Nguyên Nhất Nhất rất buồn bực.
Lạc Kỳ cũng không biết cô ở Lục Trạm, hơn nữa vòng sinh hoạt của hai người cũng không có điểm giao nhau, thậm chí họ còn không có Wechat của đối phương, cùng lắm thì…họ cùng ở trong một nhóm lớp đi?
Lạc Kỳ...vậy thì làm sao có thể khiến cô hối hận?
Thực sự không thể giải thích được.
Khi rời khỏi trung tâm mua sắm, Nguyên Nhất Nhất vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng giây tiếp theo, khi Quý Trạm gọi điện đến, Nguyên Nhất Nhất vứt chuyện này ra sau đầu.
“A Trạm.” Nguyên Nhất Nhất trả lời điện thoại trong giọng nói mang theo ý cười, trên mặt cũng không tự giác nở một nụ cười tươi.
Nguyên Nhất Nhất đứng tại chỗ gọi điện thoại với Quý Trạm, giơ tay đem túi đồ đưa tới trước mắt chính mình nhìn nhìn, cong mắt nói: “Em đi mua sắm nha~”
Quý Trạm cười nhẹ: “Đi mua sắm cũng tốt, hiện tại anh tới đón em, em tìm một chỗ ngồi một lát đi.”
“Được nha~”
Nguyên Nhất Nhất nhìn xung quanh: “Vậy em đợi anh ở quán trà sữa cạnh cửa chính của trung tâm mua sắm.”
“Được.”
“Lát nữa gặp ~”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyên Nhất Nhất xoay người đi thẳng đến quán trà sữa.
Mười phút sau Quý Trạm đến.
Nguyên Nhất Nhất ngồi đối diện với cửa, khi cửa bị đẩy ra, chuông gió trên cửa vang lên.
Nguyên Nhất Nhất ngước mắt lên.
Quý Trạm bước vào, sau khi đóng cửa, ánh mắt anh quét một lượt trong quán, sau khi nhìn thấy Nguyên Nhất Nhất mới đi tới.
Nguyên Nhất Nhất cười tủm tỉm.
Quý Trạm ngồi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên Nhất Nhất đẩy ly quả kim quất chanh đã uống một ít trên tay qua: “Quý công tử, mời uống.”
Quý Trạm nhướng mày, vừa định duỗi tay cầm lấy, Nguyên Nhất Nhất liền kéo ly quả kim quất chanh lại, sau đó lắc đầu: “Không được, không được, Quý công tử không thể uống nước dư lại của em.”
Nói, Nguyên Nhất Nhất đứng dậy: “Em đi mua một cái ly mới cho Quý công tử.”
Quý Trạm buồn cười, dựa lưng vào ghế, bộ dạng thả lỏng lười biếng.
Nguyên Nhất Nhất đứng bên cạnh Quý Trạm, rũ mắt nhìn anh: “Sao anh không ngăn cản em lại a?”
Quý Trạm khoanh tay, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô, nhàn nhạt nói: “Nguyên tiểu thư mời khách, tại hạ từ chối thì bất kính.”
Nguyên Nhất Nhất cười khẽ, vươn tay xoa xoa hai lần tóc của Quý Trạm: “Thật không biết xấu hổ.”
“Sao Nguyên tiểu thư lại nói vậy?”
“Nhà của Quý công tử giàu có, tiểu nữ không xứng với Quý công tử.”
Lời còn chưa dứt, Quý Trạm đã vòng tay qua eo cô, dùng sức kéo cô vào lòng, đồng thời tách hai chân ra.
Nguyên Nhất Nhất bị khoá trong vòng tay của Quý Trạm.
“Này! Có người đang nhìn đấy.” Nguyên Nhất Nhất đặt tay lên ngực Quý Trạm, giãy giụa một chút.
Quý Trạm càng siết chặt cánh tay: “Em còn nói loại lời nói này sao?”
“Ai nha, không nói, không nói, em sai rồi.”
Quý Trạm ôm người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Này cũng không kém lắm.”
Nguyên Nhất Nhất nghiêng người sang một bên, chống khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay chống cằm, cười cười chớp mắt, gọi: “Quý công tử.”
“Không được gọi như vậy nữa.” Quý Trạm cười cười chọc cái trán của Nguyên Nhất Nhất: “Cái xưng hô xấu gì đâu.”
“Đại công tử của tập đoàn Quý thị ~” Nguyên Nhất Nhất giả vờ vỗ tay: “Bạn trai của em thật lợi hại, cư nhiên lại có nhiều tầng thân phận như vậy, nếu hôm nay em không giả trang một phen thì đến bao giờ em mới biết được anh là công tử của Tập đoàn Quý thị, hả?”
Quý Trạm a một tiếng: “Chuyện này a.”
“Không có?” Nguyên Nhất Nhất kinh ngạc: “Chỉ bốn chữ thôi sao?”
Quý Trạm lắc đầu: “Anh đưa thẻ cho em, vậy mà lại làm em phát hiện.”
Nguyên Nhất Nhất buồn cười: “Cùng em chơi bí hiểm?”
Quý Trạm câu môi: “Thật thú vị không phải sao? Lúc em lấy thẻ ra quẹt, nhân viên cửa hàng lại nói với em, thẻ này có thể được miễn phí, thật tốt.”
“Nói như vậy…” Nguyên Nhất Nhất híp mắt, bên trong mang theo một tia uy hiếp: “Em còn phải cảm ơn anh?”
Quý Trạm cũng dùng hai tay chống cằm, mặt mày hớn hở: “Cho em trải nghiệm cảm giác được Quý công tử thanh toán toàn bộ chi phí là như thế nào.”
“Phì! Ha ha ha ha ha!” Nguyên Nhất Nhất rốt cuộc nhịn không được, phá lên cười.
Quý Trạm duỗi tay lấy ly quả kim quất chanh mà cô vừa uống, ngậm ống hút trong miệng, hút vài ngụm, ừm...hơi chua.
Nguyên Nhất Nhất muốn đoạt lấy: “Muốn uống thì tự đi mua.”
“Không cần.” Quý Trạm nhét lại cái ly vào trong tay Nguyên Nhất Nhất, sau đó đứng dậy: “Đi thôi, đi ăn cơm, Khương Hạc và Chung Tịnh đã tới trước rồi.”
“Ồ, được.”
Nguyên Nhất Nhất một tay cầm ly, một tay nắm lấy tay Quý Trạm.
“Ai! Lấy túi đồ cho em.”
Nguyên Nhất Nhất ngồi ở ghế đối diện bĩu môi: “Là cái kia.”
Quý Trạm đưa tay lấy lại đây: “Là cái gì?”
“Khuy măng sét.” Nguyên Nhất Nhất cúi đầu uống một ngụm nước: “Mua cho anh.”
Quý Trạm kinh ngạc: “Mua cho anh?”
“Ừm.” Nguyên Nhất Nhất có chút bất đắc dĩ: “Nếu như không phải gặp Lạc Kỳ, em đã quẹt thẻ của chính mình để mua cặp khuy măng sét này, lát nữa trở về sẽ chuyển tiền cho anh.”
“Chuyển cái gì mà chuyển.” Quý Trạm dùng ngón tay móc hai bên quai túi quà: “Của anh chính là của em, không phân biệt người này người kia.”
“Không được.” Nguyên Nhất Nhất lắc đầu: “Thẻ của anh là của Tập đoàn Quý thị, đây là quà em tặng cho anh, em phải trả tiền.”
Quý Trạm thấy cô kiên trì cũng không tranh chấp nữa, anh gật đầu: “Được, lát nữa chúng ta về nhà lại chuyển.”
“Được.”
Quý Trạm nghĩ, cứ tạm hoà trước, chờ buổi tối trở về nhà, anh sẽ có rất nhiều cách để chuyển hướng sự chú ý của cô khiến cô quên đi việc chuyển tiền.
-
Khương Hạc đặt bàn ăn tại một nhà hàng Nhật Bản mới khai trương.
Xét thấy bữa cơm này là Liêu Kinh trả tiền, cho nên lúc mấy người họ gọi món ăn cũng không chút lưu tình.
Liêu Kinh đau lòng.
Nghe bốn người này không chút do dự gọi món, thật là...Anh ta hận không thể cho chính mình ăn hết những thứ này mới có thể bù đắp cho trái tim nhỏ bé bị tổn thương của anh ta!
Sau khi gọi món xong, Khương Hạc còn rất xấu xa hỏi Liêu Kinh: “Có phải cậu đang đau lòng hay không? Nếu không tôi hủy một số món đi thì sao?”
Liêu Kinh nghiến răng: “Hủy bỏ? Vậy mặt mũi của tôi biết để vào đâu?”
“Ha ha ha ha!” Khương Hạc cười lớn: “Xem ra thể diện vẫn quan trọng hơn tiền.”
“Hừ!”
Nguyên Nhất Nhất đá nhẹ vào mũi chân của Chung Tịnh, dùng mắt ra hiệu cho cô ấy: ‘Chuyện gì đang xảy ra với Khương Hạc?’
Chung Tịnh cúi đầu gửi tin nhắn cho Nguyên Nhất Nhất.
[Chuyện này nói ra thì rất dài nên hôm nay không nói nữa, ngày mai tớ sẽ kể lại từ đầu cho cậu nghe.]
Sau khi Nguyên Nhất Nhất trả lời [OK] liền đặt điện thoại xuống bàn, tập trung xem Quý Trạm và Khương Hạc hợp sức để “làm nhục” Liêu Kinh.
Bữa cơm trưa vô cùng vui sướng.
Ít nhất, mọi người đều cho rằng như vậy (?)
Liêu Kinh ăn nhiều nhất, ăn với thái độ “hôm nay ăn không cần tiền”.
Sau khi đặt đũa xuống, mấy người ngồi trò chuyện.
“A Trạm, hôm nay cậu không đi mua sắm với em dâu, như vậy là cậu không đúng rồi.” Khương Hạc kể với Quý Trạm về chuyện Nguyên Nhất Nhất suýt chút nữa bị bắt nạt trong trung tâm mua sắm.
Sau khi nghe xong Quý Trạm liền cau mày.
Anh nhìn Nguyên Nhất Nhất: “Sao em không nói với anh?”
Nguyên Nhất Nhất cười nói: “Cũng không phải trẻ con, chút chuyện nhỏ này thì báo cáo cái gì?”
Quý Trạm xoa bóp tay Nguyên Nhất Nhất: “Chuyện của em chỗ nào tính là chuyện nhỏ, chính là Lạc Thất Thất của Linh Động đó?”
“Ừ.”
Nguyên Nhất Nhất vỗ vỗ tay Quý Trạm: “Không có việc gì, cô ta cũng chỉ có chút năng lực này thôi.”
“Đm!” Chung Tịnh đột nhiên chửi thề, sau đó đập bàn đưa điện thoại tới trước mặt Nguyên Nhất Nhất: “Con đĩ Lạc Kỳ này, cô ta lại vu khống Nhất Nhất cậu a!”
“Cái gì?”
Nguyên Nhất Nhất tiếp nhận điện thoại: “Cái gì nha?”
Chung Tịnh thực sự tức giận.
“Chính là Lạc Kỳ a, cô ta thế nhưng ở trên Weibo dẫm lên cậu bán thảm, wow, da mặt thực sự rất dày.”
Nguyên Nhất Nhất cụp mắt xuống.
Quý Trạm tiến lại gần Nguyên Nhất Nhất, xem cùng cô.
Một phút trước.
[Lạc Thất Thất Lanh Lợi: Đi mua sắm với chị Thôi, gặp một người bạn học cũ cũng là tác giả, niệm tình là bạn học nên muốn trò chuyện với cô ấy vài câu, nhưng không ngờ rằng mình lại bị coi thường. Đúng là, tôi là một tác giả nhỏ trong suốt, sao có thể so sánh với người ta nha ~ Là tôi không biết tự lượng sức mình [đầu chó], về sau tôi sẽ cố gắng hơn nữa, nếu lần sau gặp lại nhau, tôi hy vọng bạn học cũ sẽ không ghét bỏ tôi nữa. [Trái tim.jpg]]
Dưới Weibo của Lạc Kỳ còn đính kèm một vài hình ảnh.
Thật trùng hợp là trong một số đó lại xuất hiện thân ảnh của Nguyên Nhất Nhất.
Lạc Kỳ đã ở Linh Động được vài năm.
Tuy rằng vẫn như cũ ở bảng danh sách ngôi sao mới, nhưng bởi vì viết văn đã lâu, đã quen kinh doanh hình tượng nhân vật bạch liên hoa như nhược, cho nên cô ta có không ít fan hâm mộ.
Ngay sau khi Lạc Kỳ đăng trên Weibo, mọi người ngay lập tức bắt đầu bênh vực kẻ yếu vì cô.
--Cái gì? Thế nhưng coi thường Thất Thất của chúng ta? Thất Thất, bạn là một ngôi sao mới của Linh Động a? Đối phương là người nào? Có thể mạnh hơn bạn?
--Ôm chị nhỏ Thất Thất, không cần tức giận, cái loại người xấu đó nhất định biết rằng bạn tốt hơn cô ấy, vì vậy mới cố ý nói như vậy.
--Đúng vậy, Thất Thất của chúng ta xinh đẹp tốt bụng, rõ ràng đã bị đối phương làm nhục, nhưng vẫn tự trách mình, thật sự quá tốt bụng.
--Tôi đồng ý với lầu trên, Thất Thất đại đại, bạn thật quá tốt bụng, bạn cùng loại người như vậy còn có tình bạn gì? Đại đại trực tiếp lơ đối phương, tôi muốn đi tìm cô ta chửi một trận.
--Nhìn xem tôi tìm được cái gì này? Chuyển phát @Một Nguyên Không Phải Hai Nguyên, tôi đã so sánh các bức ảnh, chín mươi chín phần trăm là người phụ nữ này!
Nguyên Nhất Nhất xem đến chỗ này liền không có hứng thú tiếp tục xem.
Cô trả lại điện thoại cho Chung Tịnh, lấy điện thoại ra, vào Weibo và chuyển sang nick phụ.
Mới vừa chuyển nick phụ, điện thoại của Nguyên Nhất Nhất bị đơ trong giây lát.
Ngay sau đó, những bình luận, con số tag bắt đầu tăng lên một cách điên cuồng.
Nguyên Nhất Nhất nhếch miệng click vào, đúng như cô dự đoán, đám fan não tàn này đều xông tới, nói những lời lẽ tục tĩu dưới bài đăng Weibo mới nhất của cô.
Nick phụ của Nguyên Nhất Nhất có rất ít ảnh chụp của cô, khoảng ba bốn bức, dù sao đây cũng là nick cô dùng để buôn chuyện giải trí.
Mới nhất là lễ Giáng sinh năm ngoái tung ra, khi Quý Trạm đưa cho cô chiếc vòng cổ, cô đã chụp một bức ảnh sườn mặt, kèm theo dòng chữ [Bạn trai, moa moa ta!].
Ý định ban đầu của Nguyên Nhất Nhất không phải để thể hiện tình cảm, cũng không phải để người khác biết bạn trai tặng cho cô những món quà giá trị như thế nào, mà là để ghi lại những khoảnh khắc bất ngờ ngọt ngào thuộc về cô và Quý Trạm.
Nick phụ này không có nhiều fans hâm mộ lắm, mới có vài chục người, cô đăng một cái Weibo cũng chỉ có mười mấy lượt thích, thỉnh thoảng có một hai bình luận, cũng là loại chúc mãi mãi hạnh phúc, cho nên Nguyên Nhất Nhất chưa từng nghĩ tới nick phụ này sẽ có một ngày bạo hot như vậy.
--A, đúng là một con điếm trà xanh, không phải đăng để lấy lượt thích thì chính là khoe trang sức cao cấp.
--Mau đi xin lỗi Thất Thất đại đại đi!
--Xin lỗi Thất Thất đại đại!
--Xin lỗi Thất Thất đại đại!
Các bình luận dần dần trở thành thống nhất, không ngoại lệ đều là khiến cô phải xin lỗi.
Nguyên Nhất Nhất buồn cười, dựa vào cái gì mà cô phải xin lỗi?
Những người này căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, thực sự rất não tàn. Não tàn thành như vậy, không phân biệt đúng sai, không cần hỏi nguyên do mà cứ thế chửi bới một người.
Nguyên Nhất Nhất có thể thấy, Quý Trạm và những người khác đương nhiên cũng có thể nhìn thấy.
Mặt Quý Trạm không chút biểu cảm nhìn rất nhiều người này chửi rủa Nguyên Nhất Nhất.
Liêu Kinh cũng tức giận: “Một đám ngu xuẩn, bị người khác bán đi còn giúp đếm tiền.”
Khương Hạc cau mày: “Người đầu tiên chuyển phát nick phụ của em dâu...có chút kỳ quái.”
“Như thế nào?”
Khương Hạc click vào rồi đưa điện thoại lên cho mọi người xem.
“Cái này hẳn cũng là một cái nick phụ, tác dụng tương tự như nick phụ của em dâu, hơn nữa còn theo dõi em dâu, đây là lý do tại sao ngay từ đầu cô ta đã có thể chuyển phát tag ngay em dâu.”