Liêu Kinh cười sượng, đang định đóng cửa đi ra ngoài.
Nguyên Nhất Nhất thò đầu ra từ trong vòng tay của Quý Trạm, cười nói: "Liêu Kinh ba mươi tuổi còn chưa có bạn gái, quả nhiên là có nguyên nhân cả mà."
Quý Trạm nhướng mày: "Khương Hạc cũng không có."
"Chuyện này còn chưa chắc đâu." Nguyên Nhất Nhất cười như không cười, nói: "Em đoán rằng, không bao lâu nữa Khương Hạc sẽ có chuyện vui thôi."
"Ồ?" Trong giọng điệu của Quý Trạm có mang theo vị chua chua: "Làm sao em biết rõ thế?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất cười tủm tỉm: "Em dùng mắt để nhìn thấy thôi~"
Quý Trạm suy nghĩ một chút, nói: "Là Chung Tịnh hả?"
"Ha ha ha ha ha!" Nguyên Nhất Nhất giơ tay vỗ lên cánh tay Quý Trạm: "Anh cũng không ngốc đâu nhỉ~"
Quý Trạm chỉ cảm thấy buồn cười, đưa tay muốn chọc Nguyên Nhất Nhất mấy cái.
Nguyên Nhất Nhất liên tục trốn về phía sau, đặt mông ngồi trên ghế của anh, còn xoay một vòng.
Quý Trạm đè ghế lại, hai tay chống lên hai bên tay vịn sau đó khom người, đặt môi của mình lên trên môi Nguyên Nhất Nhất.
Nguyên Nhất Nhất giữ nguyên tư thế, ôm lấy cổ Quý Trạm, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra để cho lưỡi của anh dò xét tiến vào.
Phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.
Âm thanh hai người "quyến luyến" nhau vang lên khắp phòng.
"Đúng rồi, A Trạm... A Hạc cậu ta..." Liêu Kinh hùng hùng hổ hổ xông vào.
Nguyên Nhất Nhất vội quay mặt sang hướng khác, hai tay che mặt, chân đạp một cái, đưa lưng về phía Liêu Kinh.
Quý Trạm bị chọc giận đến bật cười.
Liêu Kinh cảm giác mình giống như sắp chết đến nơi rồi.
Anh ta ho khan: "Cái gì ấy nhỉ, ờm, thật sự không phải do tôi cố ý đâu."
Quý Trạm nghiến răng: "Đúng, không phải cậu cố ý, tôi cảm thấy là cậu cố tình làm vậy mới đúng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A Trạm, cậu đừng có mà hoài nghi tôi như vậy chứ, chúng ta là anh em tốt của nhau mà."
Quý Trạm khẽ cười khẩy: "Thật ngại quá, cậu là ai vậy?"
Liêu Kinh mở to hai mắt: "Má, cậu lật mặt vô tình thế hả?"
Quý Trạm khoanh hai tay trước ngực, khẽ hất cằm: "Ừ hứ?"
"Được rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi." Liêu Kinh là loại người điển hình với châm ngôn "không chọc vào được nhưng mình vẫn trốn được".
Sáng nay có lẽ là anh ta đã kẹp đầu vào cửa nên mới có thể ngã hai lần trong cùng một cái hố.
"Tôi đang định nói cái gì ấy nhỉ?" Liêu Kinh nắm hai bên tóc của mình: "À đúng rồi, A Hạc đã tới rồi."
Quý Trạm miệng cười nhưng trong lòng không cười, trong mắt mang theo một tia uy hiếp: "Dẫn A Hạc đến phòng họp, tôi với Nguyên Nguyên lập tức tới ngay."
"Được."
Liêu Kinh lần thứ hai rời khỏi phòng làm việc của Quý Trạm. Trước khi đóng cửa, anh ta lại quay đầu tiến vào: "A Trạm này, tôi biết là vì cậu đã nói mọi chuyện cho Nhất Nhất rồi nên mới kích động, không khống chế được bản thân cơ mà cậu cũng đừng hôn hít như vậy chứ, đám người trong công ty chúng ta đều thành tinh hết rồi, bị người ta nhìn thấy rồi lại xì xào bàn tán, ngược lại không tốt đâu."
Quý Trạm bị chọc giận đến bật cười: "Tôi biết rồi, tôi có chừng mực, cậu mau ra ngoài đi."
Liêu Kinh lại gọi tên Nguyên Nhất Nhất một lần nữa, có vẻ rất thiếu đòn mà nói một câu: "Nhất Nhất chú ý sức khỏe nhé, A Trạm dữ lắm đấy!"
Nguyên Nhất Nhất nổi giận, quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Liêu Kinh.
Vẻ mặt của Liêu Kinh đúng kiểu đắc ý sau khi vừa thực hiện xong chuyện ác tày trời, vội vàng đóng cửa bỏ chạy.
Nguyên Nhất Nhất giận đùng đùng: "Khấu trừ tiền lương của Liêu Kinh!"
Quý Trạm cười khẽ: "Ý tưởng này rất hay, dù sao thì… cậu ta yêu tiền như vậy cơ mà."
"Hứ~"
...
Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm ở trong phòng làm việc ngây người vài phút, lúc này mới đi ra ngoài.
Lúc đó, Liêu Kinh đang ở trong phòng họp với Khương Hạc cùng nhau bóc phốt Quý Trạm, luôn mồm blah blah blah nói quý Trạm không thể rời khỏi Nguyên Nhất Nhất như thế nào.
Khương Hạc chỉ cười cười, cũng không đáp lại.
Liêu Kinh nói tới khô cả miệng mà vẫn không nghe thấy Khương Hạc đáp lại, anh ta có chút nghi ngờ: "A Hạc, cậu có nghe thấy tôi nói cái gì không đấy?"
Khương Hạc gật gật đầu: "Tôi có nghe thấy."
"Vậy tại sao cậu không kinh ngạc?"
Khương Hạc nhếch môi: "Tại sao tôi phải kinh ngạc?"
"Quý Trạm đó!" Liêu Kinh còn tưởng rằng mình nói không rõ ràng: "Chắc cậu chưa từng thấy dáng vẻ dính người như vậy của Quý Trạm đúng không?"
Khương Hạc dường như đã nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay, tựa vào ghế, nhắm mắt lại: "Cậu không thể hiểu được hành vi của A Trạm, đó chỉ là vì cậu là chó độc thân thôi."
Liêu Kinh bĩu môi: "Nói như kiểu cậu không phải là chó độc thân vậy."
Khương Hạc cúi đầu cười, giọng nói nhẹ nhàng tới mức gần như vừa thoát ra khỏi miệng đã tiêu tán: "Làm sao cậu biết tôi nhất định là chó độc thân?"
"Cái gì?" Liêu Kinh không nghe rõ.
Khương Hạc lắc đầu: "Không có gì."
"Shhh, sao bây giờ tôi lại cảm thấy rằng hai người các cậu, hết người này đến người kia cứ là lạ thế nào ấy nhỉ?"
Khương Hạc vô tội nhún nhún vai: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Liêu Kinh còn muốn hỏi thêm điều gì nữa thì cửa phòng họp bị đẩy ra.
Quý Trạm nắm tay Nguyên Nhất Nhất đi vào.
Liêu Kinh vẫn luôn miệng "chậc chậc chậc", chỉ vào bàn tay đang nắm chặt vào với nhau của hai người: "Ban ngày ban mặt trước bàn dân thiên hạ, lại còn là ở công ty, A Trạm, sao cậu không chú ý một chút hả?"
Quý Trạm kéo ghế ra giúp Nguyên Nhất Nhất, bảo cô ngồi xuống sau đó ngồi bên cạnh cô, lúc này anh mới trả lời Liêu Kinh.
"Cần gì phải chú ý chứ?" Quý Trạm nói: "Tôi có bạn gái cũng không phải chuyện gì phải lén lút. Lúc trước chưa kịp thẳng thắn thừa nhận với em ấy thì không tính. Bây giờ tôi và Nguyên Nguyên cũng đã nói ra rõ ràng hết cả rồi, tôi đương nhiên phải nói cho tất cả mọi người biết rằng, tôi là hoa đã có chủ."
Nguyên Nhất Nhất cười tủm tỉm.
"Tính giác ngộ của A Trạm đúng thật là cao ghê gớm."
"Mỗi lần nhìn thấy A Trạm ở chung với em dâu, tôi đều có thể học được những điều mới mẻ, có thêm những cảm xúc mới." Khương Hạc nói: "Liêu Nhi vẫn luôn dè bỉu A Trạm dính lấy em dâu, cơ mà tôi lại cảm thấy cách làm này của A Trạm rất đúng."
Liêu Kinh: ?
Khương Hạc nhìn thấy khuôn mặt anh da đen đầy dấu chấm hỏi của Liêu Kinh bèn giải thích: "Có bạn gái cũng không cần phải che giấu, cứ như vậy, người khác biết cậu là cỏ xanh đã có chủ, có thể bớt đi rất nhiều điều phiền toái."
Quý Trạm đưa tay ra, vỗ tay với Khương Hạc: "Cực kỳ chính xác."
Liêu Kinh: ...
"Được rồi, trở lại chuyện chính." Quý Trạm cười lắc đầu: "Chúng ta vẫn nên nói chuyện Nguyên Nguyên ký hợp đồng đi."
"Đúng rồi." Khương Hạc nhìn về phía Nguyên Nhất Nhất: "Xin lỗi em dâu nhé, để cho em phải chờ lâu rồi."
Nguyên Nhất Nhất lắc đầu: "Không sao ạ, nghe các anh nói chuyện phiếm rất thú vị."
Khương Hạc lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra khỏi túi xách, mở ra rồi đẩy tới trước mặt Quý Trạm và Nguyên Nhất Nhất.
"Em dâu có thể yên tâm, hợp đồng dựa theo những điều khoản mà chúng ta đã bàn bạc trước đó, chỉ tốt hơn chứ không kém."
Nguyên Nhất Nhất không đọc.
Quý Trạm đọc từng câu từng chữ, từ đầu đến cuối.
Mười lăm phút sau, Quý Trạm đọc xong, anh nhíu mày: "Cậu muốn ký hết cả truyện tranh lẫn bản hoạt hình?"
"Hả?" Nguyên Nhất Nhất rõ ràng là bị dọa sợ rồi.
Có thể ký hợp đồng xuất bản giản thể, Nguyên Nhất Nhất đã cảm thấy vui lắm rồi... Giờ còn có cả truyện tranh lẫn hoạt hình nữa?
Quý Trạm nghiêng đầu: "Nguyên Nguyên?"
Nguyên Nhất Nhất nhìn Quý Trạm, có hơi do dự: "Anh có chắc là... tác phẩm của em có đáng để anh ký hợp đồng này hay không?"
Khương Hạc sửng sốt trong chớp mắt, lập tức cười thành tiếng: "Ha ha ha ha ha!"
Nguyên Nhất Nhất dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Quý Trạm, bàn tay ở dưới gầm bàn của cô lặng lẽ kéo kéo anh.
Quý Trạm nhíu mày: "Khương Hạc, đứng đắn một chút."
"Xin lỗi, em dâu." Khương Hạc thu liễm ý cười lại một chút, nói: "Tôi không có ý cười em đâu."
Ngón tay của Khương Hạc gõ vài cái trên bàn trước mặt Liêu Kinh: "Liêu Nhi, phải phiền cậu nói với em dâu rồi."
"Được."
Liêu Kinh một khi nói đến chuyện công việc thì tương đối nghiêm túc.
"Nhất Nhất, trước hết em hãy nói thử xem, vì sao em lại cho rằng tác phẩm của em không đáng để Lục Trạm ký hợp đồng?"
Nguyên Nhất Nhất cắn môi. Vài giây sau cô mới chậm rãi nói: "Em vào Lục Trạm ba năm rồi vẫn là vị trí không cao không thấp. Những người bạn mà em quen biết khi mới vào Lục Trạm đều đã một bước lên trời, ngoại trừ em."
"Đã lâu rồi em không có tham gia trò chuyện với nhóm bạn bè trước kia, luôn cảm thấy mình thua kém quá nhiều, không có tư cách mở miệng."
Nguyên Nhất Nhất khịt mũi: "Trên cơ bản số liệu mỗi tác phẩm của em đều không khác nhau mấy, cho dù là lượt truy cập hay là bình luận đánh giá thu thập được đều gần như không phân cao thấp."
"Em dâu à." Khương Hạc gọi cô: "Em có còn nhớ tôi từng nói rằng tôi đã xem qua tất cả các tác phẩm của em chứ?"
"Có, tôi còn nhớ." Nguyên Nhất Nhất có hơi đỏ mặt, cô vẫn bọc lớp ngụy trang rất kín, sợ bị người quen hay bạn bè thân thích nhìn thấy thì sẽ có cảm giác rất không được tự nhiên.
Khương Hạc nhếch môi: "Năm đầu tiên em dâu vào Lục Trạm, em thích ảo tưởng, truyện em viết đều là kiểu thiên mã hành không (1), mà năm đó lại đang lưu hành thể loại kỹ thuật thăng cấp đánh quái."
"Năm thứ hai, em dâu thay đổi, thích phong cách tang thi tận thế, mà năm đó, thể loại phổ biến lại là xuyên không."
"Năm thứ ba, em dâu bắt đầu viết ngôn tình bình thường nhưng thể loại phổ biến của năm ngoái lại là dạng truyện niên đại."
"Em dâu luôn viết những truyện không hợp với xu hướng thời đại nhưng ai dám chắc chắn rằng, những truyện mà em viết ra không theo xu hướng thì không hay kia chứ?"
"Theo tôi thấy, thứ em dâu cần chỉ là một cơ hội mà thôi, mà hiện tại, chính là cơ hội tốt nhất."
Nguyên Nhất Nhất bị lời Khương Hạc nói khiến cô có chút nhiệt huyết dâng trào.
Mỗi khi Nguyên Nhất Nhất có chuyện gì không thể quyết định được thì sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ của Quý Trạm.
Quý Trạm nắm chặt tay Nguyên Nhất Nhất, nhìn về phía Khương Hạc: "Cậu nói đúng. Nguyên Nguyên vẫn luôn như vậy, cho tới bây giờ cũng không chịu viết theo trào lưu. Năm nay tôi phải vất vả lắm mới khuyên được em ấy viết về đề tài tương đối hot."
Liêu Kinh bổ sung: "Số liệu bộ truyện này của Nhất Nhất quả thật là tốt hơn tất cả những bộ truyện trước kia."
"Thật vậy ạ?" Nguyên Nhất Nhất kinh ngạc.
Quyển trước kết thúc được mấy tháng rồi Nguyên Nhất Nhất mới bắt đầu viết truyện mới.
Ngoại trừ mấy ngày đầu cô có thoáng chú ý tới số liệu, về sau thì cô hoàn toàn không dám nhìn.
Đợt nghỉ lễ mùng một tháng năm bị bệnh thì cô lại càng không rảnh để bận tâm tới chuyện này. Cũng may là tập bản thảo của cô tương đối nhiều nếu không thì sẽ phải kéo dài thời gian cập nhật truyện mất.
Liêu Kinh mở văn kiện trong tay ra, đẩy tới trước mặt Nguyên Nhất Nhất.
Nguyên Nhất Nhất đã xem qua: "Bộ truyện này... Tốt thật ạ?"
Nguyên Nhất Nhất thậm chí không thể tin được, lôi kéo Quý Trạm xem lại một lần nữa: "A Trạm A Trạm, anh đọc đi, đọc xong rồi nói cho em biết."
Quý Trạm cười cười, khép lại tài liệu: "Anh biết mà. Em quên rằng anh là biên tập viên rồi hay sao? Anh đã theo dõi dữ liệu này của em rồi."
"Ồ, cũng đúng."
Dường như đầu óc của Nguyên Nhất Nhất đã hoàn toàn không thể vận hành được nữa rồi.
Sự ngạc nhiên này là quá lớn.
Trong nháy mắt này cô cảm thấy hai chân mình như đang giẫm lên mây, mềm mại, không chân thật.
"Em dâu nên có lòng tin vào chính mình mới phải." Khương Hạc nói: "A Trạm nên khuyến khích em dâu nhiều hơn là cãi nhau với em ấy trên mạng."
Khương Hạc và Liêu Kinh cùng bật cười.
Nhắc tới chuyện này, Quý Trạm ngượng ngùng sờ sờ mũi.
"Đúng, chuyện này là do tôi làm không thỏa đáng nhưng mà bây giờ tôi đã thẳng thắn thừa nhận với Nguyên Nguyên rồi, về sau chúng tôi cũng không cần liên lạc qua mạng, chuyện cãi nhau như trước kia sẽ không bao giờ xảy ra nữa."
Nguyên Nhất Nhất nở nụ cười: "Ầm ĩ thì vẫn có thể ầm ĩ, chỉ có điều, anh phải nhớ dỗ dành em đó nha ~"
Quý Trạm xoa xoa đầu Nguyên Nhất Nhất: "Được."
"Nếu không có vấn đề gì thì tôi sẽ để cho bên pháp luật và bản quyền liên lạc với em." Khương Hạc đưa tay ra: "Em dâu, chúng ta hợp tác vui vẻ nhé."
Nguyên Nhất Nhất đứng lên, bắt tay Khương Hạc.
"Được, hợp tác vui vẻ."
Công chuyện được bàn bạc rất thuận lợi. Tuy rằng Nguyên Nhất Nhất chưa từng trải qua phương diện xuất bản này bao giờ nhưng chung quy con người đều có lần đầu tiên.
Huống chi cô còn có Quý Trạm và cả những người bạn tốt đều ở bên cạnh, không có gì đáng sợ cả.
Lúc Khương Hạc thu dọn đồ đạc, thuận miệng hỏi một câu: "Muốn ăn trưa cùng nhau không?"
"Được." Quý Trạm cười: "Để tôi mời."
"Được."
Nguyên Nhất Nhất suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm hỏi Khương Hạc: "Có muốn gọi Tịnh Tịnh lại đây không~"
Quý Trạm cũng nhìn về phía Khương Hạc.
Liêu Kinh, ngoại trừ công việc ra thì phần lớn thời gian đều là vẻ mặt ngây thơ, trạng thái thiếu nơ ron thần kinh.
"Gọi cô ấy làm gì?"
"Không nói cho anh biết." Vẻ mặt của Nguyên Nhất Nhất rất chảnh: "Khương Hạc quyết định đi."
Khương Hạc cũng không chần chờ gì cả, thẳng thắn cười đáp: "Được rồi, vậy... làm phiền em dâu rồi."
Chú thích:
(1) Thiên mã hành không: Không thiết thực, phù phiếm.