.
Quý Trạm nở nụ cười.
Quý Trạm có hơi cúi người, tiếp theo đó dang rộng cánh tay chuẩn bị đón lấy cô.
Nguyên Nhất Nhất không hề lưỡng lự, chạy chậm vài bước rồi trực tiếp nhào vào trong lòng Quý Trạm.
Quý Trạm ôm trọn người trong lòng, hai chân của Nguyên Nhất Nhất quàng vào hai bên eo của Quý Trạm, gấu váy rộng cũng buông thõng ngay theo bên cạnh Quý Trạm.
Nguyên Nhất Nhất lao đến có hơi gấp gáp, nên phần trán không cẩn thận va vào cằm Quý Trạm.
“Ui da!”Nguyên Nhất Nhất bĩu môi rồi xoa trán.
Quý Trạm khẽ cười, lập tức cúi đầu, đôi môi đặt lên trán của Nguyên Nhất Nhất, nhẹ nhàng hôn xuống: “Ngoan, không đau nữa rồi.”
Nguyên Nhất Nhất bất giác nhếch khóe miệng, ngón tay chạm vào chỗ vừa mới được Quý Trạm hôn lên, mặt mày xấu hổ: “Anh ghét ghê á~”
Quý Trạm cúi đầu lại tiếp tục hôn cô một cái: “Ừ, anh đáng ghét.”
“Ôi trời đất ơi!” Chung Tịnh che mắt: “Không nhìn được nổi, hai người có thể thôi đi được không? Đã ở với nhau lâu như thế rồi còn có thể sến súa như này được.”
Nguyên Nhất Nhất quay đầu lại, nhăn mặt làm trò về phía Chung Tịnh: “Bọn tớ thích thế đấy!”
Quý Trạm cười nhẹ rồi thả Nguyên Nhất Nhất xuống.
Nguyên Nhất Nhất xoay một vòng ở trước mặt Quý Trạm: “Đẹp không?”
Quý Trạm gật đầu: “Đẹp, đúng là tiên nữ.”
“Hi hi.” Nguyên Nhất Nhất kéo lấy tay Quý Trạm: “Vậy em mua bộ này, anh giúp em chọn thêm nữa nhá, dù sao thì cũng đã tới rồi mà.”
Quý Trạm đối với Nguyên Nhất Nhất chính là xin gì được nấy: “Được.”
Chung Tịnh ở trong lòng thầm chửi Nguyên Nhất Nhất trọng sắc quên bạn, trong lúc đi lại còn lẳng lặng đi phía khác xem quần áo.
Quý Trạm đi theo Nguyên Nhất Nhất xem hết sức nghiêm túc: “Cái này được này.”
Nguyên Nhất Nhất nhìn qua cái mà Quý Trạm vừa cầm lên, là một chiếc váy màu hồng nhạt, bên ngoài phủ một lớp vải tuyn, trên lớp vải tuyn có khâu những hạt ngọc trai nho nhỏ, lúc ánh đèn trong cửa hàng chiếu đến sẽ phản chiếu sáng lên lấp lánh.
Váy đẹp mà giá cũng được.
Nguyên Nhất Nhất nhìn cái mác, trong lòng lại do dự, 878 tệ.
Nguyên Nhất Nhất không phải là không mua được, nhưng lại cảm thấy 800 tệ để mua một cái váy vẫn có hơi tiếc.
Quý Trạm tháo chiếc váy từ trên cái kẹp váy xuống: “Đi thử đi.”
Nguyên Nhất Nhất không nhận lấy.
Quý Trạm mỉm cười nhẹ, cánh tay ôm lấy vai Nguyên Nhất Nhất, sau khi dò hỏi chủ cửa hàng hướng đi của phòng thử đồ bèn mang cô đi tới nơi đó.
“Ớ! A Trạm!”
“Không sao, đi thay đi.”
Nguyên Nhất Nhất không nói năng gì thêm, Quý Trạm đã kéo cửa phòng thử đồ lại.
Quý Trạm bước ra ngoài, chủ cửa hàng đi tới: “Còn gì nữa không ạ?”
Quý Trạm lấy ví tiền từ trong túi quần áo, rút ra tấm thẻ: “Toàn bộ thứ mà cô ấy nhìn trúng, thanh toán tất cả.”
“Tất cả?” Chủ cửa hàng vô cùng ngạc nhiên, cô ấy nhìn ra được nam sinh này đang muốn khiến cho bạn nữ sinh vui hơn: “Ngoại trừ đồ mà anh vừa mới xem với cầm vào thì từ đầu đến cuối đã nhìn được 5 chiếc.”
Quý Trạm “ờ” một tiếng: “Phát quan mà bạn gái tôi đeo, còn có cả khuyên tai, có thể mua được không?”
Chủ cửa hàng gật đầu: “Được ạ.”
“Thanh toán tổng cộng đi.”
“Vâng.”
Đồ mà Nguyên Nhất Nhất đang mặc có hơi chậm, đợi đến khi cô chỉnh lại xong rồi chậm chạp ra ngoài lại tốn mất 10 phút.
“A Trạm, anh giúp em xem phía sau một tý.” Nguyên Nhất Nhất nhấc váy đi ra.
Quý Trạm cong môi, nhấc chân đi về phía Nguyên Nhất Nhất.
Sau khi anh đi ra phía sau lưng Nguyên Nhất Nhất, bèn vươn tay giúp cô chỉnh lại mép váy chưa được đẹp: “Nguyên Nguyên, kéo thêm một chút nữa.”
Nguyên Nhất Nhất kéo lấy hai cái: “Được rồi.”
Lúc Nguyên Nhất Nhất đang soi gương, Quý Trạm lén lút lấy điện thoại ra nhìn một cái.
Nhấn vào hộp thoại, Quý Trạm có một cuộc trò chuyện được ghim ở trên cùng, tên đối phương được ghi là 【Nhất Nguyên Không Phải Lưỡng Nguyên】
Quý Trạm ấn vào, trong một chuỗi tin nhắn mà đối phương gửi đến, 10 câu thì hết 8 câu để lên án anh, 2 câu còn lại mới nói lý lẽ.
Quý Trạm không trả lời lại, quả thật là không dám đáp lại vì sợ ai kia lại tức giận hơn nữa.
“A Trạm!”
Nghe xong, Quý Trạm cất điện thoại, ngước mắt nhìn qua: “Ừm?”
Trong mắt Nguyên Nhất Nhất ngập tràn sự kinh ngạc: “Anh thanh toán rồi?”
“Ừ.” Quý Trạm mỉm cười: “Thanh toán rồi, đồ cài tóc cũng có thể đeo đi luôn.”
“Wow!” Nguyên Nhất Nhất cười tít mắt: “Sao anh lại tốt như thế hả?”
Quý Trạm ngừng lại, giơ tay sờ đầu mũi: “Đấy không phải là do em thích à?”
Nguyên Nhất Nhất chợt thấy cảm động.
“Nhất Nhất, Quý Trạm.” Chung Tịnh đi tới, sắc mặt không được tốt cho lắm: “Tớ đột nhiên có chút chuyện, phải đi trước đây, Nhất Nhất, cậu đi chơi với Quý Trạm tiếp đi nhá.”
“Sao thế Tịnh Tịnh.” Nguyên Nhất Nhất đưa túi cho Quý Trạm: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Chung Tịnh lắc đầu: “Không phải chuyện lớn gì đâu, khỏi phải lo, nhưng chỉ là cần tớ đi xử lý một chút.”
Nguyên Nhất Nhất gật đầu: “Được, vậy có chuyện gì cậu nhất định phải gọi điện cho tớ đấy.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Chung Tịnh nhìn về phía Quý Trạm: “Nhất Nhất giao lại cho anh chăm sóc, tôi đi trước đây.”
Quý Trạm “ờ” một tiếng: “Yên tâm.”
Chào tạm biệt với Chung Tịnh, Nguyên Nhất Nhất lại lưu luyến không rời.
Ra ngoài mua sắm với chị em cùng với ra ngoài đi chơi với bạn trai thật sự có sự khác biệt vô cùng lớn.
Quý Trạm nói: “Có lẽ là không sao đâu, đừng lo lắng quá.”
“Ừm.”
Quý Trạm miết lòng bàn tay của Nguyên Nhất Nhất: “Muốn đi đâu nào?”
“Có hơi đói, buổi sáng em không ăn nhìu lắm.”
“Ừm, vậy chúng ta lên tầng 5, ăn chút đồ rồi lại xuống.”
Nguyên Nhất Nhất mỉm cười gật đầu: “Ừ.”
-
Nguyên Nhất Nhất thích ăn bánh tart trứng, Quý Trạm bèn đưa cô đến một cửa hàng nhỏ, bánh tart trứng của cửa hàng này siêu ngon, đi đúng lúc vào cuối tuần nên muốn ăn phải xếp hàng.
Quý Trạm mua 8 cái.
Trong lúc Nguyên Nhất Nhất ăn, Quý Trạm cầm khăn giấy ngồi ở bên cạnh cô, giúp cô lau miệng rồi đưa nước uống.
“Sao hôm nay lại muốn đi mua sắm thế?” Quý Trạm thuận miệng hỏi tiếp: “Không phải em nói gần đây không ngủ được, muốn nghỉ ngơi cho tốt hay sao?”
Nguyên Nhất Nhất nghe xong, bánh tart trứng cũng không ăn nữa.
Sau khi uống ngụm nước, Nguyên Nhất Nhất bĩu môi kháy đểu: “Tối qua em cãi nhau với biên tập nên tâm trạng có hơi không vui.”
Nói xong, Nguyên Nhất Nhất đặt cốc nước “cạch” một tiếng ở trên bàn.
Quý Trạm hơi run run, đầu ngón tay khẽ xoa mũi: “Cái kia…”
“Em tức lắm đấy!”
Nguyên Nhất Nhất nghiêng đầu nhìn Quý Trạm: “Em thật sự chỉ muốn viết điều mà mình thích.”
Quý Trạm: …
Trong lúc thình lình không dám mở miệng nói chuyện… Q^Q…
Tác giả có điều muốn nói:
A Trạm hôm nay bị lộ tẩy rồi sao?
Chưa đâu, anh không dám! Há há há há há há!
————————