Sao em lại xinh như thế

Nguyên Nhất Nhất mỉm cười rồi cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Chung Tịnh: 
[Chị em tốt, trưa nay đi ăn cơm không?]
Chung Tịnh nhắn lại trong giây lát: [Đi đi đi, sao lại không đi được chứ, xem ra hôm nay Nguyên Nguyên lão sư ký hợp đồng rất thuận lợi nha? Còn mời khách ăn cơm chúc mừng nữa ~ cười xấu xa. jpg]
Nguyên Nhất Nhất cười: [Tạm ổn, vừa mới đàm phán hợp đồng xong, giữa trưa A Trạm mời khách, hihi ~]
[Quý Trạm mời á? Vậy tớ không đi, mất công đến lại làm bóng đèn cho hai người, sáng như vậy sợ cháy hỏng tóc tớ luôn quá.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất đáp lại bằng một tràng dài “ha ha ha ha ha ha...”: [Không phải chỉ có mỗi hai chúng tớ đâu, còn có cả Khương Hạc với Liêu Kinh mà, cậu tự hỏi lại lương tâm của mình xem, thật sự không muốn đến?]
Chung Tịnh: [Vậy à, nếu cậu đã thành tâm mời tớ đi thì tớ miễn cưỡng đi vậy.]
Nguyên Nhất Nhất: [Tớ nhổ vào, tớ không tin mình có mị lực lớn vậy đâu, rõ ràng là sức hút của người nào đó quá lớn thì có.]
Chung Tịnh: [Dù có nhìn thấu thì cũng không nên nói toạc ra có hiểu không? Im lặng. jpg]
Nguyên Nhất Nhất: [Cười trộm. jpg]
Nguyên Nhất Nhất: [Cậu trang điểm chưa?]
Chung Tịnh: [... Má nó cậu không nói tớ cũng quên mất, hôm nay tớ không trang điểm, được rồi không cãi cọ với cậu nữa, lát tớ đến Lục Trạm tìm cậu, bây giờ tớ phải đi trang điểm đây, cúi chào!]
Nguyên Nhất Nhất dở khóc dở cười.
Cô ngước mắt nói với Khương Hạc: “Tịnh Tịnh sẽ đến.”
Khương Hạc sờ sờ chóp mũi: “Cảm ơn em dâu.”
“Đừng khách sáo!” Nguyên Nhất Nhất cười tủm tỉm: “Giúp anh xong chuyện này, anh tốt, tôi tốt, mọi người cùng tốt.” 
Ngón tay Quý Trạm lén lút sờ eo Nguyên Nhất Nhất rồi nhẹ nhàng véo một cái, sau đó anh nghiêng người kề sát tai cô, nghiến răng nghiến lợi nói với âm lượng vừa đủ để cô nghe: “Ai tốt? Hử?”
Nguyên Nhất Nhất thấp giọng cười: “Anh tốt, anh tốt, anh tốt nhất được chưa.”
Ui mùi chua nồng nặc!
Vì sao sau khi thẳng thắn với nhau thì dấm gì anh cũng ăn được vậy ?!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vại dấm chuyển thế sao!
Khương Hạc đã thu dọn xong đồ của mình, cậu ta đứng dậy tự nhiên nói: “Sáng em dâu nhỏ sẽ ở Lục Trạm đúng không? A Trạm cứ ngồi ở đây với em ấy đi, tôi sẽ đi đặt chỗ.”
Quý Trạm đồng ý: “Được, đúng lúc tôi cũng muốn để cô ấy hiểu thêm về Lục Trạm.”
“Hử? Hiểu thêm?” Khương Hạc không tin: “Muốn khoe thêm thì có.”

Quý Trạm cười nhạt: “Cũng không tính là khoe, chỉ là muốn Nguyên Nguyên hiểu được toàn diện về tôi hơn một chút, trước kia tôi thể hiện ra chủ yếu là phương diện sinh hoạt, bây giờ muốn để cô ấy hiểu hơn về công việc của tôi, như vậy có lợi cho việc giao lưu lâu dài sau này.”
Liêu Kinh cũng đứng lên, dáng vẻ rất ghét bỏ: “Tôi không ngồi nổi trong cái phòng họp này nữa, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi chua của tình yêu, mỗi lần hít thở đều cảm thấy không thông!”
Quý Trạm vừa định nói chuyện, Nguyên Nhất Nhất đã nhanh chóng cướp lời: “Tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, Liêu Kinh.”
Cô hơi ngẩng đầu nhếch miệng cười với anh ta.
Liêu Kinh đột nhiên run bần bật, trong lòng có dự cảm xấu.
Nguyên Nhất Nhất nói: “Tôi nhớ rõ ngày mùng một tháng năm lúc tôi xuất viện, anh nói muốn mời cơm?”
Quý Trạm và Khương Hạc đồng thời sửng sốt.
Nếu Nguyên Nhất Nhất không nhắc, bọn họ đã quên từ lâu rồi.
Đặc biệt là Quý Trạm, anh càng ảo não hơn.
Vốn còn hứa với Nguyên Nhất Nhất sẽ nhớ kĩ chuyện này nhưng ngược lại chính anh đã quên sạch.
Liêu Kinh theo bản năng nắm chặt folder trong tay, cảnh giác hỏi: “Nhất Nhất, có phải em muốn giết tôi không?”
Nguyên Nhất Nhất vô cùng thành thật gật đầu: “Đúng đó.”
Cổ họng Liêu Kinh nghẹn một búng máu.
“Nhất Nhất, em đúng là...”
Nguyên Nhất Nhất cười híp mắt: “Tôi đúng là tri kỷ mà ~”
Liêu Kinh giật giật khóe miệng nhưng không phủ nhận.
Khương Hạc vỗ vỗ bả vai Liêu Kinh: “Liêu Nhi à, cậu mời khách rất thích hợp, rốt cuộc thì Lục Trạm này là do cậu với A Trạm cùng thành lập, cậu cũng coi như một lãnh đạo rồi, đừng keo kiệt khó tính như vậy.” 
“Tôi không có, tôi không keo kiệt.” Liêu Kinh gần như nghiến răng nói.
Khương Hạc, Quý Trạm, Nguyên Nhất Nhất đối diện cười phá lên.
Liêu Kinh tức giận “hừ” một tiếng rồi ôm tài liệu rời đi.
Trước khi ra cửa còn bồi thêm một câu: “Đặt được chỗ thì nói cho tôi.”
“Ha ha ha ha ha!” Nguyên Nhất Nhất ghé vào bàn cười: “U là trời, em cảm thấy mình thật xấu tính, biết rõ Liêu Kinh yêu tiền như mạng mà còn muốn mạng của anh ta.”
Quý Trạm vỗ vỗ lưng Nguyên Nhất Nhất để cô nhuận khí.
“Không sao, tuy rằng cậu ta keo kiệt nhưng cái gì nên tiêu thì vẫn bỏ ra.”
Khương Hạc xua tay với hai người: “Tôi đi đến công ty một chuyến, trưa gặp.”

“Được.”
“Tạm biệt ~”

Rất nhanh trong phòng họp chỉ còn Quý Trạm và Nguyên Nhất Nhất.
Cô đã cười đủ bèn ngồi dậy lấy tay lau nước mắt bên khóe mắt, sau đó ôm lấy Quý Trạm, cọ cọ mặt vào ngực anh.
Quý Trạm nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: “Sao thế? Sao đột nhiên lại làm nũng?”
“A Trạm, không phải anh vì em là bạn gái nên mới cho em đi cửa sau đúng không?” Trong giọng nói của cô không giấu được sự lo lắng.
Quý Trạm dở khóc dở cười cúi đầu véo mặt Nguyên Nhất Nhất: “Bé cưng, anh thừa nhận bản thân từng có suy nghĩ này nhưng anh bảo đảm với em, tất cả những gì em đoạt được hoàn toàn nhờ chính bản lĩnh của mình, việc anh có thể làm nhiều nhất có lẽ là quan tâm em nhiều hơn một chút nhưng chắc chắn sẽ không mở cửa sau cho em.”
“Đúng vậy.” Nguyên Nhất Nhất chun mũi, đầu ngón tay ra sức chọc chọc trên ngực Quý Trạm: “Dù gì thì biên tập Trạm Nhi cũng từng cãi nhau với em, thật sự không chừa đường thoát, rất hung dữ.”
Quý Trạm cười nhẹ, anh nắm lấy tay cô hôn nhẹ một cái.
Nguyên Nhất Nhất vẫn lầm bầm: “Em lúc nào cũng thắc mắc, vì sao sau mỗi lần em với biên tập cãi nhau xong, tâm trạng không tốt còn tự nghi ngờ bản thân thì anh đều “tâm linh tương thông” mang đồ em thích đến dỗ em vui, thì ra đều có nguyên nhân.”
Quý Trạm cúi đầu hôn lên đôi mắt cô.
“Thích em mà.”
Nguyên Nhất Nhất cười: “Em cũng thích anh ~”
“Đi thôi, dẫn em đi tham quan.”
“Được ~”
Nguyên Nhất Nhất lấy gương từ trong túi xách ra, cô nhìn lớp trang điểm của bản thân trong gương, sau khi tô son xong cô mới nói: “Có thể đi được rồi.”
Quý Trạm mím môi dắt tay cô ra khỏi phòng họp.

Nguyên cả tầng này đều là Lục Trạm.
Giống như Quý Trạm, với cấp bậc của Liêu Kinh cũng có văn phòng riêng lớn, có chỗ nghỉ ngơi.
Các tổ phía dưới ví dụ như: tổ biên tập, tổ pháp lý, tổ bản quyền đều có văn phòng riêng, mỗi tổ trưởng, tổ phó các tổ cũng có văn phòng độc lập.
Lục Trạm có một phòng đựng hồ sơ khá lớn dùng để lưu trữ hợp đồng hay quan hệ của tác giả.
Khu trà nước còn có thêm một phòng bếp nhỏ để nhân viên sử dụng.
Quý Trạm dẫn Nguyên Nhất Nhất vào tận cùng bên trong, đó là một phòng tập thể thao.

Nguyên Nhất Nhất nhìn Lục Trạm có đầy đủ mọi thứ, buồn cười nói: “Lục Trạm cũng rất có nhân tính.”
Quý Trạm gật đầu: “Ngồi văn phòng cả ngày không tốt cho sức khỏe còn dễ bị bệnh nên trong thời gian nghỉ ngơi nếu mọi người muốn có thể đến rèn luyện, rất tốt cho cơ thể.”
Nguyên Nhất Nhất ấn ấn cơ bụng của Quý Hàm qua lớp áo sơ mi: “Đây cũng là nhờ tranh thủ lúc rảnh rỗi luyện được?”
“Đương nhiên không phải.” Quý Trạm quay đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó đột nhiên kéo Nguyên Nhất Nhất đứng trong một góc.
Quý Trạm đẩy bả vai Nguyên Nhất Nhất, một tay anh chống lên tường, một tay nâng cằm cô cười ái muội: “Bảo bối, vì sao anh có cơ bụng em thật sự không biết sao? Hửm?”
Lời Quý Trạm thật ra không có gì sai.
Nhưng không hiểu sao... trong đầu Nguyên Nhất Nhất đã có một chiếc Lamborghini.(1)
(1) chỗ này ý là cảnh 18+ á
Quý Trạm nhìn Nguyên Nhất Nhất như đi vào cõi thần tiên, mặt Nguyên Nhất Nhất dần dần đỏ bừng.
Quý Trạm cười nhẹ: “Bé cưng hiểu sai rồi sao?”
Nguyên Nhất Nhất hoàn hồn, cô ngước mắt trừng Quý Trạm một cái: “Là do anh câu dẫn.”
Quý Trạm buồn cười.
Tay Nguyên Nhất Nhất chống trên ngực Quý Trạm dùng sức đẩy nhanh: “Anh tránh ra ~ đứng đắn một chút được không?”
Bàn tay anh còn cắm trong túi quần, ngón tay sờ sờ chóp mũi: “Anh rất đứng đắn, nếu không phải trong đầu em có suy nghĩ khác thì sao có thể liên tưởng ngay khi anh vừa nói.”
“Em...”
Nguyên Nhất Nhất cứng người, sau đó phồng phồng hai má: “Hừ ~ còn đang ở công ty, anh xem mà tự làm đi.”
Nguyên Nhất Nhất không để ý đến anh nữa mà nhấc chân đi ra ngoài.
… 
Sau khi Nguyên Nhất Nhất tham quan Lục Trạm xong cô chỉ cảm nhận được một việc.
Có tiền.
Đến khi Nguyên Nhất Nhất về lại sô pha trong phòng làm việc của Quý Trạm, cô đột nhiên buông một tiếng thở dài.
Quý Trạm đang xử lý văn kiện buổi sáng, khi nghe tiếng thở dài của cô bèn suy đoán: “Muốn ăn đồ ngọt?”
“Không phải.” Nguyên Nhất Nhất buồn bã nói: “Anh quá có tiền.”
Bàn tay đang ký tên của Quý Trạm khựng lại, anh ngước mắt nhìn: “Anh có tiền thì sao thế?”
Nguyên Nhất Nhất cong người, cô nâng mặt mình, nhíu mi: “Anh có tiền như vậy, em cảm thấy em không xứng với anh, bây giờ em bắt đầu nghi ngờ liệu em có phải thích anh chỉ vì tiền hay không?”
Quý Trạm gật đầu.
“Em còn thích cả mặt và dáng người của anh nữa, tuy nhiên nếu em muốn nói chỉ thích tiền của anh thôi cũng được, tóm lại chỉ cần làm em thích chính là vinh hạnh của anh.”
“Ha!”
Nháy mắt tinh thần Nguyên Nhất Nhất tỉnh táo hẳn, cô đứng lên đi đến đối diện bàn làm việc của anh.

Nguyên Nhất Nhất khom lưng, khuỷu tay chống lên bàn, tay lại nâng cằm mình lên một lần nữa sau đó chớp mắt.
Quý Trạm cầm bút trong tay gõ đầu cô: “Ngạc nhiên vì anh nói thế?”
“Ừ ừ ừ ừ.”
Quý Trạm cúi đầu vừa ký tên vừa cười nhạo nói: “Trên phương diện công việc làm biên tập cho em ba năm, trên phương diện sinh hoạt anh làm bạn trai em ba năm, nhắm mắt cũng đoán được em nghĩ như nào.”
Nguyên Nhất Nhất dẩu miệng.
Cùng lúc đó điện thoại cô vang lên, là Chung Tịnh.
Cô ấy đã đến dưới Lục Trạm, đang đợi Nguyên Nhất Nhất.
Cô suy nghĩ một chút: “Tịnh Tịnh đến rồi, em đi dạo với cô ấy một lát, anh cứ làm việc cho tốt, muộn chút em về tìm anh.”
“Đi đây.”
Nguyên Nhất Nhất vẫy tay với anh.
“Từ từ đã.” Quý Trạm gọi cô lại, Nguyên Nhất Nhất quay đầu.
Anh mở ngăn kéo lấy một tấm thẻ ra từ trong ví đưa đến trước mặt cô.
“Đối diện Lục Trạm có một trung tâm mua sắm, thích gì mua nấy, cứ quẹt thẻ của anh.”
Nguyên Nhất Nhất không dám tin: “Quẹt thẻ của anh??”
“Ừ.” Quý Trạm cười nhạt: “Trước kia đã muốn cho em rồi nhưng anh sợ em nghĩ nhiều nên mới chần chừ, bây giờ cuối cùng cũng có thể đưa.”
Nguyên Nhất Nhất nhận lấy lật trái lật phải xem xét.
“Chậc chậc, không ngờ có một ngày hình ảnh được em thường xuyên viết trong tiểu thuyết lại thật sự xảy ra trong hiện thực.”
Quý Trạm bật cười.
Nguyên Nhất Nhất không định dùng thẻ của Quý Trạm nhưng cô rất thỏa mãn với phần tâm ý này của bạn trai.
Sau khi nhận thẻ, Nguyên Nhất Nhất đưa lưng về phía Quý Trạm vẫy vẫy tay.
“Bắt đầu từ giờ phút này, tôi chính là người được Trạm tổng tài bao dưỡng.”
Quý Trạm cười nhẹ: “Lát nữa gặp.”
“Được, bá tổng.”
Bá tổng?
Quý Trạm nghĩ, buổi tối về nhà phải bắt cô gọi ba ba!



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận