Sao em lại xinh như thế

Quý Trạm chầm chậm gật đầu, nói lại thêm một lần nữa.
“Đúng rồi, anh là Trạm Nhi, chị biên tập Trạm Nhi của em đây.”
Nguyên Nhất Nhất chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào anh cứ như thể đang phân định chuyện này là thật hay giả.
Thành thật mà nói, khi nãy Nguyên Nhất Nhất nghe thấy chuyện Quý Trạm chính là Trạm Nhi đã thật sự cho rằng anh chỉ đang nói đùa, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ có thể do Quý Trạm thấy cô buồn quá, có lẽ anh muốn trêu cô một chút để cô vui hơn nên mới nói như vậy.
Thế nhưng Nguyên Nhất Nhất lại nhận ra, cô nhìn Quý Trạm đã được một hai phút rồi mà Quý Trạm vẫn giữ vẻ mặt ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng vẻ… không sợ chết, mặc sức xử lý?
Nguyên Nhất Nhất hơi nhíu mày: “A Trạm, anh nói lại một lần nữa được không?”
Quý Trạm bất lực: “ Em nghe thấy rồi đấy.”
Nguyên Nhất Nhất tiếp tục dán mắt vào anh: “Không, anh nhìn vào mắt em đi, anh nói lại một lần nữa.”
Quý Trạm ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng Nguyên Nhất Nhất: “Anh nói là, anh chính là biên tập Trạm Nhi, cái chị Trạm Nhi đã cãi lộn với em qua mạng gần được ba năm qua đó.”
Nguyên Nhất Nhất sững người.
Quý Trạm giơ tay vuốt mặt cô rồi gọi tên cô: “Nguyên Nguyên?”
“Anh… chính là?” Nguyên Nhất Nhất không bỏ cuộc mà xác nhận thêm lần nữa.
“Đúng, là anh.” Quý Trạm gật đầu.
Cho dù cô muốn xác nhận bao nhiêu lần, Quý Trạm đều sẽ phối hợp.
“Ôi vãi! Anh thật sự chính là Trạm Nhi?” Nguyên Nhất Nhất lập tức cảm thấy sang chấn tâm lý.
Đây gọi là gì nhỉ?
Sét đánh giữa trời? Hình như không đúng.
Bất ngờ hả? Cũng không đúng, hoảng sợ chăng?
Hai tay Nguyên Nhất Nhất chống nạnh, sau đó từng chút một dịch phần mông về phía sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Trạm trơ mắt nhìn cô cách xa anh từng tí một, ánh mắt bỗng chốc trở nên nặng nề.
Quý Trạm vươn tay bắt lấy cánh tay của Nguyên Nhất Nhất, nắm chặt hết sức: “Em muốn trốn đi đâu? Anh đã nói rồi, em có thể tức giận, có thể mắng anh, có thể đánh anh nhưng không được nghi ngờ tình cảm của chúng ta, không được nhắc tới chia tay.”
Nguyên Nhất Nhất ngước mắt nhìn Quý Trạm, nói lí nhí: “Tình cảm? Tình cảm chị em ba năm của em với anh sao?”
Quý Trạm nghẹn họng, vừa tức vừa buồn cười mà lườm cô một cái: “Tình cảm nam nữ.”
Nguyên Nhất Nhất hắng giọng, lắc đầu nói: “A Trạm, rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện giấu giếm em thế, thỉnh thoảng lại nổ ra một chuyện, em chịu không nổi, trái tim em dễ vớ lắm á á á á á á.”
Vừa nói, tay phải Nguyên Nhất Nhất vừa che chỗ ngực trái của mình sau đó ngã lăn ra giường giả vờ chết.
Để khiến cho cảnh diễn của bản thân càng thêm giống như thật, Nguyên Nhất Nhất thậm chí còn co giật tay chân thêm hai phát.
Quý Trạm giật giật khóe miệng, anh hiểu rồi.
Nguyên Nhất Nhất không tức giận, chỉ là chuyện này có hơi đột ngột nên cô đang tìm cách trách phạt lại anh thôi.

Nghĩ đến đây, trong mắt Quý Trạm thoáng qua nét cười.
Khóe miệng Quý Trạm hơi cong lên, anh chống tay lên giường, tiến gần về phía Nguyên Nhất Nhất.
“Cảnh diễn” vừa nãy của Nguyên Nhất Nhất khiến cô giữ tư thế nằm ngửa, Quý Trạm nghiêng người về phía trước, cánh tay chống ở hai bên hông cô, cả người vừa khéo lơ lửng ở trên người cô.
Nguyên Nhất Nhất cảm nhận được hơi thở của Quý Trạm bèn mở to mắt nói: “Ủa?”
Bộ quần áo mặc ở nhà của Quý Trạm có ba cái cúc áo, lúc này toàn bộ được nới rộng, mà anh đang ở phía trên cô, cổ áo như thể phanh ra khiến cô có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp và chút cơ ngực của anh.
Nguyên Nhất Nhất phải công nhận rằng, bất luận là khuôn mặt của Quý Trạm hay cơ thể của anh đều khiến cho cô si mê.
Nhưng mà…
Nguyên Nhất Nhất hết sức chật vật mà quay đầu đi chỗ khác, còn nhắm mắt lại, trong lòng mách bảo bản thân “Không được nhìn”.
Quý Trạm thấy vậy, anh còn không hiểu nữa sao?
Quý Trạm khẽ cười sau đó một tay túm lấy cổ áo của mình lên, cánh tay còn lại giơ lên cởi hẳn áo xuống rồi vứt lên chiếc ghế ở bên cạnh.
Đậu móa!
Trong lòng Nguyên Nhất Nhất bật ra tiếng chửi thề.
Quý Trạm, đồ khốn nạn!
Thế mà lại dùng kế mỹ nam khó cưỡng lại nhất để gây khó cho cô!
Nguyên Nhất Nhất hoàn toàn nhắm tịt đôi mắt vẫn còn lộ ra ít khe hở để nhìn trộm khi nãy, hai tay chống đỡ, chậc… cô chạm lên cơ ngực của anh luôn rồi này!
Cảm giác tuyệt thật!
Tuy Quý Trạm ngồi trong văn phòng quanh năm nhưng vóc dáng lại không tệ một chút nào.
Cơ ngực, cơ bụng, đường nhân ngư, những thứ cần có anh đều có hết.
Hơn nữa thân hình của Quý Trạm không phải là kiểu cơ bắp cuồn cuộn, lấy một câu để hình dung thì gọi là mặc đồ thì gầy nhưng cởi ra thì săn chắc.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực của Quý Trạm liên tục truyền đến Nguyên Nhất Nhất qua lòng bàn tay cô.
Nguyên Nhất Nhất bắt đầu ngọ nguậy.
Trong lòng cô bây giờ có thêm cán cân, hai con người nhỏ bé một đen một trắng đang đứng ở phía trên.
Đứa màu trắng nói: Nguyên Nhất Nhất, cậu phải kiên trì vào, Quý Trạm lấp liếm thân phận lừa cậu ba năm rồi, sao cậu có thể dễ dàng tha thứ cho anh ấy như vậy được?
Đứa màu đen đáp trả lại: Quý Trạm đối xử với cậu rất tốt mà, cứ coi như giấu giếm chút chuyện nhưng điều quan trọng giữa các cậu chính là tình cảm mà không phải sao? Hơn nữa Quý Trạm lại không có làm việc gì có lỗi với cậu, trái lại còn luôn dẫn dắt cậu trên đường đời, giúp đỡ cậu bao nhiêu luôn đấy.
Đứa màu trắng: Không không không, không thể dễ dàng tha thứ cho Quý Trạm như vậy được.
Đứa màu đen: Anh ấy đã phải hy sinh cả tôn nghiêm rồi, cậu vẫn không tha thứ được sao?
Nguyên Nhất Nhất: …
“Haiz.” Nguyên Nhất Nhất bỗng nhiên thở dài.
Quý Trạm cong môi: “Sao rồi?”
Nguyên Nhất Nhất mở to con mắt, bên trong đôi mắt xinh đẹp chứa đựng sự bất lực, ngón tay chọc vào ngực anh: “Cũng không trách anh được.”

Quý Trạm cúi đầu áp sát lại gần cô một chút, nghiêng đầu thổi hơi thở vào bên tai cô: “Trách anh? Hử? Nói ra nghe xem nào, anh đã làm cái gì?”
Tai Nguyên Nhất Nhất đỏ ửng lên.
Nguyên Nhất Nhất nghiêng đầu, nhỏ giọng cảnh cáo: “Anh không được quá đáng đấy.”
“Quá đáng?” Quý Trạm cố tình hạ thấp giọng, bật cười hai cái, quyến rũ quá trời quá đất: “Bé yêu, sao em không nhìn anh thế?”
Quý Trạm lại gần Nguyên Nhất Nhất thêm một chút.
Lần này, anh trực tiếp ngậm lấy dái tai của Nguyên Nhất Nhất.
Trong nháy mắt, cơ thể Nguyên Nhất Nhất từ chỗ xương cụt bùng lên một cảm giác tê dại.
Nguyên Nhất Nhất đột nhiên quay đầu đi, đôi tai có hơi tê tê: “Quý Trạm!”
Khóe miệng Quý Trạm nhếch lên nụ cười đểu, anh xoay người nằm nghiêng, một tay chống đầu của mình, một tay vươn ra ngoắc lấy ngón tay của Nguyên Nhất Nhất: “Bé yêu, lại đây cho anh ôm nào.”
Nguyên Nhất Nhất nhắm mắt: “Quý Trạm.”
“Ừ?”
Nguyên Nhất Nhất mở mắt, nhào đầu về phía Quý Trạm, cắn một cái lên cổ anh, lẩm bẩm: “Em thua em thua! Anh đáng ghét chết đi được!”
Quý Trạm ôm Nguyên Nhất Nhất rồi nằm xuống, để cô nằm sấp trên người anh.
Sau đó, anh ngửa đầu lên để Nguyên Nhất Nhất có thể cắn anh thuận lợi hơn chút.
Tay của Quý Trạm đặt trên lưng Nguyên Nhất Nhất, nhẹ nhàng xoa dịu.
“Shh! Đôi mắt của Quý Trạm hơi híp lại: “Bé yêu, nhẹ thôi, đừng cắn, mút đi.”
Vẻ mặt của Nguyên Nhất Nhất trở nên đỏ bừng.
Chị Trạm Nhi này sexy quá!

Kết quả của một trận đùa nghịch này là ngay cả lúc kết thúc câu chuyện, khoé mắt Nguyên Nhất Nhất vẫn còn đỏ ửng.
Quý Trạm ôm lấy Nguyên Nhất Nhất, nở nụ cười cực kỳ xấu xa.
Nguyên Nhất Nhất cảm thấy bản thân không thể ngây thơ thích thú đôi bàn tay thon dài hấp dẫn của Quý Trạm giống như trước kia nữa rồi.
“Ngủ thôi ngủ thôi.”
Nguyên Nhất Nhất nhắm mắt lại, không tiếp tục nghĩ những chuyện này nữa.
Suy nghĩ của cô rất nhút nhát, để ngày mai lại tiếp tục nói!

Tối hôm nay, Quý Trạm có mơ một giấc mơ.
Giấc mơ đẹp đến nỗi còn khẽ cười ra tiếng.

Có lẽ là mơ đẹp quá nên sáng sớm ngày hôm sau lúc Nguyên Nhất Nhất tỉnh lại, Quý Trạm vẫn còn đang ngủ, hơn nữa lúc ngủ còn đang nở nụ cười.
Nguyên Nhất Nhất bĩu môi.
Người đàn ông nằm bên cạnh cô chính là bạn trai cô, anh tên là Quý Trạm.
Nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay, anh không chỉ là người bạn trai của cô nữa.
Người này còn là sếp chính, cấp trên trực tiếp của cô và cũng là biên tập của cô, biên tập của một mình cô.
Nguyên Nhất Nhất chợt thấy đau đầu.
Nghĩ đến bản thân ba năm nay đã “cãi lộn” với Trạm Nhi, “cà khịa” với Quý Trạm, chẹp, lần này đúng thật là không có một chút hình tượng nào luôn.
Nguyên Nhất Nhất đổi tư thế.
Cô khoanh hai chân lại, một tay chống lên đầu gối, tay nắm lại thành nắm đấm chống ở dưới cằm mình, ánh mắt luôn dừng trên khuôn mặt của Quý Trạm.
Những việc trước đây không được rõ ràng cho lắm, bấy giờ đã có thể gắn liền lại.
Nguyên Nhất Nhất khẽ hừ một tiếng.
Thảo nào lúc cô mỗi lần ở nhà gửi tin nhắn cho Trạm Nhi thì anh không đi phòng vệ sinh cũng đi phòng bếp.
Với lại lúc cô nói muốn viết chương truyện mới vào tháng trước, Quý Trạm lại vô cùng vui vẻ, còn giải thích cho cô tại sao lại vui như thế!
“A! Đúng rồi!”
Nguyên Nhất Nhất bỗng dưng nghĩ tới lần trước đi đến nhà của Quý Trạm, lúc tỉnh dậy nhìn thấy tài khoản QQ liên kết trên điện thoại của anh có biên tập cái gì đó, bây giờ nghĩ lại có lẽ chính biên tập Trạm Nhi rồi.
“Quý Trạm, anh hay lắm!” Nguyên Nhất Nhất vỗ hai má, tức tối vươn tay véo mặt Quý Trạm.
Nhưng còn chưa chạm tới Quý Trạm, tay của cô đã bị đối phương nắm lấy.
Nguyên Nhất Nhất kinh ngạc, trong lúc ngước mắt đúng lúc nhìn vào đôi mắt tươi cười của Quý Trạm, rõ ràng là dáng vẻ đã tỉnh dậy từ sớm.
Quý Trạm cong môi: “Thèm muốn sắc đẹp của anh à?”
Nguyên Nhất Nhất: “Quý Trạm, anh biết xấu hổ một tý đi, anh chính là nói rõ tất cả rồi cho nên bây giờ bản thân bung lụa có phải không?”
Quý Trạm gật đầu thành thật: “Cũng có nguyên nhân này.”
Nguyên Nhất Nhất giả vờ cười: “Em phát hiện ra trí nhớ của em vẫn còn tốt đấy.”
“Sao?” Tay của Quý Trạm dùng sức kéo lấy Nguyên Nhất Nhất ôm vào trong lòng: “Nói anh xem, lại nghĩ ra được tội gì của anh nào?”
“Wow, anh Quý Trạm đúng là rất can đảm nói ra cơ đấy.” Đầu ngón tay của Nguyên Nhất Nhất chọc vào ngực Quý Trạm: “Lần gặp nhau với Liêu Kinh và Khương Hạc, em nhớ Liêu Kinh có đạp Khương Hạc một cái nhỉ?”
Nghĩ tới đây, Quý Trạm cười rầu rĩ: “Phải.”
Nguyên Nhất Nhất nhăn mũi: “Em nói em bị biên tập chửi, Khương Hạc còn nói cái gì nhở… A Trạm khoanh tay đứng nhìn?”
“Đúng.” Quý Trạm lại gật đầu tiếp.
Nguyên Nhất Nhất chợt nổi nóng: “Anh em tốt của anh thật đúng là anh em tốt mà.”
“Đồ ngốc.” Quý Trạm vuốt mái tóc của Nguyên Nhất Nhất: “Bọn Liêu Kinh muốn để bản thân anh tự giải quyết, tự mình nói thẳng với em nên mới như thế, đừng trách bọn họ nhé?”
“Em không có nhé.” Nguyên Nhất Nhất nói một cách ủ rũ: “Em trách người ta làm cái gì, anh mới là kẻ đầu têu ấy! Cái đồ đầu sỏ!”
“Đúng đúng đúng.” Quý Trạm cúi đầu hôn cô: “Đều là lỗi của anh, dù bé yêu của anh có trừng phạt gì đi nữa thì anh cũng bằng lòng tiếp nhận, suốt đời này anh phải chịu phạt, có được không?”
Nguyên Nhất Nhất cười phì một cái: “A Trạm, anh không phải là đang cầu hôn đấy chứ?”
“Không phải.” Quý Trạm mỉm cười lắc đầu, tiếp tục trêu Nguyên Nhất Nhất: “Muốn làm vợ anh rồi à?”
Nguyên Nhất Nhất híp mắt cười: “Ai thèm làm vợ anh, đồ ảo tưởng.”
“Nhưng mà làm sao đây.” Hai cánh tay của Quý Trạm ôm chặt Nguyên Nhất Nhất, hai chân anh quấn lấy hai chân cô: “Em đã bị anh khoá lại rồi, không thể đi ra được nữa.”

Nguyên Nhất Nhất cười đến phát run cả người: “Ha ha ha ha, A Trạm à, anh buồn cười quá đấy!”
Quý Trạm lại tiếp tục láo nháo với Nguyên Nhất Nhất được một lúc rồi mới đứng dậy.
Đồng Nhu gọi điện cho Quý Trạm, vốn dĩ sáng sớm hôm nay bà muốn đến nhưng lại đột nhiên có chuyện nên không thể tới được, bèn bảo Quý Trạm nói với Nguyên Nhất Nhất một tiếng.
Quý Trạm cười đáp lại: “Không sao.”
Vào lúc mười giờ, một nhóm người Chung Tịnh tới thăm Nguyên Nhất Nhất.
“Nhất Nhất! Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi!” Chung Tịnh vừa vào cửa đã chạy thẳng tới giường bệnh của Nhất Nhất, đang muốn đi tới ôm một cái.
Chỉ là người còn chưa đi đến bên cạnh giường, Chung Tịnh đã bị Khương Hạc túm lấy cổ áo: “Em dâu vừa mới tỉnh, không chịu được kiểu vồ vập như vậy của em đâu.”
“Hứ!”Chung Tịnh rút tay đánh vào cánh tay Khương Hạc: “Thả ra thả ra, tôi không có lao vào.”
Lúc này Khương Hạc mới buông tay ra.
Nguyên Nhất Nhất ngồi trên giường quan sát sự tương tác giữa hai người.
Mấy ngày không gặp, Chung Tịnh với Khương Hạc… có hơi hơi lạ à nha?
“Đúng lúc đấy, mọi người tới nói chuyện với Nguyên Nguyên một lúc đi, tôi đi làm chút thủ tục xuất viện.”
“Ok.”
“Em dâu, đây là quà tặng cho em, mong rằng em sớm khỏe lại.” Khương Hạc đưa một túi quà cho Nguyên Nhất Nhất.
Nguyên Nhất Nhất nhận lấy: “Wow, cảm ơn ạ!”
Chung Tịnh cũng có quà: “Nè, của tớ đấy, nhưng mà cậu phải về nhà rồi mới tiếp tục bóc ra đấy.”
Nguyên Nhất Nhất nghi ngờ.
Chung Tịnh bật cười, lại dặn dò thêm lần nữa: “Nhất định phải về nhà rồi mới tiếp tục bóc.”
Nguyên Nhất Nhất thấy cô ấy như vậy có lẽ cũng đoán ra được là cái gì.
“Mọi người đều mang quà sao?” Liêu Kinh trừng to mắt, lập tức cúi đầu nhìn đôi bàn tay trống không của bản thân: “Sao lại không nói cho tôi biết?”
Khương Hạc cười: “Tới thăm bệnh nhân nên mang theo quà, chẳng lẽ không phải là chuyện cần thiết sao?”
Liêu Kinh nhún vai: “Tôi thấy bạn bè không thân nhau lắm mới cần đến kiểu khách sáo này chứ.”
“Ha ha!” Nguyên Nhất Nhất bật cười xua tay: “Không sao đâu!”
Liêu Kinh thở dài: “Trông có vẻ như tôi không phải là người.”
Khương Hạc cong môi: “Từ lúc nào cậu đã là người thế? Dẫu sao thì cậu cũng ki bo như vậy rồi mà.”
Liêu Kinh: …
Tức thiệt á, dù muốn đáp trả lại nhưng lời Khương Hạc nói hoàn toàn là sự thật!
“Được rồi được rồi.” Chung Tịnh giảng hoà: “Các anh tới thăm Nhất Nhất mà, cô ấy khoẻ là đã tốt hơn bao giờ hết rồi.”
“Đúng đúng đúng.” Liêu Kinh bèn hùa theo, rồi lập tức khua tay: “Thế này đi, Nhất Nhất xuất viện, buổi chiều tôi mời cơm!”
“Cậu mời?” Khương Hạc kinh ngạc, ngay sau đó bèn mỉm cười: “Được thôi, cậu mời thì cứ mời nhưng địa điểm phải để chúng tôi tính xem sao đã.”
Liêu Kinh: …
Không phải anh ta đang đào cái hố cho mình đấy chứ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận